MỘT VẠN NĂM


Trước mặt Vân Nhu chính là căn nhà sập xệ, cửa là rèm, lúc đi ra đi vào thì chỉ cầm vén lên.

Nàng ban đầu cứ nghĩ Vấn Tâm Phường là một toà lâu, như vậy mới hợp với danh hiệu nơi mua bán tin tức lớn nhất.

Giờ đã được mở mang tầm mắt, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Vân Nhu tiến lên một tay ôm Hồ Ly, một tay vén rèm bước vào, chợt bước chân của nàng ngưng lại, tay vẫn trong tư thế vén rèm, nàng nhìn về người phía trước mặt.

Nam nhân một thân màu đỏ y phục diễm lệ, dung nhan xuất chúng mị hoặc, mang thêm một chút tà khí.

Nam nhân này không ai khác chính là mỹ nam yêu nghiệt nàng nhìn thấy ở thanh lâu Yến Lạc Cung.
"Vị trước mặt này, ngươi có thể nhường đường cho ta đi được không".

Thanh âm nam nhân nhẹ nhàng vang lên, giọng nói ôn nhu mang theo một tia dụ hoặc khiến người ta không khống chế được mà làm theo.
Vân Nhu hoàn hồn lại từ câu nói của người nam nhân, nàng nhận ra mình vừa nãy đã thất thố nhìn chằm chằm người ta lại còn chắn đường.

Nàng ngượng ngùng cúi đầu dịch sang bên bên cạnh để nhường đường cho người nam nhân, theo bên cạnh hắn là một hộ vệ.
Phía sau có một người phụ nữ cúi đầu với hắn nói: "Hoa công tử đi thong thả, mong lần sau ngài lại tới, Vấn Tâm Phường rất hân hạnh hoan nghênh ngài".

Đợi Hoa công tử yêu nghiệt kia đi khuất, người phụ nữ mới quay sang nàng nói.
"Vị này, không biết ngài tới Vấn Tâm Phường muốn mua tin tức gì?"
Vân Nhu lắc đầu: " Ta không mua tin tức".
"Ngài không mua tin tức vậy...".

Không đợi người phụ nữ kia nói tiếp, Vân Nhu đã ngắt lời.
"Ta không mua tin tức nhưng ta mua vé vào cửa đấu giá hội ở Vãn Hương Các ".
Người phụ nữ mỉm cười nói: "Ở đây không tiện, mời ngài vào trong nói chuyện".

Nói rồi nàng ta dẫn Vân Nhu đi vào gian phòng.
"Mời ngồi".

Người phụ nữ nở một nụ cười tiêu chuẩn nói với Vân Nhu.
Đợi Vân Nhu ngồi vào bàn, người phụ nữ vào luôn vấn đề chính.
"Vé vào buổi đấu giá đêm nay chia là hai loại.

Loại thứ nhất là vé bình thường, dành cho những người ngồi trong đại sảnh.


Loại thứ hai là vé thượng cấp, có phòng riêng trên lầu hai.

Không biết vị đây muốn loại nào?".
"Loại thượng cấp đi".

Vân Nhu không thích gây sự chú ý ở hội đấu giá nên quyết định chọn phòng riêng.
"Giá loại thượng cấp là 1000 Bạch Kim".
Vân Nhu nhanh tay đưa ra 1000 Bạch Kim để mua vé thượng cấp.
Bàn xong chuyện nàng chuẩn bị rời đi, nhưng nàng vừa đặt một chân ra cửa lại thu chân lại quay vào.

Suýt nữa nàng quên mất một điều, tiểu cô nương vênh váo đòi mua Hồ Ly của nàng và tên nam nhân muốn mời nàng uống rượu phạt kia chắc đang ở bên ngoài đợi nàng.

Dù có đợi hay không đợi nàng thì an toàn vẫn là trên hết, nàng hiện tại mới Luyện Khí Hậu Kỳ, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ.

Nàng lại không thiếu tiền, việc gì có thể dùng tiền giải quyết thì nàng không cần phải ra tay.
"Bà chủ này, Vấn Tâm Phường có dịch vụ cho thuê hộ vệ không? Ta muốn thuê hai người hộ vệ hộ tống ta đi về an toàn".
Bà chủ nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Không biết vị đây muốn thuê hộ vệ tu vi nào? Hộ vệ tu vi càng cao thì giá càng đắt".
Vân Nhu nghĩ một lát, lúc nãy tiểu cô nương vênh váo kia và tên công tử kia có lẽ khoảng Luyện Khí Trung Kỳ đến Trúc Cơ Sơ kỳ, còn hai tên tùy tùng đi cùng nhiều nhất là Kim Đan Kỳ.
"Ta thuê bốn người Kim Đan Trung Kỳ.

Bên Vấn Tâm Phường các ngươi có không?".
"Vân Tâm Phường chúng ta cái gì cũng có, chỉ cần ngài có đủ tiền là được.

Bốn hộ vệ Kim Đan Trung Kỳ giá 1 Vạn Bạch Kim, sẽ phụ trách đưa ngài tới nơi an toàn".
"Được".

Vân Nhu móc từ trong nhẫn không gian ra 1 Vạn Bạch Kim không chớp mắt, mỉm cười tủm tỉm đưa cho bà chủ.
Bà chủ nhận tiền rồi đi vào phòng, một lúc sau đi ra, đằng sau có thêm bốn người đàn ông.

Chắc hẳn bà chủ đã phân phó rồi, Vân Nhu cũng không nói gì thêm, nàng ôm Hồ Ly dẫn theo bốn hộ vệ nghênh ngang rời đi.
Bên ngoài chợ đen, tiểu cô nương vênh váo đợi tới mất kiên nhẫn, mở miệng nói: "Biểu ca, huynh nói xem, sao nàng ta mãi chưa ra.

Có khi nào nàng ta biết chúng ta đợi ở ngoài nên sợ không dám ra hay không?".
Người nam nhân nghe vậy nhíu mày.


Giọng điệu mang theo sự chắc nịch nói: "Chắc không đâu, nàng ta sẽ ra thôi, chúng ta đợi thêm một lúc nữa".

Nam nhân vừa dứt lời, tiểu cô nương vênh váo liền hô lên.
"Biểu ca, nàng ta ra rồi".
Thấy Vân Nhu, hai người dẫn theo hai tùy tùng đi tới chặn Vân Nhu lại.

Bọn họ liếc mắt nhìn bốn người đằng sau Vân Nhu, nhưng cũng không xem trọng.

Nam nhân phất tay một cái, hai tên tùy tùng nhận được lệnh xông tới chỗ Vân Nhu.

Đúng như Vân Nhu nghĩ, hai tên tùy tùng này là Kim Đan Kỳ.

Vậy chắc chắn hai người kia là người của một đại gia tộc nào đó, có thể tùy tiện dẫn theo hai tùy tùng là Kim Đan Kỳ thì làm sao là người thường được.
Vân Nhu vận chuyển công pháp Lăng Lôi Vi Bộ, di chuyển chớp nhoáng ra phía sau bốn hộ vệ.

Hai tên tùy tùng  xông tới gần liền bị một chưởng của hai hộ vệ tạp bay ngược lại.

Vân Nhu trợn tròn mắt, cách nhau có một tiểu cảnh giới thôi mà hai tên tùy tùng kia bị hộ vệ tạm thời của nàng tạp bay.

Thật đáng sợ!
Hai người kia sau khi thấy tùy tùng bị tạp bay thì giật mình, tiểu cô nương vênh váo kia sợ hãi hét lên.
"Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám động vào ta thì Cơ gia không tha cho các người đâu".
Nam nhân kia cũng tái mét mặt rồi, hắn không ngờ con nhóc này lại kiếm đâu ra bốn hộ vệ tu vi cao đến thế.

Giờ hắn đang hối hận xanh cả ruột, biết thế thì đã không ở đây chờ nàng ta rồi.

Nhưng như vậy thì hắn vẫn mở miệng nói.
"Vị này, hôm nay coi như chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Cơ gia ta cũng không truy cứu chuyện ngày hôm nay, ngươi thấy có được không?"
Vân Nhu nghe vậy buồn cười nhìn hắn.
"Được không cái đầu ngươi, đồ thiểu năng nhà ngươi, nghĩ ai cũng thiểu năng như ngươi chắc.

Mẹ nó! Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ".

"Người đâu, xông lên đánh cho bọn hắn một trận cho ta, nam nữ đều không cần nương tay, không đánh chết là được".
Nhận được lệnh bốn hộ vệ xông lên tẩn cho bọn người này một trận.

Vân Nhu đứng ngoài xem đến vui thẻ, đã vậy còn cầm đâu ra hai cái vung gõ vào với nhau hô hào cổ vũ.

Một lúc sau thấy đánh cũng kha khá rồi nàng mới kêu người dừng lại, rồi cứ thế nghênh ngang rời đi trước ánh mắt như muốn giết người của bọn người nằm dưới đất.
Đi được vài bước nàng dừng lại, xoay người.

Đám người dưới đất thấy vậy sợ hãi.

Nàng liếc bọn họ mấy cái, nàng cũng đâu phải quay lại đánh bọn họ đâu.

Lúc nãy nàng mải cổ vũ nên đặt Hồ Ly xuống, suýt thì bỏ quên Hồ Ly ở đây rồi.

Vân Nhu cúi xuống ôm lấy Hồ Ly, tay không ngừng vuốt v e.

Hồ Ly liếc nàng một cái, nó cảm thấy con người này thật ngu ngốc.
Sau khi Vân Nhu đi khuất, người nam nhân mới lồm cồm bò dậy từ mặt đất, trên mặt bầm dập, quần áo thì bẩn thỉu.

Hai tên tùy tùng cũng bò dậy vội vàng xích lại đỡ lấy người nam nhân.

Tiện thể đỡ luôn tiểu cô nương khóc bù lu bù loa kia lên.

Tiểu cô nương ăn đau, chưa bao giờ nàng ta phải chịu uất ức nhục nhã như này, càng nghĩ nàng ta càng khóc nhiều hơn.
"Cơ Khương biểu ca, ta muốn giết nàng"
"Được rồi Cơ Huyên muội, ta sẽ không bỏ qua chuyện ngày hôm nay đâu".

Nói xong Cơ Khương còn vỗ vỗ đầu Cơ Huyên dỗ nàng ta nín khóc.
Cơ Khương quay sang hộ vệ nói: "Chúng ta đi về, sau khi về các ngươi điều tra con nhóc kia cho ta".
 
Vân Nhu được hộ tống đến một đoạn đường khá là an toàn, nàng liền đuổi hộ vệ quay về, nàng có thể tự mình đi quãng đường còn lại.

Đuổi xong hộ vệ, nàng xoay người đi theo hướng khác.
Nàng đi đến tiểu viện chỗ Tư Không Minh, định gõ cửa nhưng lại thôi.

Nàng đi đến bên tường rồi nhảy lên tường.

Nàng đang định nhảy xuống thì bắt gặp ánh mắt của Tư Không Minh đang nhìn nàng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Tư Không Minh nhịn không được bèn lên tiếng trước.
"Ngươi sao không đi từ cửa vào? Đây dù sao cũng là nhà của ngươi, ngươi trèo tường làm gì?".


Hắn đang luyện Độc Mộc Châm thì nàng xuất hiện từ trên tường, suýt thì hắn đã tung chiêu với nàng rồi.
Vân Nhu nhảy xuống mở miệng nói: "Ta lười".
Tư Không Minh nhìn nàng một cách quái dị.

Lười? Lười mở cửa sao? Trèo tường thì tốn ít sức hơn sao? Nàng ta thật khó hiểu.
Nói rồi Vân Nhu nhét Hồ Ly vào lòng Tư Không Minh.
"Ngươi chăm nó đi, ta không muốn chăm".

Tư Không Minh liếc nhìn Tiểu Hồ Ly trong lòng mình, đôi mắt Tiểu Hồ Ly như ngọc lục bảo cũng đang nhìn hắn.
Tiểu Hồ Ly chỉ cảm thấy nó đang bị hắt hủi, nhân loại kia lại đem nó ném cho một tên khác nuôi.

Nó cao quý lãnh diễm như vậy mà, sao lại có thể bị ghét bỏ chứ.
"À phải rồi, đây là túi trữ vật, bên trong ta để vàng bạc châu báu, chỗ này chắc cũng đủ để ngươi tiêu pha".

Vân Nhu lấy ra một túi trữ vật đưa cho Tư Không Minh.

Xong nàng liền nhảy lên tường, biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Tư Không Minh nhìn Hồ Ly trong lòng, tay hắn nhéo nhéo người Hồ Ly.

Hồ Ly bực mình giơ chân trước đập bộp vào tay hắn.

Nội tâm Hồ Ly giờ đang tức điên, nhân loại này thật đáng ghét, dám nhéo nàng.

Tên nhân loại trước đó còn chưa từng nhéo nàng, tên này vậy mà dám nhéo nàng.
Tư Không Minh thấy thế liền xoa bộ lông mềm mượt của Hồ Ly nói: "Không ngờ ngươi có linh tính như vậy.

Ngoan, từ nay ta sẽ nuôi ngươi".
Vân Nhu đi đến gần Mặc gia liền dừng lại, tháo áo choàng xuống rồi tiến từ cửa chính đi vào.

Vừa vào cửa nàng đã đụng mặt ngay Mặc Uyên.
Mặc Uyên thấy nàng liền lên tiếng trước, hắn nghe nói nàng ra ngoài còn tránh khỏi ám vệ của Mặc gia.
"Vân Nhu muội muội, ngươi vừa đi đâu vậy?"
Vân Nhu mỉm cười, nàng đã nghĩ ra đối sách trước khi về rồi, Vân Nhu mặt tỉnh bơ làm vẻ thật thà nói: "Nhu Nhi muốn đi dạo một chút quanh Mặc Huyễn Thành, tiện thể mua Dược Điển Sơ Cấp, muội có Hoả linh căn nên muốn học luyện đan".

Nói rồi nàng lấy quyển Dược Điển Sơ Cấp nàng mua ở chợ đen ra khoe với Mặc Uyên.
Mặc Uyên vẫn có chút nghi ngờ, nhưng thấy dáng vẻ tươi cười tự nhiên của Vân Nhu thì cũng không tiện chất vấn nàng.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu rồi bảo: "Ừm, muội sau này có đi đâu thì dẫn theo hộ vệ đi cùng cho an toàn".
"Được, Muội biết rồi Mặc Uyên ca ca"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi