MỘT TRĂM KIỂU CHẾT CỦA GIAN PHI



Bệnh tình Thái hậu có khởi sắc nên không ảnh hưởng đến đầy năm của cặp song sinh. Hôm đó Thái hậu tham dự nửa canh giờ rồi rời đi sau khi Dịch được sắc phong Thái tử. Tiêu Quân Nhã nói Thái hậu như thế là đã cho nàng thể diện rồi. Thái hậu yêu thương Tam hoàng tử thế nào ai cũng biết, nếu Thái hậu bỏ về sớm thì Dịch chắc chắn bị đàm tiếu.

Dịch đã là Thái tử. Trường Nhạc cũng có được phong hào Chiêu Hoa - Thái tử vị đã ổn; Trường Nhạc cũng được nhà vua thương yêu; Hậu vị của nàng ngày càng thịnh sủng không suy; Phủ Định Quốc Công cũng càng được lòng vua... này Phủ Định Quốc Công hành sự chu toàn trầm ổn và Tiêu Quân Nhã thỉnh thoảng bên tai Tô Hành nói đôi lời trung lập hẳn là có liên quan nhỉ?

Tiêu gia được trọng dụng từ từ làm ảnh hưởng đến địa vị của Liên gia. Bởi vì chuyện Liên Khả Hân và Liên Tú Khiết Tô Hành không hòa nhã gì với Liên gia. Liên Chấn cũng vậy mà khiêm tốn, không qua lại thư từ với Tô Cảnh đã lâu. Cùng với rất nhiều nhân mạch cũng từ từ thoát khỏi Liên Chấn, nếu không đầu nhập vào Định Quốc công thì là Giản Vân Hạc. Nói chung Liên Chấn hiện tại không thể ngông cuồng được nữa.

Còn Tô Cảnh... Tô Hành nhân buổi yến đầy năm này mà âm thầm an bài mọi sự, nếu Tô Cảnh mưu phản cũng không vấn đề gì.

Tô Hành không quên dã tâm của Tô Cảnh, nhất là từ khi Giản Vân Hạc tìm y, y bắt đầu lên kế hoạch, chuẩn bị mọi thứ.

Lòng dạ Tô Cảnh không bao giờ thay đổi, luôn luôn suy nghĩ tới long ỷ. Bất quá y là người trầm ổn, biết chuyện mình làm không thể nắm chắc được trong thời gian ngắn như thế thành ra chuyện mưu phản không biết trì hoãn đến ngày tháng năm nào. Dù sao thì Tô Cảnh không vội, Tô Hành cũng không nôn nóng.

\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\

Ngày hôm đó, Đức phi đến cung Phượng Tê hỏi việc xử trí Lưu tiệp dư. Tiêu Quân Nhã đang đùa nghịch với hai con. Nay hai đứa đã có thể đơn giản gọi cha mẹ. Tô Hành rất thích cách gọi này, thậm chí là không để hai đứa gọi phụ hoàng. Hai đứa được nhũ mẫu bế đi. Đức phi vẻ hâm mộ nhìn Dịch rồi nghiêm chỉnh lại hỏi Hoàng hậu.

- Hmm. Nếu Thái hậu có bề gì, Lưu tiệp dư tất không thoát khỏi chữ chết. Nhưng nay Thái hậu có chuyển biến tốt, không cần ban chết nữa. Nhưng nàng có lòng gây rối, nếu không trừng phạt nghiêm khắc thì không thể phục chúng.

- Ba mươi cung trượng, biếm Lãnh Cung đi.

- Nương nương... có phải quá nhẹ hay không?... – Đức phi bất mãn, cau mày hỏi. Lưu tiệp dư không chết thì là đại họa cho Hoàng hậu rồi.

Tiêu Quân Nhã đang cầm trà trản. Nàng nói:


- Với ba mươi cung trượng, có thể sống hay không thì xem ở số mệnh.

- ... Cũng phải.... Vậy thần thiếp cáo lui trước đi thi hình.

\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\

Buổi tối, Tô Hành đến, Đầu tiên là chơi với hai con, sau thì nghe Tiêu Quân Nhã nhắc đến Lưu tiệp dư, y nhíu mày nói:

- Lưu tiệp dư có lòng gây rối... người này thật không lưu được. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ ban rượu độc.

- Bệ hạ, ngài thật muốn ban chết Lưu tiệp tư?

- Vì sao trẫm không thể?

- ... K-không phải ngài... rất thích Lưu tiệp dư sao?...

- Mm? Ha ha... nàng nhìn ở đâu mà thấy trẫm thích Lưu tiệp dư?

Tiêu Quân Nhã chớp mắt nhìn Tô Hành tươi cười.

- Ngài ngủ ở cung Lưu tiệp dư tận ba ngày lận mà? Nếu không thích, cớ sao lại ở đó?

Ba ngày đó đèn đóm cung Ánh Nguyệt tới nửa đêm mới tắt. Trong cung liền đồn đãi bệ hạ yêu thích Lưu tiệp dư, luyến tiếc tắt đèn là vì để nhìn Lưu tiệp dư lâu hơn. Tô Hành cũng có nghe loáng thoáng, nhưng chuyện nghỉ ngủ ba ngày liên tục và nửa đêm mới tắt đèn thì y không có nghe thấy. Lưu tiệp dư là một nữ tử tài tình, Tô Hành chỉ đơn thuần thưởng thức cái sự tài tình đó; trong ba ngày đó, hai người cùng phẩm thơ vẽ tranh, y xem nàng như hồng nhan tri kỷ vậy. Còn việc nửa đêm mới tắt đèn thì rõ ràng là vì thảo luận quá say mê mà quên thời gian. Mà tắt đèn là ngủ ngay, Tô Hành không hề chạm vào Lưu tiệp dư.

Nghe Tô Hành nói, Tiêu Quân Nhã càng thêm kinh ngạc. Nàng nhìn y trân trân! Nàng thật không nghĩ tới y còn có lòng dạ đi phẩm thơ vẽ tranh luôn! Hóa ra y xem Lưu Mộng Điệp là hồng nhan tri kỷ a... này đối Lưu Mộng Điệp mà nói quả thực là chuyện thảm nhất ở trên đời đi! Khó trách được bây giờ y có thể bâng quơ ban chết cho người ta. Hóa ra là y không có xem người ta quan trọng.... Nghĩ lại Lưu Tiệp Dư thỉnh thoảng làm vẻ ngượng ngùng, Tiêu Quân Nhã không khỏi buồn cười. Thực sự làm khó nàng ta quá. Đã vậy còn phải làm như mình đắc sủng, hạnh phúc.

Nhìn nàng ngẩn ra y buồn cười hơn. Y kéo tay nàng vào lòng,

- Được rồi được rồi. Đừng nghĩ việc này nữa. Mấy hôm nay vì hai con mà nàng vắng vẻ trẫm không ít. Trẫm ghen đấy. Hôm nay nàng nhất định phải bồi thường cho trẫm!

- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói nhăng cuội...

Y ôm ngang nàng hướng về giường mà đi. Trên mặt tiếu ý dạt dào.

- Trẫm nào có nói nhăng cuội.

Y đặt nàng lên giường, thuận tay rút dây buộc màn để che đi cảnh xuân.

Vốn đang gác chỗ màn che trong nội điện, Xuân Phân lôi kéo Thu Huyên mặt đỏ bừng lui ra ngoài.

\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\

Ngày hôm sau, thời điểm thỉnh an, người luôn đến sớm – Kỷ Thi Vân mãi cũng không thấy. Tiêu Quân Nhã đang nghi hoặc thì Thu Huyên dẫn Lãnh Thúy đến.

Lãnh Thúy cung kính thi lễ, cúi đầu nói:

- Nương nương, Tam hoàng tử không khỏe, Uyển quý phi không phân thân ra được, đặc biệt sai nô tỳ đến bẩm báo nương nương một tiếng ạ.


- Chủ tử nhà ngươi hãy cứ chăm sóc Tam hoàng tử đi.

Lãnh Thúy khom người; Tiêu Quân Nhã để nàng lui.

Lãnh Thúy đi rồi, chư phi bắt đầu bàn tán.

- Còn nhớ khi Nhị hoàng tử bằng tuổi Tam hoàng tử thì lanh lợi hoạt bát biết bao nhiêu. Ai nhìn cũng thích cả. Xem Tam hoàng tử bây giờ, thân thể nhu nhu nhược nhược, không hề có sinh lực gì... thương quá. - Ngô tu nghi khẽ quạt cây quạt tròn và nhíu mày thở dài.

Hiền phi nghe Ngô tu nghi nói đến con mình thì mi tâm nhúc nhích và bất động thanh sắc nói:

- Tam hoàng tử thể nhược, tất an tĩnh hơn những đứa trẻ khác.

Rồi có vài người phụ họa theo.

Ngô tu nghi lén dò xét thần sắc Hoàng hậu, thấy người vẫn thản nhiên thì nói:

- Mặc dù như vậy nhưng Tam hoàng tử dù sao cũng là trân bảo từ khi sinh ra. Thuốc thang không gián đoạn. Thực vật bổ dưỡng cũng không ít nhưng cậu ấy vẫn không có khởi sắc mà ngược lại lại ngày càng không tốt đi. Như thế thì làm sao mà không khiến người ta lo lắng chứ?

Trần phi ôn nhu cười, - Tam hoàng tử được khen là điềm lành, muội muội không nên lo lắng.

Ngô tu nghi nhìn Trần phi, cười giả nói:

- Cũng phải. Là muội muội đa tâm.

Trần phi cười Ngô tu nghi là giả từ bi. Ngô tu nghi thì cũng chỉ có âm thầm hừ lạnh, sau cũng không nói gì.

Tiêu Quân Nhã ngồi nhìn bọn họ bàn luận như thế.

Tam hoàng tử tất nhiên có tư cách và khả năng tranh vị Thái tử với con nàng nhưng không ngờ sức khỏe của nó quá kém. Không chừng còn chết yểu nữa. Tiêu Quân Nhã thấy đây là trời cao cũng đang giúp nàng. Nàng sẽ để Kỷ Thi Vân nằm mơ. Dù gì thì người ta cũng không còn thời gian bao lâu.

Mặc cho chư phi nói gì nói một chút nàng mới giải tán.

Bởi vì sức khỏe Thái hậu nên miễn thỉnh an tại cung Cảnh Nhân thay vào đó là chư phi đến cung Phượng Tê. Chư phi đi rồi, Tiêu Quân Nhã lại đi cung Cảnh Nhân để tẫn hiếu tâm.

Không biết tại sao gần đây Thái hậu thích bắt bẻ nàng. Nếu không nói trang sức trâm cài nàng đeo quá hoa lệ thì cũng là cung trang nàng mặc không có ra vẻ hoàng hậu phượng nghi. Nàng cũng chỉ đứng nghe, tùy ý bà bơi móc. Có một lần Thái hậu nói phượng sai quá mức hoa lệ phiền phức. Viên ngọc trên đó sáng quá lóa mắt quá. Rồi chê nàng không biết tiết kiệm. Nàng cũng im lặng mà nghe. Rồi đúng lúc Tô Hành tới nghe hết tất cả. Y thấy nàng cung kính đứng thẳng ở một bên nghe hết mà biểu cảm thì xụ xuống rồi. Thái hậu đã không biết phượng sai là y đặc biệt sai người chế tạo cho nàng. Chỉ dùng những châu bảo thượng hạng. Chỉ riêng viên ngọc thôi là y sai người tìm suốt bảy tháng trời mới có được một viên - và không qua chạm khắc - đó. Càng không cần nói đến những viên ngọc bích được gắn ở đuôi con phượng trân quý đến bực nào.

Trong trí nhớ của nàng đây là lần đầu tiên Tô Hành chống đối Thái hậu. Dĩ vãng coi như là Thái hậu quở trách Liên Khả Hân nói Liên Khả Hân không phải Tô Hành cũng không nói gì. Nhưng bây giờ chỉ bởi vì một phượng sai, bởi vì Thái hậu nói nàng mà Tô Hành chống đối Thái hậu. Trong trí nhớ hai đời của nàng chuyện này quả thực không có khả năng!

Sau khi khiếp sợ thì trấn tĩnh; Tô Hành để ý nàng là chuyện tốt! Nàng vẫn tiếu ý dịu dàng như trước, đón nhận các loại sủng ái của y và làm đủ dáng vẻ hạnh phúc.

Từ ngày đó mỗi lần đi gặp Thái hậu nàng đều ăn mặc vừa vặn. Thái hậu không bơi móc được gì. Nhưng mà nàng đánh giá sai Thái hậu rồi, Thái hậu rất là khó chơi luôn!

Lần này Tiêu Quân Nhã đi vào, Thái hậu mở mắt nhìn nàng hỏi:

- Tại sao lại không mang Dịch nhi, Trường Nhạc đến cho ai gia xem?

Tiêu Quân Nhã sửng sốt, nhìn Thái hậu ngồi trên ghế dựa, mắt nhắm hờ, tay cầm phật châu.


- Dịch nhi với Trường Nhạc còn đang ngủ ạ. Nếu mẫu hậu muốn vậy khi hai đứa thức nhi thần sẽ ôm đến ngay.

- Dịch nhi là Thái tử, hiển nhiên nên quản giáo nghiêm khắc hơn những đứa khác. Giờ gì rồi mà còn ngủ hả? Nếu con sủng nó như thế, ai gia là người thứ nhất không đồng ý! - Bất thình lình bà mở mắt ra với khuôn mặt nghiêm nghị.

Tiêu Quân Nhã rũ mắt xuống, trong con ngươi xoẹt qua tia sáng không ai phát giác, nàng cung kính nói:

- Nhi thần ghi nhớ mẫu hậu giáo huấn.

- Ừ. - bà khép mắt lại - Hoàng hậu. Ai gia mang Bích Châu tới cho con dùng. Giúp con quản giáo Dịch nhi và Trường Nhạc. Bích Châu theo ai gia có mười năm, lời của nàng là lời của ai gia, nghe rõ chưa?

- Nhi thần đa tạ mẫu hậu ưu ái.

- Ừ. Được rồi. Lui xuống đi.

Tiêu Quân Nhã lại khom người hành lễ và nhìn Bích Châu ở gần đó rồi xoay người đi.

Bích Châu tuân theo ý chỉ Thái hậu đi cung Phượng Tê. Chưa hết. Cô ta còn dám vào thiên điện đánh thức cặp song sinh chọc hai đứa khóc lớn. Bích Châu nói:

- Ngài là Thái tử sao có thể tùy ý khóc?

Rồi cô ta ôm Dịch thả xuống đất. Cậu khóc tới khó thở, ngồi bẹp luôn. Nhũ mẫu đau lòng muốn ôm lại bị cô ta đuổi ra.

Trường Nhạc cũng khóc dữ dội đến không thở được. Cô ta thô bạo thả bé xuống đất; khi bé nức nở bập bẹ gọi cha mẹ thì bị thuyết giáo nói trẻ con lớn vậy rồi mà ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng không gọi tốt thì sao xứng làm Trưởng công chúa? Tạ nhũ mẫu - nhũ mẫu của Dịch bị cô ta đuổi ra ngoài; Đào nhũ mẫu - nhũ mẫu của Trường Nhạc thì vẫn còn, nhìn thấy cô ta hung tợn như vậy thì bước tới ôm hai đứa vào lòng và cả giận nói:

- Vị cô cô này ngươi rốt cục có biết chăm trẻ không!? Thái tử Công chúa khóc thành như vậy mà ngươi còn đứng đó nói thế à! Hai bé còn nhỏ như vậy có thể nghe hiểu sao? Một đứa trẻ được một tuổi thì khả năng bao lớn chứ?

Cô ta ngẩn ra.

- Có lẽ ta quên nói cho ngươi biết. Là Thái hậu sai ta đến đây giáo huấn Thái tử Công chúa đấy. Nhũ mẫu các ngươi không cần phải xen vào. Thái hậu còn nói lời của ta chính là lời của Thái hậu nói đó! Ngươi hãy mau đi ra ngoài đi. Ta cần phải dạy dỗ Thái tử và Công chúa. Người ngoài không được can thiệp. Vừa rồi quên đuổi ngươi đi thực sự là sơ sấy. - Cô ta đi tới Đào nhũ mẫu, - Đưa chúng cho ta. Còn ngươi thì đi ra ngoài!

Đào nhũ mẫu phẫn nộ hơn. Cô ta trừng mắt lại.

- Ngươi muốn kháng chỉ à?!

Đào nhũ mẫu ôm hai đứa lùi ra sau, - Loại người như ngươi có tư cách gì quản giáo Thái tử và Công chúa?! Ta kháng chỉ thì thế nào?! Ngươi đi ra ngoài! Đây là cung Phượng Tê, còn chưa tới phiên ngươi quản ta!

Có lẽ là xưa nay không có ai dám nói chuyện với cô ta như vậy cho nên cô ta hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần. Cô ta híp mắt, - Hừ, quả không biết tốt xấu. Mà thôi. Ta cũng không nói với ngươi nữa. Ngươi chỉ nên ở đó mà nhìn đi thôi. Mau mang Thái tử Công chúa cho ta mau!




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi