MỘT VIÊN KẸO MỀM ĐẶT TRÊN ĐẦU QUẢ TIM

“Thời Xuyên, cuối cùng cũng được nghỉ rồi.”

Lộc Tiểu Ngải nhanh như bay chạy đến chỗ Lục Thời Xuyên đang đứng dưới cầu thang, lập tức nhảy dựng lên ôm lấy anh, mặt mày hớn hở hô lên những lời này.

Cách đây vài ngày, khi sắp đến kỳ thi cuối kỳ, mỗi ngày cô đều mong có thể được nghỉ sớm, nghỉ sớm để được đi chơi.

Bây giờ cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Cô nhảy dựng lên lại không đứng vững, hốt hoảng giữ chặt góc áo anh, vẫn vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn anh cười vui vẻ.

Lục Thời Xuyên luôn rũ mắt nhìn về phía cô, mặt mày nhàn nhạt, trong khi cô đang cười đến không biết gì thì giúp cô cầm cặp sách, kéo ngón tay mềm mại chuẩn bị đi về.

Lôi kéo, không nhúc nhích.

Lại kéo lần nữa, vẫn không đụng đậy.

Lục Thời Xuyên: “?”

Anh quay lại nhìn, thấy cô vẫn đang không ngừng cười “hehe”, hai mắt gần như híp lại, giống như hoàn toàn không để ý đến hành động của anh.

“……”

Lục Thời Xuyên đành phải hơi cúi người, dùng tay quơ quơ trước mắt cô.

“…… Hả?” Lúc này Lộc Tiểu Ngải mới phục hồi tinh thần, chớp mắt vài cái, nghiêng đầu: “Anh gọi em làm gì?”

“……”

Một lát, anh khẽ thở dài một tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc vươn ba ngón tay, quơ quơ trước mặt cô một lần nữa: “Đây là số mấy?”

Lộc Tiểu Ngải: “……”

“Anh thật ngốc.” Cô cúi đầu đá vào chân Lục Thời Xuyên: “Em thật vui vẻ, em đã đợi rất lâu cuối cùng cũng đợi được đến ngày nghỉ.”

“Như vậy em có thể ở bên anh cả ngày!” Lộc Tiểu Ngải lại bắt đầu nhảy nhót, coi luôn như vậy, một khi gặp được chuyện gì vui vẻ thì giống như không biết mệt, lúc lại cười lúc lại nhảy.

“Ừm…… Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn luôn ở bên nhau……” Cô ngẩng đầu, dường như vô cùng cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi sau đó rất nghiêm túc gật đầu: “Nhưng khác với ngày nghỉ.”

“Anh cho rằng em ham chơi.” Anh cười như không cười, chọc trúng ý nghĩ trong lòng cô.

“Em mới không có!” Cô phản bác, ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, rồi sau đó lại cười hì hì ôm lấy cánh tay anh: “Rõ ràng một chút cũng không có.”

Nhưng một khi đến kỳ nghỉ cô sẽ được rảnh rỗi một thời gian, không có lịch học chặt chẽ ở trường học, lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô cũng nhanh chóng trở nên thất thường.

Khi đang ôn thi cuối kỳ, Lộc Tiểu Ngải cũng đã lên kế hoạch nên chơi như thế nào, nhưng bây giờ cô lại không còn nhiều hứng thú.

Có lẽ vì trước khi thi nên thiếu ngủ, mấy ngày nay cô luôn có thể ngủ một cách hạnh phúc, ngủ đến gần trưa, sau đó ăn một chút cơm, mơ mơ hồ hồ quên mất mình muốn làm gì.

Có đôi khi chính là như vậy, có nhiều thứ rõ ràng đã chờ đợi rất lâu nhưng khi thật sự đến lại không còn nhiều nhiệt tình như khi mong đợi chúng đến.

Cứ như vậy trôi qua không biết bao nhiêu ngày, cô đã phục hồi năng lượng, lại hứng thú kéo Lục Thời Xuyên đi chơi, đi đến rất nhiều nơi, hơn nữa mỗi khi gặp được món gì ngon, cô đều không nhịn được bị “Dụ hoặc”, bất chấp tất cả kéo anh đến nếm thử.

Về chuyện “giảm cân trong kỳ nghỉ” hoàn toàn không tồn tại với cô, xét cho cùng, không kịp tận hưởng “cuộc sống tốt đẹp” thì thật rất đáng tiếc.

Thật ra, Lục Thời Xuyên cảm thấy chỉ cần nhìn cô ăn cũng khá thú vị, đồ ăn giống như mang lại cho cô rất nhiều cảm giác thỏa mãn, cô luôn giống sóc con, vui vẻ đưa thức ăn vào miệng, khi nhấm nháp, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư.

Anh thường cúi đầu xuống, nhàn nhạt lại lười biếng rũ mắt nhìn cô, mà thỉnh thoảng cô sẽ dừng lại, mỉm cười đưa cho anh một thứ gì đó để ăn.

Dưới cái nắng mùa đông, rất nhiều thời điểm không khí sẽ được sưởi ấm, nhưng đôi khi gió vẫn lạnh đến thấu xương.

Mặc dù lúc này Lục Thời Xuyên sẽ đi cùng cô nhưng Lộc Tiểu Ngải cũng chỉ miễn cưỡng ra ngoài.

Cũng là lúc cô yên lặng ở nhà, mới vất vả nhớ ra bài tập kỳ nghỉ bị cô vứt bỏ trong “lãnh cung” bấy lâu nay.

Vì vậy, Lộc Tiểu Ngải mặc bộ đồ ngủ thoải mái, cầm vài quyển bài tập, miễn cưỡng gõ cửa nhà Lục Thời Xuyên. Sau đó, anh ngồi vào bàn học, nhìn cô một lần nữa, không biết từ lúc nào cả người cô đều co lại trên ghế, trông giống quả bóng bông xù, rất đáng yêu.

Cô cau mày viết bài, ngòi bút di chuyển trên trang giấy, trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng “xoẹt xoẹt”. Thỉnh thoảng cô lại cầm sách lên nhìn kỹ, nhân cơ hội giả vờ như không có chuyện gì, lặng lẽ nhìn Lục Thời Xuyên đang ngồi bên cạnh cô đọc sách.

Sau đó cảm thấy thời gian như vậy thật quá hạnh phúc, ngày nào cũng có bạn trai bên cạnh, sau vài giây lại dồn tâm trí cho câu hỏi tiếp theo.

Tâm trạng vẫn rất tốt.

Cô làm bài tập về nhà rất nhanh, trừ khi gặp phải đề không thể làm được, sau đó cô sẽ dừng lại hỏi Lục Thời Xuyên, anh sẽ luôn kiên nhẫn trả lời cô.

Thật ra nếu là trước đây, cô vẫn có thể trì hoãn mấy ngày nữa mới bắt đầu làm bài tập của kỳ nghỉ.

Cho dù có Lục Thời Xuyên thúc giục, cô cũng có thể kéo dài sắp đến lúc đi học mới sợ hãi mà làm bù. Nhưng bây giờ cô cảm thấy nếu mình học chăm chỉ hơn, sẽ có nhiều lựa chọn trường đại học hơn, có lẽ cô có thể cách Lục Thời Xuyên gần hơn một chút.

Kỳ nghỉ đông năm nay có lẽ là kỳ nghỉ cô chăm chỉ học tập nhất.

Cao trung cũng chỉ có ba năm, thật ra cũng khá ngắn, có lẽ khi cô còn chưa kịp phản ứng thì đã lên đại học, cô nghĩ “tương lai xa xôi” cô vẫn chưa quyết định nên bốn năm đó cũng không thể cách anh quá xa.

Nếu không chắc chắn sẽ rất khổ sở.

Cô ở trong lòng đã hẹn sẽ cùng anh trải qua mấy năm này.

Qua hơn một tiếng, Lộc Tiểu Ngải có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế phía sau, duỗi cái eo lười biếng. Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lại ngồi xuống, ngay sau đó cúi người về phía trước, cười tủm tỉm chọc cánh tay Lục Thời Xuyên một chút, khi anh nâng mắt lên nở nụ cười thì thò lại gần nói: “Oa Thời Xuyên, sắp đến tết rồi.”

Lục Thời Xuyên “ừ” một tiếng, vừa lúc cô muốn nghỉ ngơi một lát, đầu nhỏ lắc lắc, đột nhiên muốn cắt thứ gì đó để nghịch.

Vừa đưa ra quyết định, Lộc Tiểu Ngải đã lật xem, tìm thấy một mảnh giấy, lại tìm kiếm trên điện thoại một chút, cắt từng hoa văn trên đó.

Một lúc sau, cô ngước mắt lên nhìn Lục Thời Xuyên, anh gập cánh tay chống đầu, dường như tình cờ hơi nghiêng đầu về phía cô.

Lộc Tiểu Ngải lặng lẽ đưa mắt nhìn anh, suy nghĩ một chút cũng không biết tầm mắt anh rốt cuộc rơi trên trang sách hay ở trên người cô.

Vừa lúc, cô cúi đầu nhìn tờ giấy cắt “Tứ bất tượng” trong tay, bản thân cũng không biết nó ra sao, cũng không kiên nhẫn tiếp tục cắt, vì thế cười trộm đưa cho Lục Thời Xuyên: “Thời Xuyên, tặng anh, quà năm mới.”

“Hả?” Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.

“Thời Xuyên, anh lại lớn hơn một tuổi.” Lộc Tiểu Ngải tiếp tục cười tủm tỉm chọc vào cánh tay anh, sau đó gật đầu khẳng định: “Oa anh đã là người lớn rồi.”

Những lời này trong kỳ nghỉ tết cô đã nói qua một lần.

Có lẽ vào ngày sinh nhật anh cô sẽ lặp lại điều này một lần nữa.

Mặc dù đôi khi cô mơ mơ màng màng, nhưng cô chưa bao giờ quên chúc anh vào các ngày lễ.

Lục Thời Xuyên cầm lấy “món quà” kỳ quái của cô, giơ lên ​​một chút, nhìn một lúc, mới bất lực phát hiện mình thật sự không phân biệt được đây là thứ gì.

“Ừm…… Tuy chỉ là một tờ giấy mỏng nhưng nó mang, cái đó……” Lộc Tiểu Ngải cố gắng giải thích, vừa nói vừa nhìn xuống bản đọc hiểu tiếng trung vừa mới viết.

“Em cũng lớn hơn một tuổi, nhưng trông vẫn như một đứa trẻ.” Anh khẽ thở dài một tiếng, bỏ tay xuống, cười trêu chọc cô, chú ý đến trang sách cô đang lật, đưa tay giúp cô ấn gáy sách.

“Em không phải.” Lộc Tiểu Ngải lập tức đoạt lấy quyển sách, sau đó lắc đầu, ngồi trên ghế đung đưa đôi chân, vài giây sau mới nhớ đến trừng mắt liếc anh một cái: “Em rõ ràng cũng lớn gần bằng anh.”

Lục Thời Xuyên lại không so đo, dùng ánh mắt ý bảo cô mới làm được một nửa bài tập.

Lộc Tiểu Ngải cười hắc hắc, sau đó “ồ” một tiếng, cúi đầu cầm bút, tiếp tục nhìn chằm chằm bài tập.

*

Cứ như vậy qua vài ngày làm bài tập nghỉ lễ, chậm rãi thật sự đến năm mới.

Lộc Tiểu Ngải “vô cùng tự giác” mà không làm bài tập, nhưng vẫn dậy rất sớm sang tìm Lục Thời Xuyên. Mặc dù bây giờ cô ở bên anh cả ngày mà không cần lý do gì nhưng cô vẫn suy nghĩ một chút rồi tìm ra hai cách giải thích hợp lý, một là “trải qua một ngày hoàn mỹ với bạn trai”, hai là “đón năm mới với bạn trai”.

Vì vậy cô vô cùng kích động lại vô cùng hào hứng nói với Lục Thời Xuyên những suy nghĩ của mình.

Mặc dù cô đã suy nghĩ rất thấu đáo nhưng chẳng được bao lâu, chờ đến khi thân thích hai nhà dần dần tụ họp thì căn phòng lập tức trở nên ồn ào, đặc biệt còn có các em trai em gái nghịch ngợm, không khí náo nhiệt tràn ngập toàn bộ căn phòng, hai người không có nhiều thời gian để có thể đơn độc ở bên nhau.

Mấu chốt là trẻ con còn rất dính người.

Chuyện này xảy ra mỗi khi Lộc Tiểu Ngải ở phía sau lặng lẽ muốn chọc Lục Thời Xuyên một chút, hoặc muốn véo eo anh một chút, sau đó khi nói chuyện với anh thì lúc nào cũng có thể nghe thấy vài tiếng “anh” bên cạnh vang lên, rồi có một đứa trẻ đột nhiên chạy đến, có đôi khi là em trai anh, có đôi khi là em gái anh (em họ hết nha), mỗi lần như vậy đều dọa cô sợ hãi.

Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Lộc Tiểu Ngải cũng từ bỏ, trong lúc không có ai, cô đá vào chân anh một cái, ngẩng đầu gọi anh: “Thời Xuyên.”

“Em trai, em gái anh cũng quá dính người.” Cô kêu lên, thở một hơi, lập tức ghé vào trên người anh cọ cọ, nhẹ giọng nhắc lại: “Quá dính người.”

Anh cúi đầu nhìn cô, cười khẽ sờ đầu cô: “Không giống khi em còn nhỏ sao??”

“… Không giống.” Cô vùi đầu vào lồng ngực anh, cuối cùng véo một cái vào eo anh.

“Hồi nhỏ em đáng yêu hơn, phải không?” Anh cười trêu chọc cô.

“Ừm…… Em vẫn còn nhớ rõ.” Cô nhẹ nhàng nói, nằm trong ngực anh, ôm lấy mặt anh: “Thời Xuyên, hồi nhỏ anh cũng rất đáng yêu ——”

“Anh chị, hai ngươi đang làm gì vậy?”

Lộc Tiểu Ngải vừa nói một nửa, đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên, vội vàng buông tay ra lui về phía sau, suýt chút nữa không đứng vững.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy em trai em gái Lục Thời Xuyên đang nắm tay nhau đứng bên cạnh. Hai đứa đều mở to đôi mắt tròn xoe, không chớp mắt nhìn qua, trong miệng vẫn đang ăn kẹo mút.

“……”

Sao bọn trẻ bây giờ lại xuất quỷ nhập thần như vậy?!

Hai đứa đến đây từ đây khi nào???

“Uh, chúng ta……” Cô xoa cái mũi, gương mặt có chút nóng lên, đang tìm lý do.

Nhưng Lục Thời Xuyên lại cúi người, thì thầm bên tai cô, giống như muốn nhắc nhở gì đó: “Đừng dạy hư trẻ con.”

Lộc Tiểu Ngải: “???”

Khi cô khó tin nhìn Lục Thời Xuyên, chỉ thấy anh cười như không cười nhìn mình.

Cô nghiến răng, được rồi…… Cả ngày anh chỉ trêu chọc cô, chê cười cô.

*

Trời tốt dần, có thể nghe thấy tiếng pháo hoa nổ ở phía xa vang lên.

Buổi tối Lộc Tiểu Ngải ra ngoài chơi một lúc, cảm thấy lạnh, run rẩy vội vàng chạy về. Sau đó vẫn luôn ở nhà, sau lại cảm thấy nhàm chán nên đi tìm Lục Thời Xuyên.

Khi gần đến 12 giờ, Lộc Tiểu Ngải đang nói chuyện, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Aizzz, Thời Xuyên, sắp sang năm mới rồi.”

“Oa chúng ta đi ra ngoài đi.” Lộc Tiểu Ngải cọ vào anh, quơ quơ tay anh, chớp chớp mắt nói: “Đi thôi đi thôi, bây giờ chúng ta xuống lầu đi.”

Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.

“Ai nha, chỉ có hai chúng ta đi ra ngoài.” Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, đứng dậy lôi kéo anh đi, nói: “Chúng ta đã hoàn mỹ trải qua một ngày, bây giờ là lúc nghênh đón một năm mới….”

Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lục Thời Xuyên, ánh mắt trong veo: “Đây là năm thứ hai chúng ta ở bên nhau, anh nói chúng ta cùng nhau chào đón năm mới, có phải vô cùng lãng mạn không?”

“Ừ.” Lục Thời Xuyên theo suy nghĩ cô đáp lời, đáy mắt xẹt qua ý cười, sờ đầu cô: “Vậy đi nào.”

“Oa lạnh quá……”

Không ngạc nhiên khi Lộc Tiểu Ngải vừa ra khỏi nhà đã lập tức chui vào trong lồng ngực của Lục Thời Xuyên.

Anh dùng áo khoác quấn lấy cô: “Còn lạnh không?”

“Không lạnh nữa.” Cô cười lắc đầu, ôm anh chặt hơn.

Cho dù gần đó có đèn đường nhưng ánh sáng xung quanh vẫn có chút tối. Nhưng vì sắp đến 12 giờ, tiếng pháo nổ giòn giã vang lên càng lớn, thỉnh thoảng pháo hoa nở rộ trên bầu trời, phản chiếu xung quanh sáng hơn một chút.

Lộc Tiểu Ngải đợi một lúc, thậm chí còn cảm thấy chút ấm áp, không biết là bởi vì độ ấm trên người Lục Thời Xuyên xuyên qua áo len truyền cho cô hay bởi vì không khí vô cùng ấm áp.

“Mấy giờ rồi?” Cô nhỏ giọng nói, kéo cổ tay Lục Thời Xuyên lên, khi nhìn thấy thời gian trên đồng hồ, mắt cô lập tức sáng lên, nhảy đến trước mặt anh: “Thời Xuyên, sắp đến rồi!”

“Oa, nhìn xem, năm mới sắp đến thật rồi!” Cô tính tình trẻ con mà giơ cổ tay anh lên ra trước mắt anh, có vẻ rất phấn khích nhảy nhót, nói: “Năm thứ hai chúng ta ở bên nhau sắp đến rồi! Thời Xuyên, anh vui không?!”

Ý cười trong đôi mắt anh rất đậm, tất cả đều ngừng quanh người cô, lại có chút sững sờ, nhẹ giọng nói: “Vui vẻ.”

“Em có nên ước một điều không, ừm…… Vậy sang năm mới, chúc mỗi ngày chúng ta đều vui vẻ, hạnh phúc giống bây giờ! Và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!” Cô nhanh chóng nói xong, tiếp tục kéo cổ tay anh, cúi đầu nhìn xuống kim giây trên đồng hồ, đôi mắt sáng ngời: “Mau đếm ngược.”

“Năm, bốn, ba, hai……”

Cô còn chưa kịp nói “Một” Lục Thời Xuyên đã ấn tay cô xuống, cúi đầu, đôi môi hơi lạnh lập tức kề sát vào cô, lấp kín lời nói nhẹ nhàng cô chưa nói hết.

Ngay khi pháo hoa nổ trên bầu trời, âm thanh dường như phóng đại vô số lần, đột nhiên đập vào màng nhĩ cô.

Sau một tiếng nổ, đầu óc cô trở nên trống rỗng, hoàn toàn không biết làm sao, tùy tiện để anh tiếp tục nụ hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi