MỘT VẠN NĂM

Càng vào sâu bên trong sâm lâm, cây cối càng thêm rậm rạp. Nhiều cây lâu năm còn phủ lên những lớp rêu xanh, vừa thơ mộng lại vừa u ám.

"Tiểu thư...". Truy Phong vốn không thích bầu không khí tĩnh lặng, hắn liền nói chuyện với Vân Nhu.

"Suỵt! Ngươi đừng nói gì cả!". Vân Nhu vội đưa ngón trỏ đến bên miệng, ra dấu im lặng. Nàng không muốn tên miệng quạ này nói chuyện, nàng sợ a!

"Ta..."

"Suỵt!"

Vân Nhu không ngừng cắt lời Truy Phong, khiến hắn tức không nói lên lời. Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh này, tò mò hỏi Vân Nhu.

"Tại sao ngươi không cho hắn nói chuyện".

"Hắn được mệnh danh là miệng quạ đen, chỉ cần hắn nói là sẽ có chuyện xảy ra. Suốt dọc đường đi, hắn nói câu nào xui, y như rằng gặp chuyện thật".

Vân Nhu nghiêm túc đáp lời Bạch Ngọc Đường, nàng cũng rất khâm phục miệng quạ của Truy Phong. Không hổ là tai tinh phụ thân nàng để ý, hắn chính là đi tới đâu xui xẻo tới đó.

"Thần kỳ như vậy sao?". Bạch Ngọc Đường cũng khá ngạc nhiên, kèm theo một chút nghi ngờ. Thật sự là nói câu nào liền vận đen câu đó sao?

Tư Không Minh nhìn Bạch Ngọc Đường như vậy, cũng hiểu hắn nghĩ gì. Hắn lúc trước cũng như Bạch Ngọc Đường vậy, nhưng sau khi đồng hành cùng tên này một thời gian, hắn mới hiểu ra cái gì là miệng quạ đen.

Hắn cũng cảm thán trong lòng, không ngờ bản thân có thể sống sót khi đi cùng tên này, quả thật là kỳ tích.

"Không tin ngươi thử để hắn nói một câu xem". Tư Không Minh nhìn Bạch Ngọc Đường nở nụ cười âm trầm. Hắn muốn xem, tên Bạch gia thiếu công tử này sẽ có phản ứng như nào.

"Có chuyện xảy ra thì ngươi tự gánh, ta không liên quan". Vân Nhu vội nói, nàng mới không muốn có hoạ cùng chịu đâu. Nàng khâm phục Bạch Ngọc Đường nếu hắn dám thử.


Ha ha! Nàng không muốn thử nữa đâu. Suốt đường đi gặp nạn bao nhiêu lần, lòng nàng đã mất niềm tin vào Truy Phong rồi.

Tư Không Minh cũng lùi lại mấy bước cách xa Bạch Ngọc Đường và Truy Phong. Hắn cũng không muốn dính vận xui, cứ để Bạch Ngọc Đường tự mình trải nhiệm một lần cho biết.

"Hai người các ngươi không có nghĩa khí gì hết vậy? Đồng hành cùng nhau, có phước cùng hưởng, có hoạ cùng chịu mới phải". Bạch Ngọc Đường đưa ánh mắt ai oán nhìn Vân Nhu và Tư Không Minh.

"Ta từ chối! Chúng ta không thân. Vậy nên, có phúc cùng hưởng, có hoạ tự chịu". Vân Nhu đưa hai tay bắt chéo, biểu thị nàng từ chối hiểu lời của Bạch Ngọc Đường.

"Ngươi thật phũ!". Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười.

Truy Phong đứng ngoài nhìn ba người bàn về chuyện của hắn. Một lời lại một lời nói hắn miệng quạ, hắn không phục, hắn không miệng quạ. Ừm! Đôi lúc miệng quạ thật, nhưng hắn vẫn cảm thấy không nghiêm trọng như ba người nói.

"Các ngươi chưa hỏi ý kiến của ta". Truy Phong lên tiếng cắt đứt đối thoại.

"Bọn ta cũng nói đâu sai". Vân Nhu nhún vai, biểu thị sự thật chính là như vậy.

"Ngươi thử chứng minh đi Truy Phong". Bạch Ngọc Đường hai mắt sáng bừng nhìn vào Truy Phong, đợi hắn nói.

"E hèm! Vậy để ta chứng minh". Truy Phong hắng giọng, nhìn xung quanh một lượt sau đó bắt đầu nói.

"Hiện tại chỗ của chúng ta rất an toàn". Truy Phong đưa tay chỉ lên trời giống như đang tuyên bố.

Hắn nói xong nhìn phản ứng của ba người trước mặt, thấy ba người cứ nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, nhìn vào ba người giọng ấp úng.

"Các...Các ngươi nhìn ta như vậy có ý gì?". Sao ba người nhìn hắn chằm chằm như vậy? Hắn cũng biết ngại nha.

Bạch Ngọc Đường hất cằm về phía sau Truy Phong, mở miệng nói.


"Ngươi thử quay lại nhìn xem".

"Hả?". Truy Phong nghi hoặc, chả nhẽ thật sự xuất hiện gì đó sao. Hắn quay đầu chầm chậm lại phía sau.

Phía xa lúc này đứng ba tên y phục tử sắc, bọn chúng che mặt, trùm đầu. Y phục chỗ ngực thêu chữ "Quỷ Ảnh". Cả ba đều dùng song đao hình bán nguyệt, toả ra tử khí lập lờ.

Mẹ nó! Không ngờ lại có chuyện thật. Truy Phong quay đầu lại nhìn ba người cười gượng, ngập ngừng.

"Chuyện...chuyện này, chắc...chắc là trùng hợp". Hắn đâu thể tự nhận mình là miệng quạ đen chứ? Cho dù hắn là miệng quạ đen thật thì sao chứ, hắn chỉ cần không nhận thì hắn sẽ không phải miệng quạ đen.

Ba người nhìn Truy Phong gật đầu, biểu cảm rất là bình tĩnh, ý nói "ta hiểu, ta hiểu".

Ba tên tử sắc y phục nhìn bốn người Vân Nhu, một tên trong đó không nhịn được lên tiếng.

"Các ngươi phát hiện ra bọn ta từ lúc nào?".

Vân Nhu cùng đồng bọn khó hiểu nhìn về ba tên tử sắc y phục kia. Phát hiện? Phát hiện gì? Phát hiện lúc nào?

Rõ ràng Truy Phong vừa dứt lời thì ba tên này liền tự xuất hiện, nàng đâu có phát hiện đâu. Vân Nhu nghi hoặc nhìn sang đồng bọn, ba người lắc đầu biểu thị bọn họ không có phát hiện. Vậy là cả bốn người lại nhìn ba tên tử sắc y phục kia bằng ánh mắt như nhìn tên thiểu năng.

"Mẹ kiếp! Các ngươi có ý gì? Không phải các ngươi biết bọn ta núp ở đây nên mới đứng lại, để tên kia hô to ở đây rất an toàn sao?". Tên tử sắc y phục kia tức giận chất đám người Vân Nhu.

Lúc này, Vân Nhu cùng đồng bọn cuối cùng cũng hiểu. Ánh mắt nhìn ba tên trước mặt càng biểu thị thêm rằng ba tên kia chắc chắn là thiểu năng.

"Con mẹ nó! khinh người quá đáng". Một tên trong đó không nhịn được, hai tay cầm song đao bán nguyệt xông lên.


Vân Nhu và Tư Không Minh lùi lại vài bước làm dấu "mời" với Truy Phong và Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Vân Nhu. Nàng quả nhiên là để hai người bọn hắn tự xử. Không có một chút cốt khí nào, không có một chút tình đồng đội nào sao?

Nhìn thấy đồng bọn đã xông lên, hai tên còn lại cũng xông lên theo. Chợt, Truy Phong giơ tay lên phía trước hét lớn.

"Khoan đã!"

Ba tên kia nghe vậy vội dừng lại, nghi hoặc nhìn Truy Phong. Ý gì? Tên này muốn dở trò gì?

"Khụ khụ, trước khi đánh, các ngươi hãy giới thiệu một lượt đi. Nếu ta chết, ít ra ta còn biết ai là người giết ta. Phải không?". Truy Phong làm bộ làm tịch lên tiếng phân tích cho đám người kia.

Bầu không khí vốn đang nghiêm túc, bỗng đằng sau Truy Phong phát ra tiếng "rột rột" như động vật gặm nhấm. Ba tên tử sắc y phục cùng Truy Phong và Bạch Ngọc Đường nhìn qua.

Vân Nhu với Tư Không Minh đang ngồi xổm ngoài vòng giao chiến. Trên tay cầm đậu phộng rang, vừa nhìn qua bên này vừa ăn, giống như đi xem diễn kịch.

Vân Nhu vốn định ăn một mình, nhưng trước mặt nàng bị chắn, phía trước xoè ra một bàn tay. Vậy là nàng lấy ra một nắm đậu phộng rang bỏ vào cái tay kia. Kết quả như hiện tại đám người thấy, Vân Nhu và Tư Không Minh đang ăn động phộng rang và xem diễn?

Đang làm quần chúng xem diễn thì bị người ta để ý, thật là ngượng ngùng. Vân Nhu nhìn bọn họ, gương mặt nghiêm túc, nàng nói.

"Các ngươi tiếp tục, ta không liên quan, đừng để ý đến ta".

Ba tên tử sắc y phục kia vậy mà cảm thấy có lý, bọn hắn nhìn Truy Phong và Bạch Ngọc Đường bắt đầu nói.

"Để các ngươi xuống gặp Diêm Vương còn biết đường khai báo, vậy nên bọn ta sẽ giới thiệu cho các ngươi nghe".

"Bọn ta là người của Quỷ Ảnh Tông, đang tham gia khảo hạch đầu vào của Quỷ Ảnh Tông". Một tên trong đó tự hào giới thiệu.

"Khảo hạch, khảo hạch gì? Ma đạo mà cũng có khảo hạch đầu vào sao?". Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên hỏi lại.

Quỷ Ảnh Tông là tông môn của đám người ma đạo, đám người này hành tung bí ẩn. Tông môn này xếp hàng thứ 5 trong các tông môn ma đạo. Không ngờ vào ma tông còn phải tham gia khảo hạch, lần đầu hắn nghe thấy chuyện như vậy.


"Các ngươi tưởng mỗi chính đạo các ngươi có khảo hạch sao? Vào ma đạo bọn ta nghĩ dễ sao? Ma đạo cũng có tiêu chuẩn của ma đạo, không phải con gà, con chó nào cũng có thể vào". Tên số hai trong đó tức giận lên tiếng.

Ba tên tử sắc y phục mặc đồ giống nhau, lại còn bịt kín như nhau, thứ để phân biệt được bọn họ chính là số thứ tự được ghi trên đầu bọn họ.

"Vậy ma đạo các ngươi khảo hạch cái gì?". Bạch Ngọc Đường không khỏi tò mò hỏi.

"Còn cái gì nữa, tất nhiên là giết đám người tham gia chiêu sinh các ngươi rồi". Nói xong, ba tên kia liền cười lớn.

Vân Nhu bên này nghe vậy không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ bọn nàng khảo hạch vào học viện, bên ngoài lại có đám người xem đầu bọn nàng là vật thông qua khảo hạch.

"Chỉ có Quỷ Ảnh Tông các ngươi thôi sao?". Vân Nhu nhìn ba tên kia nói ra suy nghĩ của mình.

Ha ha ha!

Ba tên nghe xong lại tiếp tục cười lớn, một tên trong đó chế giễu.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Dù ngươi không gặp bọn ta thì ngươi cũng gặp người của các ma tông khác thôi. Nhiều người như vậy, một mình Quỷ Ảnh Tông của chúng ta tham gia thì hơi quá tải, vậy nên tất cả tông môn ma đạo đều sẽ tham gia khảo hạch".

Vân Nhu vừa ăn đậu phộng rang vừa cảm thán. Ma đạo này đúng thật là biết chơi, vậy mà nhân lúc người ta khảo hạch lại đi đào góc tường. Lần này thì hay rồi, đám người tham gia khảo hạch giết hại lẫn nhau tranh giành suất vào học viện, kết quả lại lời cho đám ma đạo. Không biết năm nay liệu có bao nhiêu người đến được Sâm Lam Thành đây?

"Được rồi! Các ngươi tiếp tục đi".

Vân Nhu hỏi xong điều thắc mắc liền trở lại dáng vẻ như cũ, giống như xem diễn bình thường, nàng có vẻ chẳng quan tâm đ ến chuyện ma tông xem đầu bọn nàng như vé thông qua khảo hạch.

"Ngươi có vẻ không quan tâm cho lắm?". Tư Không Minh bên cạnh hiếu kỳ nhìn Vân Nhu, nàng càng ngày càng thật khó hiểu. Nữ nhân sao lại khó hiểu như vậy?

"Quan tâm thì làm được gì? Ta quan tâm thì bọn họ sẽ không nhắm đến ta sao?". Vân Nhu nhún vai, tiếp tục ăn đậu phộng rang.

Đúng vậy! Quan tâm vấn đề này thì có thay đổi được gì đâu chứ? Chỉ có làm cho mọi chuyện càng bế tắc. Nếu không giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết đứa tạo ra vấn đề là xong.

(Tác giả: Dạo này tình tiết đi hơi nhanh, nên tác quyết định sài tuyệt chiêu vạn năm võ mồm. Võ mồm iz da best haha!)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi