Sau khi dịch chuyển tới gian phòng Lôi Đình, Vân Nhu đánh giá xung quanh một lượt.
Căn phòng này thật lớn, phía trước có một đệm tròn để ngồi, xung quanh lập loè từng đợt lôi đình.
Thấy vậy, Vân Nhu bỗng dưng hoang mang.
Nàng nhớ trong mộng nàng từng tu luyện dưới lôi đình, cái cảm giác lôi đình đi vào người không dễ chịu tí nào.
Thở dài một hơi, dù gì cũng phải tu luyện, nghĩ vậy Vân Nhu tiến đến phía đệm tròn ngồi xuống.
Từng đợt, từng đợt lôi đình đi qua người nàng, thân thể dần trở lên tê dại, lôi đình tiến vào người giống như một đàn sâu gặm nhấm cơ thể nàng.
Vân Nhu vội vàng dẫn linh khí vào cơ thể, có Lôi linh căn phụ trợ, cảm giác cơ thể mới dễ chịu hơn một chút.
Dưới tác động của Lôi Đình, linh khí biến dị, nên nàng không cần phải tách lọc linh khí, tốc độ tu luyện cũng tăng lên không ít.
Sau nửa ngày thời gian, Vân Nhu cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tu luyện, trên đầu nàng còn có mấy sợi tóc dựng đứng.
Vân Nhu hết tu luyện ở tháp lại về phòng bế quan tu luyện, nàng đang đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Vạch xuất phát của nàng cao hơn người khác không có nghĩa nàng sẽ lười tu luyện, nàng càng phải tu luyện nhiều hơn nữa để mạnh lên.
Trong khoảng thời gian nàng bế quan tu luyện, nàng chỉ di chuyển qua lại hai nơi đó là phòng nàng và tháp tu luyện.
Nàng cũng đã thông báo cho gia chủ Mặc gia nên không ai làm phiền nàng, bên cạnh nàng chỉ có Tiểu Nha cơm bưng, nước rót mỗi ngày.
Hai năm sau.
Nữ hài mặc một thân màu đỏ bước ra khỏi căn phòng, vươn vai lắc lư trái phải, ngó Đông ngó Tây.
Vân Nhu hiện tại đã bảy tuổi.
Hai năm qua dưới sự nỗ lực của nàng, hiện tại nàng đã là Luyện Khí Hậu Kỳ viên mãn.
Trong hai năm qua nàng cũng nghe nói Mặc Uyên đã đột phá Trúc Cơ, hiện tại đã là Trúc Cơ Trung Kỳ viên mãn.
Hai năm rồi nàng chưa gặp Mặc Uyên, nàng nhớ hắn a! Vân Nhu quyết định đi thỉnh an bá phụ, bá mẫu trước rồi mới đi tìm hắn.
Vân Nhu tiến về phía đại sảnh, đập vào mắt nàng là không khí nặng nề.
Chính giữa ngồi là gia chủ Mặc gia - Mặc Diệc Phi, hai bên là các đương gia và trưởng lão của Mặc gia.
Dường như họ đang bàn vấn đề gì đó, sắc mặt ai nấy đều trầm trọng.
Hình như nàng đến không đúng lúc rồi!
Không khí ngượng ngùng khiến nàng sượng chân lại, tiến không được, lùi cũng không xong.
Mặc gia chủ nhìn thấy nàng sắc mặt hoà hoãn lại, vẫy tay gọi.
"Vân Nhu đấy à, ngươi đã bế quan xong rồi sao?"
Vân Nhu tiến vào đại sảnh, khom người hành lễ với gia chủ Mặc gia và các đương gia, trưởng lão.
Vân Nhu lễ phép đáp "Vâng thưa bá phụ, con vừa mới bế quan ra, hiện tại đã là Luyện Khí Hậu Kỳ viên mãn".
Mặc Diệc Phi nghe vậy bật cười lớn "Ha ha ha, tốt lắm Nhu Nhi".
Xung quanh, các đương gia và trưởng lão đang đánh giá nàng khiến nàng cảm thấy áp lực trong lòng.
"Bá mẫu của con ở hậu viện, còn cả Mặc Uyên Ca Ca của con nữa.
Lâu rồi con chưa gặp Uyên Nhi nhỉ, hãy qua đấy gặp Uyên Nhi đi, chắc Uyên Nhi nhớ con lắm".
Vân Nhu ôn thuận cáo từ Mặc gia chủ và các đương gia, trưởng lão rồi xoay người đi về phía hậu viện.
Trong đại sảnh, sau khi Vân Nhu đi khuất bóng, Mặc Diệc Phi thở dài, không khí trong phòng lần nữa rơi vào nặng nề.
"Đại ca, gia tộc chúng ta là gia tộc lớn nhất Huyền Vũ đế quốc, từ lâu Hoàng Thất đã kiêng dè chúng ta.
Ngay cả các đại gia tộc khác như Bạch, Cơ, Hàn, Vương đều dòm ngó chúng ta."
"Ban đầu, khi chúng ta có Uyên Nhi là tam linh căn, họ đã bắt đầu rục rịch.
Hiện tại, ở trong gia tộc chúng ta còn có một Vân Nhu là tam linh căn nữa.
Mặc dù chúng ta đã áp chế tin tức này xuống, nhưng vẫn bị truyền ra ngoài.
Hiện giờ bọn họ đang thăm dò chúng ta".
"Đúng vậy, Vân gia bên kia thì không cần lo, phía hắn có Vân Phi là muội muội hắn ở trong hoàng cung rất được sủng ái chống lưng.
Còn chúng ta thì hay rồi, tất cả đều nhòm ngó Mặc gia chúng ta".
Mặc gia chủ dơ một tay lên ray mi tâm, hắn nói "Chúng ta chuẩn bị dần đi, đề phòng họ liên hợp với nhau phát động tấn công.
Các trưởng lão phụ trách đốc thúc các đệ tử Mạc gia tu luyện, còn các đương gia hãy đi tập kết các thế lực ẩn bên ngoài lại đề phòng bất trắc".
"Vâng thưa đại ca".
"Vâng thưa gia chủ".
Các đương gia, trưởng lão lần lượt cáo lui, đại sảnh chỉ còn lại mình Mặc Diệc Phi.
Hắn dựa người vào ghế, ngẩng mặt lên nhìn xa xăm.
"Chẳng lẽ...Mặc gia này sẽ bị hủy trong tay ta ư?"
Đông Uyển (Mặc gia)
Vân Nhu sau khi rời đại sảnh liền tới Đông Uyển thăm bá mẫu.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, Vân Nhu cuối cùng biết được hoá ra bá mẫu nàng là tiểu thư của gia tộc Kim Thị đã lụi tàn, nàng là nhị tiểu thư Kim Tư Dung.
Nghe nói trước kia Kim Thị từng là một đại gia tộc, mặc dù Kim Thị không tu luyện nhưng vẫn lớn mạnh.
Cho đến một lần, trong một đêm gia tộc Kim Thị bị một thế lực diệt sạch, không ai biết đó là thế lực nào.
"Gia tộc của ta bị diệt, ta được bảo vệ chạy thoát khỏi đó, trong lúc bị thương gặp được bá phụ ngươi.
Ta với hắn tâm đầu ý hợp, kết duyên với nhau.
Ta thay tên đổi họ lấy tên Dung Ly để che mắt thiên hạ".
Kim Tư Dung thở dài, cầm khăn tay lau đi những giọt nước mắt "Không nhắc tới chuyện xưa nữa, Mặc Nhi đang ở sân luyện, con hãy đến đó gặp nó đi."
Vân Nhu nhìn Kim Tư Dung không biết nên nói gì cho phải, nàng gật đầu đáp "Vâng bá mẫu".
Vân Nhu đi đến sân luyện, chưa đến gần đã thấy thân ảnh quen thuộc.
Một nam hài mặc một thân màu tím trang phục đang luyện kiếm dưới tán cây.
Từng chiêu đều mang theo luồng kiếm khí màu vàng, gió thổi lá rơi, kiếm khí quét ngang, lá cây nát vụn bay đầy trời.
Vân Nhu tiến tới gần nở nụ cười.
"Uyên Ca Ca".
Mặc Uyên quay mặt lại, một gương mặt non nớt nhưng rất đẹp, biểu cảm trên khuân mặt lạnh lùng, mang theo khí chất cao lãnh.
"Muội xuất quan rồi? Nghe nói muội đã là Luyện Khí Hậu Kỳ viên mãn."
"Uyên ca ca cũng đã Trúc Cơ Trung Kỳ viên mãn, sau này muội vẫn cần ca ca chỉ giáo thêm." Vân Nhu chắp tay cười nói.
"À, Uyên Ca Ca, ta tới lâu như vậy rồi chưa từng ra ngoài chơi.
Uyên ca ca dẫn ta đi dạo quanh Mặc Huyễn Thành được không?".
"Được".
Mặc Uyên gật đầu, dẫn Vân Nhu hướng về phương hướng cổng chính.
"Các ngươi định đi đâu vậy, ta cũng muốn đi".
Nữ hài tử mặc thân màu hồng tung tăng chạy tới, phía sau là một nam hài mặc một thân màu lục đi cùng.
"Đi đi đi, để tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem Mặc Huyễn Thành của bọn ta".
Mặc Linh Lan nói xong liền kéo Vân Nhu đi ra ngoài.
Mặc Uyên và Mặc Vũ Văn đi ở phía sau làm hộ hoa sứ giả.
Mặc Huyễn Thành gần Kinh Thành nên rất sầm uất, người đi lại đông nghìn nghịt.
Hai bên đường bày các sạp hàng hoa quả, các đồ mỹ nghệ thủ công, bánh bao, hủ tiếu, hoành thánh,...
Đi một vòng quanh thành, Mặc Linh Lan chỗ nào cũng dừng lại mua.
Không biết là dẫn nàng đi ra ngoài chơi hay là nàng ta đi mua đồ nữa.
Vân Nhu lắc đầu cười.
Cuối cùng bọn họ đến Tiên Nhưỡng Lâu, đây là trà lâu nổi tiếng nhất Mặc Huyễn Thành, ở các thành khác đều có chi nhánh.
Mặc Uyên vào trước, chọn một bàn ở trong góc, ném cho tiểu nhị một túi bạch kim, để tiểu nhị lên món.
Mặc Linh Lan ngồi xuống liệt kê ra chục món.
"Gà hầm nhân sâm, Cá om sen, Măng trúc linh,..."
"Ngươi là lợn à, sao ăn lắm thế?".
Mặc Vũ Văn không nhìn nổi nữa bèn châm chọc.
"Ngươi mới là lợn, cả nhà ngươi đều là lợn".
"Cả nhà ta có cả ngươi đấy".
Nghe Mặc Vũ Văn nói xong Vân Nhu phì cười, Mặc Uyên cũng nhịn không được khoé miệng run rẩy.
"Ngươi...!ngươi...!ngươi"
"Ta...ta...ta, làm sao?"
"Hừ! Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa", Mặc Linh Lan quay mặt đi chỗ khác, phồng má giận dỗi.
"Vân Nhu, ngươi biết người trên đài kia là ai không? Đó là Thanh Tâm công tử, người được xưng là "Bách Khoa Bảo Điển" không gì không biết.
Hắn thường đến đây kể chuyện, hôm nay chúng ta thật may mắn, không biết hắn hôm nay sẽ kể gì".
Bỗng Mặc Linh Lan hướng ánh mắt lên đài, kéo góc tay áo Vân Nhu nói nhỏ.
Vân Nhu hướng ánh mắt lên đài, trên đài là một nam nhân thư sinh, mặt mày như hoạ, ôn nhu như nước.
Hắn mặc một thân trường sam màu trắng, tay cầm cây quạt phe phẩy.
Tiểu nhị đem đồ ăn ra, chặn đi ánh mắt của Vân Nhu, bốn người Vân Nhu thấy đồ ăn ra, chậm rãi dùng món.
Trên đài, tiếng Thanh Tâm vang lên.
"Hôm nay ta sẽ kể cho các ngươi nghe lịch sử gia tộc Kim Thị".
Vân Nhu hơi dừng đũa, liếc mắt nhìn Mặc Uyên, thấy hắn tỏ ra rất bình thường nàng mới tiếp tục cúi đầu ăn.
"Trước kia gia tộc Kim Thị từng là một đại gia tộc lớn, mặc dù gia tộc Kim Thị không tu luyện nhưng vẫn giữ được vị thế của mình.
Trong một đêm nọ, Kim Thị bị diệt môn, không một ai sống sót.
Không một ai biết lí do Kim Thị bị diệt môn là gì".
Người qua đường Ất dưới đài nói vọng lên "Cái này ai chẳng biết".
"Đúng vậy, chuyện Kim Thị bị diệt tộc từng là tin nóng hổi một thời".
Người qua đường Giáp gật đầu phụ hoạ.
"Ngươi mau kể vấn đề chính đi, đừng vòng vo nữa, chúng ta nóng lòng muốn nghe lắm rồi".
"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi mau kể đi".
Người qua đường giáp, ất, bính ở dưới thi nhau bàn luận, giục Thanh Tâm kể tiếp.Thanh Tâm nhìn phản ứng của mọi người, hài lòng kể.
"Sở dĩ Kim Thị bị diệt môn bởi vì có một lời đồn rằng Kim Thị có bí kíp tu luyện Vu Thuật.
Vu thuật được chia làm hai loại, vu linh sư và vu cổ sư.
Vu linh sư tu luyện vu lực, có thể dùng chú ngữ để nguyền rủa, cũng có thể dùng chú ngữ hồi sinh người chết.
Vu cổ sư tu luyện cổ trùng, có thể dùng cổ trùng khống chế biến người thành con rối, cũng có thể dùng cổ trùng để giết người.
Các nghề nghiệp khác một phần e ngại lực lượng của vu thuật, một phần chán ghét sự độc ác của vu thuật, đã bắt tay nhau tiêu diệt toàn bộ gia tộc, tông môn tu luyện vu thuật.
Mà Kim Thị nhất tộc trước kia từng là Vu Linh Sư, sau này cuộc chiến lớn đổ ra, Kim Thị nhất tộc để bảo vệ tính mạng toàn gia nên không tu luyện vu thuật nữa.
Chuyện sau đó, Kim Thị diệt vong các ngươi biết rồi đấy".
Toàn trà lâu im lặng như tờ.
Thanh Tâm công tử phe phẩy quạt, nở nụ cười "Chuyện hôm nay ta kể mọi người thấy thế nào? Có hài lòng không?".
Người trong trà lâu hoàn hồn lại từ câu chuyện, lại lần nữa sôi nổi lên.
"Con mẹ nó, không ngờ Kim Thị nhất tộc là Vu Linh Sư nha".
"Sự chú ý của ngươi sai rồi, phải là bí kíp tu luyện Vu Thuật của Kim Thị giờ ở đâu nha".
"Ta lại nghĩ khác các ngươi, rốt cuộc trên đời hoá ra còn có Vu Thuật tồn tại, lần đầu ta được nghe thấy cái tên này".
"Ngươi được nha Thanh Tâm công tử, không hổ danh là "Bách Khoa Bảo Điển", chuyện hôm nay ngươi kể ta quyết định thưởng cho ngươi 100 Bạch Kim".
Một đại hán vạm vỡ lên tiếng.
Sau đó mọi người cũng lên tiếng theo.
"Ta cũng cho ngươi 100 bạch kim".
"Ta nữa...Ta nữa..."
......
......
......
Người trong trà lâu xì xào bàn tán lọt hết vào tai bốn người Vân Nhu trong góc.
Mặc Uyên vẫn bảo trì trầm mặc, không nhìn ra cảm xúc gì cả.
Mặc Vũ Văn thì cà lơ phất phơ không quan tâm, càng nhìn càng giống "quần áo lụa là" tiểu thiếu gia.
Mặc Linh Lan cũng chỉ hơi tò mò chút chứ cũng không quan tâm..