MỘT TỜ HÔN THƯ - LỤC DƯỢC

Kỷ Vân Chi ngồi trong xe ngựa đã lâu, nghe tiếng bánh xe lăn đều đều, rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại.

"Cô nương, người không vui sao?" Nguyệt Nha Nhi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn nàng. "Đây chẳng phải là hôn sự tốt sao?"

Xuân Liễu và Xuân Đào đều là người của Lục phủ, chỉ có Nguyệt Nha Nhi là người nhà họ Kỷ. Mỗi lần Kỷ Vân Chi đến trang trại, đều dẫn nàng ta theo.

Một lúc lâu sau, Kỷ Vân Chi lắc đầu.

Mấy năm đầu còn nhỏ, nàng cũng từng ước ao được gả vào nhà tốt, sau này lớn lên suy nghĩ thay đổi, vô cùng tán thành việc hôn nhân đại sự nên môn đăng hộ đối, không cho rằng gả cao là chuyện tốt.

Kỷ Vân Chi lại đột nhiên nhớ tới Ôn Tú và Bảo Hà Quận chúa.

Ai ở kinh thành mà không biết Ôn Tú - đệ nhất tài nữ kinh thành, đã thầm thương trộm nhớ Lục Huyền từ lâu, ở kinh thành chờ huynh ấy khải hoàn nhiều năm. Còn Bảo Hà Quận chúa vì năm ngoái đã từng gặp Lục Huyền một lần khi theo phụ thân đến biên ải, vừa gặp đã yêu, công khai nói rằng “không phải hắn thiếp không gả”. Đặc biệt là năm nay, Bảo Hà Quận chúa càng ngày càng thường xuyên mang quà đến Lục gia, nếu không phải còn chút quan tâm đến thể diện của nữ nhi, e rằng nàng ta đã chủ động dẫn người mai mối đến cửa rồi.

Vì vậy, Ôn Tú và Bảo Hà Quận chúa rất bất hòa. Giới quý nữ kinh thành lặng lẽ chia thành hai phe ủng hộ hai người họ.

Kỷ Vân Chi trước đây còn từng âm thầm đoán xem không biết cuối cùng Lục Huyền sẽ cưới ai trong số hai vị quý nữ này…

Trong lúc ngẩn ngơ, Kỷ Vân Chi lại nhớ đến Lục Nguyên và Lục Kha. Tuy nàng tự biết lòng mình trong sạch, nhưng cũng hiểu rõ hảo ý của hai người họ dành cho mình. Mà giờ đây, nàng lại sắp gả cho huynh trưởng của hai người họ...

Kỷ Vân Chi thở dài một tiếng thật mạnh. Nàng hết nghĩ chuyện này đến nghĩ chuyện khác, đầu óc dần trở nên rối như tơ vò.

Không thể cứ mãi bất an thế này, nàng bèn bảo Nguyệt Nha Nhi lấy sổ sách đến, rồi tập trung tinh thần xem xét.

Xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy một hồi, suýt nữa hất văng Kỷ Vân Chi khỏi ghế dài.

"Sao vậy?" Nguyệt Nha Nhi vén rèm xe nhìn ra ngoài, rồi kêu lên một tiếng "ối chà".

Tôn thúc đánh xe ở phía trước nói: "Mấy hôm trước trời mưa to, đất đá bị sạt lở. Tạm thời không qua được."

Xe ngựa đã ra khỏi thành, xung quanh dần trở nên hoang vắng. Đây là con đường bắt buộc phải đi qua để đến trang trại, một bên là núi cao, một bên là khe núi. Ban đầu con đường này rất rộng, nhưng vì đất đá lở xuống chiếm mất một nửa, xe ngựa đành phải đi sát vào khe núi bên kia. Không biết có phải do mưa lớn xối xả hay không mà khe núi trở nên dốc đứng, trông có vẻ đáng sợ.

"Biểu cô nương phải đợi một lát, ta đi dọn mấy tảng đá chắn đường." Vừa nói, Tôn thúc đã bắt tay vào làm.

Kỷ Vân Chi và Nguyệt Nha Nhi xuống xe ngựa, nhìn Tôn thúc dời đất đá. Nhưng đá lở nhiều như vậy, một mình ông ấy dọn thì phải mất rất lâu.

Kỷ Vân Chi suy nghĩ một chút, đây là con đường nhất định phải đi qua để vào thành, nếu người hồi thành không biết tình hình, bị chặn đường trì hoãn, không kịp vào thành trước khi đóng cửa thành, sẽ phải ngủ ngoài trời hoang dã. Nàng nói: "Tôn thúc, con cùng Nguyệt Nha Nhi vào thành tìm người giúp dọn đá."

Tôn thúc nghĩ ngợi một lúc, quả thực cần có người giúp đỡ. Ông ấy quay đầu nhìn Kỷ Vân Chi, lộ ra nụ cười chất phác, ân cần dặn dò: "Biểu cô nương khoác thêm áo choàng vào, kẻo bị lạnh."

"Tôn thúc cũng cẩn thận đất đá lở." Kỷ Vân Chi mỉm cười dịu dàng·

Một lúc lâu sau, một chiếc xe ngựa từ phía bên kia đống đá lở hỗn độn đi tới, muốn vào thành.

Một thị vệ áo xanh tay áo hẹp nhảy xuống ngựa, chắp tay bẩm báo với người trong xe: "Nhị gia, phía trước xảy ra chút sự cố."

Cơn gió lạnh ẩm ướt thổi tung một góc rèm xe.

·

Kỷ Vân Chi kéo chặt áo choàng trên người, ngước mắt nhìn lên bầu trời, sắc trời âm u, dường như sắp mưa.

Nàng vừa dẫn Nguyệt Nha Nhi vào thành, còn chưa kịp tìm người giúp đỡ thì phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa phi nhanh. Hai người vội vàng chạy ra ven đường tránh né.

Là một đoàn thương nhân.

"Xảy ra chuyện rồi, ngoài thành đất đá sạt lở, đè một chiếc xe ngựa xuống khe núi!"

"Người trong xe chắc bị đè c.h.ế.t hết rồi."

"Ta biết! Là xe ngựa của Lục gia! Vị Kỷ cô nương kia ở nhờ Lục gia, cứ đến ngày này hàng tháng là lại ra khỏi thành!"

Đám đông bàn tán rồi kéo nhau ra khỏi thành xem náo nhiệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi