MỘT VIÊN KẸO MỀM ĐẶT TRÊN ĐẦU QUẢ TIM

Sau khi Lộc Tiểu Ngải trả lời tin nhắn của ba, cô lại đút điện thoại vào trong túi quần, ngón tay vừa chạm vào mép áo ngủ, bĩu môi, từ bỏ hành động này, trực tiếp ném điện thoại lên sô pha, vẫn còn trẻ con dùng ngón tay đẩy nó sang phía bên kia để thể hiện sự “chát ghét” của mình với nó.

Cô lắc đầu, kéo chiếc gối bên cạnh ôm vào trong ngực, sau đó đưa tay lên xoa gò má nóng rực, cuối cùng khẽ quay đầu liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên một cái.

Anh đang rũ mắt xuống nhìn quyển sách bài tập, nhìn qua vẻ mặt có chút thất thần, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên ghế sô pha vài cái.

Lộc Tiểu Ngải nuốt nước miếng, xấu hổ không dám nói chuyện với anh, lén lút quan sát anh một chút, cảm thấy trong lòng anh khẳng định không bình tĩnh như vậy.

Rốt cuộc tin nhắn của ba cô đến thật sự quá đúng lúc.

Baba nói ông quên mang chìa khóa, hỏi con gái có ở nhà không.

Đương nhiên Lộc Tiểu Ngải nói mình đang ở nhà.

Ông ấy còn nói… Đến bây giờ Lộc Tiểu Ngải vẫn còn hơi choáng váng, nhíu mày một lúc.

Uh, baba nói ông ấy sẽ về nhà ngay lập tức.

…… ngay lập tức!

Cái gì gọi là “ngay lập tức”? Trong vòng mười phút hay trong vòng một phút??

Trời ạ…… Lộc Tiểu Ngải lập tức mở to hai mắt.

Ông còn cướp đoạt khoảng thời gian ít ỏi ở chung với bạn trai của cô?!

Lộc Tiểu Ngải bĩu môi, cô cảm thấy mình có lý do chính đáng để hoài nghi baba cô có khả năng đoán trước cô muốn làm gì, hơn nữa khẳng định ông ấy cố ý muốn ngăn cản cô làm điều đó.

Cô gái nhỏ gục đầu xuống, ngón tay vẽ lung tung trên sô pha.

Không quá vài giây, tay cô bị người nào đó nhẹ nhàng cầm lấy, đầu ngón tay hơi lạnh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Thời Xuyên.

Mặt cô vẫn có chút đỏ, bởi vì nhịp tim tăng nhanh mà cô không dám đối diện với anh, đành phải cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối mình, ngón tay khẽ động đậy, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh.

“Cái kia……” Cuối cùng Lộc Tiểu Ngải cũng lấy hết can đảm nói: “Thời Xuyên, em phải về.”

Ai bảo cô phải đợi chút để giữ trạng thái “không bất thường” mới có thể gặp baba.

Hơn nữa ở lại đây, cô luôn không nhịn được nghĩ “Nếu vừa nãy không có chuyện ngoài ý muốn, lỡ hôn rồi thì sao”.

Cô cảm thấy mình dựa gần Lục Thời Xuyên, nhất định bản thân sẽ không khống chế được mà tiếp tục suy nghĩ loại vấn đề này.

Nếu nghĩ nghĩ, không cẩn thận hỏi ra thì thật không tốt.

Lục Thời Xuyên đặt quyển bài tập đang cầm trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau mới “ừm” một tiếng, vẫn nắm lấy ngón tay cô không buông.

Lộc Tiểu Ngải từ ghế sô pha duỗi chân ra, hai chân đung đưa tìm đôi dép lê vừa bị cô tùy tiện đá rơi xuống đất, Lục Thời Xuyên từ bên kia giúp cô đá đến, sau khi đeo vào, cô chậm rãi trượt khỏi ghế sô pha, đứng yên tại chỗ, đôi mắt to chớp vài cái.

Lục Thời Xuyên đứng dậy nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô dụi vào người anh, vòng lấy cổ anh, nhón chân vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên kia truyền đến.

Lộc Tiểu Ngải đành phải buông tay, lại dùng mu bàn tay xoa xoa gò má nóng rực, vừa mở miệng. Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, giống như đang thúc giục, cô vội vàng nói với Lục Thời Xuyên: “Thời Xuyên, em về đây, tạm biệt.”, sau đó mở cửa về nhà mình.

Tiếng vặn chìa khóa vang lên, Lộc Tiểu Ngải cúi đầu mở cửa, khi vào cửa đã nhỏ giọng lẩm bẩm: “Baba, sao hôm nay ba không mang chìa khóa? Ngày mai thật tốt, nếu ngày mai ba quên mang chìa khóa thì thật tốt. Ngày kia quên quên mang chìa khóa còn tốt hơn.”

Ba Lộc: “……”

Cũng may ông đã quen với tính các mơ mơ màng màng của con gái mình.

Phần lớn tính cách này đến từ ông……

Vốn dĩ ông nhớ rõ lúc ra ngoài đã mang theo chìa khóa, nhưng tìm mãi cũng không tìm thấy, nghĩ đi nghĩ lại tám phần ông đã để quên ở nhà.

“Tiểu Ngải, vì sao con lại nói như vậy?” Ông cúi đầu cười hỏi.

“Bởi vì……” Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, đột nhiên tỉnh táo, sửng sốt một chút, sau đó siết chặt ngón tay: “Baba, con vừa mới tính qua, ngày mai nên quên mang chìa khóa.”

Ba Lộc: “……”

Nói như vậy khác gì không nói đâu……

“Ai nha, baba, con chỉ tùy tiện nói thôi, ba không cần nghe.” Lộc Tiểu Ngải giật nảy, sau đó chạy đến bên cạnh rót một cốc nước mang đến, cười tủm tỉm đưa qua.

Ông uống nước, luôn cảm thấy hôm nay con gái mình có chút không đúng, liền hắng giọng: “Tiểu Ngải, hôm nay con có chuyện gì không vui sao?”

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng lắc đầu:“Không, không có.”

“Thật không?” Trong mắt ba Lộc hiện lên sự nghi ngờ: “Vậy sao con lại nói lắp?”

“Tiểu Ngải, con nóng sao?” Sau đó, ông phát hiện mặt con gái mình đỏ bừng, giọng điệu nghi hoặc: “Nhiệt độ hôm nay rất thấp.”

“Không…… con, hình như con hơi nóng.” Lộc Tiểu Ngải khúc khích cười hai tiếng.

“Con làm sao vậy? Sao lại nóng như vậy?” Ba Lộc luôn quan tâm cô, sau đó như nhớ đến điều gì, lại đổi chủ đề, cau mày hỏi: “Có phải có người làm con tức giận không? Ba giúp con dạy dỗ nó.”

“Không, không có!” Lộc Tiểu Ngải vội vàng xua tay, hoảng loạn: “Thật sự không có, cái gì cũng không có.”

“Thật sao?”

“Vâng!” Lộc Tiểu Ngải gật đầu lia lịa.

Nhưng ba Lộc nhìn cô một lúc, lại thở dài, lắc đầu nói: “Con gái đã lớn, cái gì cũng không nói cho ba biết.”

Lộc Tiểu Ngải: “…… Hả?”

Nếu nói thứ khiến cô có chút “Không vui” thì chính là tin nhắn ba đột nhiên gửi đến.

Làm sao có thể nói ra điều này.

Ai ngờ suy nghĩ của baba khó đoán như con gái ông. Chỉ thấy ông đặt cốc nước lên bàn, nhích lại gần Lộc Tiểu Ngải, nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngải, con trộm nói cho ba, có phải con có bạn trai không? Ba đảm bảo sẽ không nói cho ai biết.”

“Hả?? Cái gì??” Lộc Tiểu Ngải giật mình, theo bản năng lùi lại: “Không, không có, sao ba đột nhiên lại hỏi cái này?”

Ông ấy sẽ không phát hiện điều gì, đúng không??

Ba Lộc lại thở dài, nhìn sang chỗ khác, suy nghĩ điều gì đó: “Bởi vì ba nghe nói khi con gái có bạn trai, sẽ từ từ bỏ bê ba.” 【Đáng yêu v~】

Lộc Tiểu Ngải: “…”

Còn có loại lý lẽ này?? Đây là loại lý lẽ chuyên dùng để dọa người…..

“Tiểu Ngải, con nói cho ba biết bạn trai con là ai? Baba sẽ đi đánh cậu ta một trận.”

Sau khi ba Lộc nói xong, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, ngữ khí ôn hòa, chậm rãi sửa lời nói: “Không phải, con nói cho ba, ba sẽ đi nói chuyện tử tế với cậu ta.”

“……”

Đây là lần đầu tiên cô phát hiện baba ngày thường tính tình rất tốt lại “Bạo lực” như vậy.

Còn “nói chuyện tử tế”, đây là coi cô chưa nghe thấy sao, không nói còn tốt, vừa nói cô càng không thể nói cho ông biết.

“…… Không thể nào.” Cô kiếm chế sự chột dạ trong lòng, nhìn baba một cái, nhỏ giọng nói.

Cô cảm thấy bây giờ còn quá sớm để nói cho ba mẹ biết, hoặc phải có một “quá trình chuyển đổi” mới có thể nói cho họ biết.

Vì thế cô lại đẩy ba mình một chút, chớp mắt vài cái nói: “Ai, sao ba lại nghĩ như vậy? Sao lại có thể tùy tiện nghĩ con có bạn trai.”

“Hơn nữa ba xem con quan tâm ba nhiều như vậy, sao có thể bỏ mặc ba, đúng không?” Lộc Tiểu Ngải thò lại gần, cười tủm tỉm.

“Thật sự không có?”

“Thật sự.” Lộc Tiểu Ngải dưới ánh mắt hoài nghi của ba mình, gật đầu khẳng định, lại vô cùng ngoan ngoãn bóp vai cho ông.

Khi chủ đề cuối cùng cũng trôi qua, cuối cùng Lộc Tiểu Ngải cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên có cảm giác mình đang “cứu” Lục Thời Xuyên.

Mình thật lợi hại!

…… Nhưng cô cảm thấy sau này sẽ có một ngày, ba sẽ biết ông đã đoán đúng, hơn nữa cô đã ở bên bạn trai mình từ lâu, cảnh tượng có thể sẽ hơi “ngoạn mục”.

Nghĩ đến đây, toàn thân cô run lên.

Quên đi, chắc còn lâu lắm rồi, đến lúc đó rồi tính sau.

Dù sao, từ nhỏ cô và Lục Thời Xuyên đã có quan hệ tốt, còn thân thiết hơn bạn bè bình thường, cho nên sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

*

Thời gian cuối tuần trôi qua thật nhanh, Lộc Tiểu Ngải cảm thấy bản thân đã hoàn thành bài tập, về ngủ một giấc, không nghĩ đến lại phải đi học.

Bài tập về nhà của tuần này hình như còn nhiều hơn tuần trước.

Sự thật chứng minh cảm giác của cô không sai, bởi vì hôm thứ 2 khi nghe giáo viên giảng bài nhắc nhở, cô mới biết sắp đến kỳ thi cuối kỳ.

Thông thường vào gần kỳ thi cuối kỳ, sẽ có nhiều bài tập về nhà hơn.

Nhưng nghĩ lại sau khi thi xong là đến kỳ nghỉ đông thì lập tức vui vẻ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, đúng như dự đoán mấy ngày trước của Lộc Tiểu Ngải, cô thực sự dùng quần áo bọc mình thành “một quả bóng tròn vo”.

Cho nên mỗi lần gặp Lục Thời Xuyên dưới tòa nhà dạy học, cô đều lo lắng bản thân mặc quá nhiều anh sẽ không nhận ra…

Thậm chí, cô còn nghĩ đến việc để dễ dàng nhận ra bản thân hơn một chút thì có thể ghi tên mình lên một cái bảng.

Mãi đến khi Lục Thời Xuyên dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, cô mới lập tức từ bỏ ý định này.

Cũng may tình huống cô lo lắng chưa từng xảy ra.

Chẳng mấy chốc tiết tự học buổi kết thúc, khi Lộc Tiểu Ngải tìm Lục Thời Xuyên đi về nhà cùng, cô hào hứng thông báo điều hôm nay cô mới nhận ra: “Thời Xuyên, chúng ta sắp được nghỉ đông rồi! Thật tuyệt!

“Nhưng cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ……” Cô tiếp tục nói, đầu nhỏ rũ xuống: “Vì sao chúng ta phải thi trước mới nghỉ? Không thể để sau một tháng mới quay lại thi sao……”

Lục Thời Xuyên bởi vì cách nói trẻ con của Lộc Tiểu Ngải mà cong khóe môi, sau đó sờ đầu cô: “Em ôn tập chưa?”

“Chưa.” Cô ngẩng đầu nghĩ ngh: “Ừm…… cũng gần giống lần trước.”

Thật ra, cô không ngờ kì thi cuối kì lại đến nhanh như vậy, cho đến khi lượng bài tập đột nhiên tăng cao nhắc nhở cô mãi.

Nghĩ đến đây, cô nhỏ giọng nói: “Nhanh thật đấy.”

Cô còn nhớ rõ khi mới vào cấp ba, cô rất vui vẻ dậy sớm lôi kéo Lục Thời Xuyên đến trường, còn suýt nữa đã bắt nhầm xe buýt, không ngờ chỉ chớp mắt một cái, một học kỳ đã trôi qua.

“Thời Xuyên.” Lộc Tiểu Ngải gọi Lục Thời Xuyên một tiếng, vươn tay nắm góc áo anh đung đưa nói: “Anh sắp lên cao tam.”

Còn một học kỳ ngắn ngủi.

Lục Thời Xuyên nhẹ “ừ” một tiếng, trả lời.

“Nói cách khác, anh sắp phải tốt nghiệp rồi.” Cô nghiêng đầu nói, giọng nói rất nhỏ, như đang nói với chính mình.

“Chờ anh lên đại học …” Lộc Tiểu Ngải nhìn xuống đất, suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra kết luận, ngẩng đầu mở to hai mắt: “Quan hệ chúng ta là lâu dài.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi