MỘT VIÊN KẸO MỀM ĐẶT TRÊN ĐẦU QUẢ TIM

Mỗi ngày Lộc Tiểu Ngải đều nhớ đến Lục Thời Xuyên, đều chú ý xem lịch, cuộc sống sinh hoạt cao tam mà cô từng cho rằng sẽ rất nhàm chán lại vô tình trôi qua.

Lại đến cuối tuần.

Ai…… Cuối tuần này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Ngay lúc Lộc Tiểu Ngải biết được tin tức vui vẻ này, kích động vạn phần nói với tất cả những người mà cô nghĩ đến đầu tiên như bạn trai, bố mẹ cô, bạn cùng bàn…

Nhưng chỉ là sau khi nói xong, cô mới biết tất cả những người cô kể đều đã biết tin tức này, chỉ có bản thân cô còn đang mơ mơ màng màng, lúc này mới phản ứng lại……

Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy nhất định là do bản thân học tập quá nhiều nên mới suýt chút nữa quên mất một chuyện quan trọng như vậy.

Điều này thật tuyệt với cô.

Chiều thứ sáu, cô thu dọn cặp sách, mang một đống bài tập và một số ghi chú cần ôn tập về nhà. Thật vất vả mới kéo được chiếc cặp của mình lên, nó nặng đến mức cô cảm thấy mình đang gánh cả một ngọn núi trên lưng.

Bạn học nhỏ đáng thương đang cong eo vì trọng lượng của ngọn núi…….

Người gây ra trạng thái “đáng thương” này cho cô ngoại trừ các giáo viên thì còn có Lục Thời Xuyên. Anh không hỏi qua ý kiến ​​của cô đã để lại tất cả sách giáo khoa và tài liệu anh sử dụng ở cao trung cho cô.

Lúc đầu Lộc Tiểu Ngải tỏ vẻ “Nhất định sẽ không xem”, nhưng về sau, cô lại cảm thấy nó rất hữu dụng…… Đành phải yên lặng nuốt xuống những lời này, chậm rãi tìm ra những gì mình cần ôn tập.

Mặc dù Lục Thời Xuyên rất giống “thủ phạm” gây nên tình trạng hiện tại của cô nhưng cô chỉ “âm thầm oán trách” anh một lúc. Về đến nhà, cô lập tức nằm lên giường lật lịch, dùng đầu ngón tay đếm đếm, ngạc nhiên phát hiện hai người sắp gặp mặt, hai tay có thể đếm hết.

Thật tuyệt!

Ngay lập tức Lộc Tiểu Ngải vô cùng vui vẻ, từ giường đứng lên, trên chăn đệm mềm mại đàn hồi mà nhảy lên mấy cái, suýt chút nữa ném luôn điện thoại đang cầm trong tay.

Vẫn luôn đợi đến khi hơi mệt mỏi, cô mới ngồi xuống, khoanh chân ngồi trên giường, sững sờ chớp đôi mắt một lúc mới chậm rãi duỗi tay ra, lấy một quyển sách giáo khoa từ bên cạnh, cúi đầu có chút thất thần nhìn một lúc, đại khái có thể nhớ kỹ một số thứ.

Sau đó cô nhanh chóng ăn cơm xong, xem TV hơn một tiếng, quá buồn ngủ, không chút suy nghĩ liền vui vẻ lên giường đi ngủ.

Mấy ngày qua cô rất mệt.

Một giấc này ngủ dậy đã là sáng hôm sau.

Lộc Tiểu Ngải nhắm hai mắt lại, đưa tay ra khỏi chăn bông, duỗi người, sau đó chậm rãi dụi mắt vài cái, mơ hồ cảm thấy trong phòng có ánh sáng, híp mắt nhìn đồng hồ, wow, đã 10 giờ rồi.

Cô đã ngủ hơn mười tiếng.

Lộc Tiểu Ngải vẫn không muốn rời giường chút nào bởi vì cô cảm thấy cuộc sống nhàn nhã như vậy quá thoải mái, đương nhiên nếu có Lục Thời Xuyên ở nhà thì cô càng vui hơn… Ừm… Lục Thời Xuyên…..

Lộc Tiểu Ngải nghĩ đến anh, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, là không đúng chỗ nào……

Cô đột nhiên mở to hai mắt, đêm qua cô cô cô cô! Hình như chỉ lo ngủ, quên gọi video với Lục Thời Xuyên!

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên tỉnh táo lại, vén chăn bông lên, cầm điện thoại bên cạnh lên,…… Trời ạ, cuộc gọi nhỡ, các tin nhắn, gọi video đều bị hủy.

“!!!”

Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi……

Cô vỗ đầu “bốp” một cái, từ từ lướt xuống, che kín mắt lại. Trời ạ, cô thật sự muốn biết sao mình lại ngủ say như vậy.

Vì vậy Lộc Tiểu Ngải không dám chần chừ một giây, hoảng loại bấm điện thoại, tim đập liên hồi, mấy hồi chuông đã kết nối thành công.

Cũng may, cũng may… Lục Thời Xuyên không từ chối trả lời cuộc gọi của cô.

Lộc Tiểu Ngải thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng chỉ có một tiếng trống rỗng, Lục Thời Xuyên không nói gì lập tức khiến cảm xúc khẩn trương, lo lắng trong lòng cô lại nổi lên, hơi hé miệng, không dám nói gì.

Xong rồi xong rồi, anh ấy sẽ không giận chứ?

… Chắc chắn rất tức giận, nếu có một ngày cô bị đối xử như thế, cô nhất định sẽ vừa không vui vừa tủi thân, kéo áo Lục Thời Xuyên rồi chất vấn anh.

Lộc Tiểu Ngải theo bản năng quấn chăn, nhích từng chút từng chút vào trong góc.

“Hả?”

Cuối cùng Lục Thời Xuyên cũng lên tiếng với cô, một âm tiết ngắn ngủi, không nghe ra cảm xúc nhưng dường như cô có thể nhìn thấy anh đang nhướng mày.

Nhưng mà, sau giây này, dường như Lộc Tiểu Ngải không còn nút tắt tiếng trói buộc, lập tức mở miệng, hoảng sợ giải thích: “Cái kia, Thời Xuyên, đêm qua em ——”

“Cuối cùng cũng nhớ đến anh?” Giọng nói anh lạnh lùng lại lười biếng, lại không chút do dự ngắt lời cô: “Hả?”

Trong lòng Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, nuốt nước miếng, khẩn trương muốn chết, ngay ngắn ngồi trên giường, lưng lập tức thẳng tắp, giống học sinh tiểu học mắc lỗi, nói lắp: “Không không, cái kia, không phải, em quá buồn ngủ, nên ——”

“Dậy chưa?” Lục Thời Xuyên ngắt lời cô lần nữa, hỏi.

“Rồi, em dậy rồi.” Lộc Tiểu Ngải vừa nói vừa vội vàng gật đầu.

“Đã thay đồ ngủ chưa?” Anh không ngừng mà hỏi tiếp.

“…… A?” Lộc tiểu ngải sửng sốt, lập tức lắc đầu giống trống bỏi, hoang mang rối loạn nói: “Em mới dậy, còn chưa kịp thay. Thời Xuyên, anh nhất định phải tin em, em buồn ngủ quá nên mới đi ngủ, lúc tỉnh dậy liền ——”

“Mau thay đồ đi.” Lục Thời Xuyên lại ngắt lời cô lần nữa.

“Hả? Được rồi.” Lộc Tiểu Ngải cảm thấy hôm nay anh phá lệ không kiên nhẫn, nhưng bây giờ mình vẫn nên ngoan ngoãn lời.

Bởi vì bây giờ chắn chắn Lục Thời Xuyên có ý kiến ​​đặc biệt với cô, khẳng định muốn cô phải tuân theo ý anh để trở thành một người tích cực, có thời gian học tập và nghỉ ngơi theo quy luật.

“Được, được.” Lộc Tiểu Ngải dùng thời gian ngắn nhất nhanh chóng thay quần áo, mở to hai mắt càng có tinh thần: “Ừm… vậy em sẽ nhanh chóng đi ăn sáng, sau đó chăm chỉ học tập ——”

“Lại đây.”

Lục Thời Xuyên lại ngắn gọn ra lệnh, giống như không nghe thấy lời cô nói.

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải cúi xuống gầm giường tìm dép, hoàn toàn không hiểu ý anh, còn tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi: “Cái, cái gì?”

Lục Thời Xuyên ho nhẹ một tiếng, giọng điệu cuối cùng cũng chậm lại, dặn dò: “Em đi đến cửa sổ, nhìn xuống.”

Lộc Tiểu Ngải sửng sốt một chút, lập tức có một loại dự cảm, từ khó tin đến vui mừng không kiềm chế được, ngay cả dép cũng chưa đeo, nhanh như bay chạy đến theo lời anh nói, cúi đầu.

Còn đường kéo dài cách đó không xa, ánh nắng nhu hòa, xán lạn nhưng không quá nóng chiếu vào, Lộc Tiểu Ngải vừa lúc có thể nhìn thấy Lục Thời Xuyên.

Từ nơi cô có thể nhìn thấy, từng chút một đến gần, nhấc mí mắt lên chuẩn xác nhìn về phía cô, điện thoại kề sát bên tai: “Còn không xuống?”

Nhịp tim Lộc Tiểu Ngải thoáng lỡ một nhịp, cũng quên nói, dùng tốc độ nhanh nhất đeo dép vào, chạy nhanh như bay xuống, lập tức bổ nhào vào người anh, đầu nhỏ trong lòng ngực anh cọ cọ, kích động, lại cọ tới cọ lui, mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, âm cuối có chút run: “Thời Xuyên, sao bây giờ anh đã về rồi?”

“Về để xem em còn nhớ rõ anh không.” Lục Thời Xuyên lãnh đạm nói, cụp mắt xuống, giơ tay véo mặt cô.

Lộc Tiểu Ngải không nói lời nào, hai tay ôm lấy eo anh, đầu nhỏ vẫn luôn chôn ở lồng ngực anh không chịu rời đi, khẽ khịt mũi, mềm mại ghé vào người anh, không nhúc nhích.

Lục Thời Xuyên cụp mắt xuống, thấp giọng, nhẹ nhàng sờ đầu cô: “Em hỏi anh vì sao trở về? Có người khóc, là em sao?”

Một lúc sau Lộc Tiểu Ngải mới mềm mại mà “ừ” một tiếng. Anh vẫn nghe thấy, cái gì cũng không thể gạt được anh.

Sau đó trong lòng cô khẽ động, lẩm bẩm “Sao anh lại tốt như vậy?” Sau đó trước khi Lục Thời Xuyên chuẩn bị nói, cô đột nhiên kiễng chân lên, nhanh chóng hôn lên môi anh.

Lục Thời Xuyên hơi sửng sốt, ngay sau đó giơ tay nâng gáy cô, cúi đầu tiếp tục hôn, đôi môi mềm mại lưu luyến quấn lấy hơi thở nóng bỏng.

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa, có người ho khan một tiếng, vang đội mà nghiêm nghị, phá vỡ bầu không khí… giống như có chút quen thuộc.

Lộc Tiểu Ngải khiếp sợ, đột nhiên quay đầu lại…… Cái cái cái cái cái gì?!

Không không không, nhất định cô bị ảo giác.

Lộc Tiểu Ngải vội vàng nhắm mắt lại, một giây sau lại mở to hai mắt, lo lắng nhìn về phía trước, nhưng cảnh tượng vẫn không thay đổi.

Xong rồi…… Lần này thật sự xong rồi, Lộc Tiểu Ngải ngây ngốc nghĩ, thân thể cứng đờ, không biết phải làm sao.

Cô nhìn thấy ba mình đang đứng ở gần đó, bởi vì góc khuất của toàn nhà nên không có ai phát hiện ra ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi