MS. CHATTERBOX – CÔ NƯƠNG ĐỪNG KHÓC

Buổi tối khi Đồ Minh về nhà, Lư Mễ liền hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Anh sao? Giải quyết chút việc riêng.”

“Anh có việc riêng gì chứ? Ngoài em ra anh còn có việc riêng gì nữa?” Lư Mễ không đồng ý với định nghĩa “việc riêng” của anh.

“Được rồi, chỉ là chút chuyện không quan trọng thôi.”

Lư Mễ phì cười “Ông già dối trá!”

Đồ Minh nghe thấy biệt danh mới của mình thì thấy hơi đau đầu, bất lực nhíu mày. Anh đặt cái rương nhỏ vào góc phòng: “Anh sắp dọn cả nhà đến đây rồi.”

“Dọn đến đi, có phải nhà không đủ chỗ ở đâu mà lo.”

Lư Mễ vừa đắp mặt nạ vừa ngâm chân, toét miệng cười với Đồ Minh.

Đồ Minh ngồi xuống cạnh cô, rất nghiêm túc hỏi: “Em biết điều này có ý nghĩa gì không?”

“Gì cơ?”

“Có nghĩa là chúng ta đang sống chung, hoặc sắp sống chung rồi.”

Lư Mễ đặt chiếc iPad xuống, suy nghĩ rồi đáp: “Vậy thì sống chung thôi!”

“Trước đây em không thích mà?” Đồ Minh muốn xác nhận lại thái độ của Lư Mễ, thường qua nhà cô ngủ và sống chung là hai chuyện khác nhau, sống chung dường như kéo theo nhiều ràng buộc hơn, anh cũng không chắc là cô có thực sự sẵn sàng hay chưa.

“Trước đây anh cũng không thích, mà chẳng phải cứ từng món đồ một dần dần được chuyển sang đây sao?” Không ai chịu thừa nhận mình là người lùi bước trước và cũng không thể phân định rõ ai đã lùi trước.

Đồ Minh xoa mũi, tựa lưng vào sofa cười.

“Anh cười gì đó?”

“Cười chúng ta đều già mồm. Nói là thích tự do, nhưng lại cứ muốn gần nhau hơn.” Đồ Minh gảy nhẹ vào gáy cô: “Cũng tốt.”

Lư Mễ hừ một tiếng: “Anh không thấy quá nhanh sao?”

“Có vẻ hơi nhanh thật.”

“Đây cũng đâu phải là “từ từ thôi” mà anh nói đâu!” Lư Mễ đã đợi để nói câu này với Đồ Minh, lúc trước anh cứ khăng khăng nói phải từ từ, vậy mà yêu chưa đến nửa năm đã tính đến chuyện sống chung. Ngẫm lại đã thấy kích thích.

“Sống chung với nhau không mâu thuẫn gì với việc từ từ mà cô Lư nhỉ? Sống chung đâu có nghĩa là anh ngừng theo đuổi em.”

Từ “theo đuổi” đã lâu rồi Lư Mễ không nghe thấy nữa. Cô tháo mặt nạ xuống, vừa vỗ vỗ mặt vừa nhìn Đồ Minh: “Anh tính theo đuổi em thế nào?”

“Ví dụ như, đổi cho nhà em một chiếc sofa mới thì sao?”

“Hả? Sao phải đổi?”

“Vì sofa này không chắc chắn lắm, anh ngủ cũng không thoải mái. Nếu lần sau em lại bắt anh ngủ trên sofa thì anh còn có thể ngủ ngon được.” Đồ Minh nói rất nghiêm túc, anh đã chuẩn bị cho việc ngủ trên sofa trong tương lai rồi. Ít nhất cũng phải có một chiếc sofa thoải mái.

“Em bắt anh ngủ sofa mà anh không tự kiểm điểm, lại còn muốn tìm cảm giác ngủ ngon?”

Đồ Minh thấy Lư Mễ có những lý lẽ rất kỳ quặc, đành đầu hàng: “Vậy thì anh chuyển nó về Di Hòa Viên. Chiếc sofa đó là anh tự thiết kế, nhờ người quen làm. Tiếc thật, biết bao nhiêu tâm huyết của anh.”

“Tự thiết kế á?” Lư Mễ mở to mắt.

“Chứ sao?”

“Em không tin.”

Đồ Minh lấy điện thoại ra cho Lư Mễ xem, là những bản vẽ tay và bản thiết kế trên máy tính mà anh đã làm. Đó là những thứ bọn anh phân công nhau ra làm trong thời gian rảnh rỗi, là anh đã vẽ lúc ở nhà Di Hòa Viên.

Chiếc sofa anh thiết kế có chút khác biệt, được làm rộng hơn, góc ngả được điều chỉnh dựa theo tư thế ngồi quen thuộc của Lư Mễ, còn lắp đặt thiết bị điều khiển điện để có thể nằm xuống. Phía dưới sofa còn có các ngăn nhỏ cho Lư Mễ đặt một số thứ vào, để cô với tay xuống lấy mà không cần phải đứng dậy, hoàn toàn chiều chuộng sự lười biếng của cô.

“Được rồi, xem xong rồi, mai anh chuyển về Di Hòa Viên đây.”

“Đừng đừng đừng!” Lư Mễ giật lấy điện thoại của anh, ngắm nghía hồi lâu rồi cười tít mắt: “Anh cừ thế, còn tự thiết kế sofa nữa. Bạn trai tôi có những sở thích kỳ lạ mà khiến người ta rung động thật đấy!”

Đồ Minh bị cô chọc cười, rồi bàn với cô: “Mai lắp đặt luôn nhé?”

“OK!”

Khi nhìn thấy chiếc sofa đó, tâm trạng của Lư Mễ rất vui vẻ. Đồ Minh không tiếc tiền, chiếc sofa được làm bằng thủ công, từ chất liệu đến thiết kế đều thuộc hàng đỉnh cao. Cô nằm lên, lăn qua lăn lại, cảm thấy rất dễ chịu.

“Thế nào?”

“Xịn cực.”

Lư Mễ gối đầu lên đùi Đồ Minh, phóng tầm mắt ra khắp căn nhà của mình, nhận ra mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Căn nhà trở nên tối giản, thông minh và thoải mái hơn, từ bồn cầu thông minh, máy lọc nước, máy hủy rác, máy rửa bát diệt khuẩn đến chiếc sofa thủ công này. Cuộc sống của cô dần bị Đồ Minh thâm nhập vào từng chút một, và cũng được anh mài giũa từng chút.

Lư Mễ thích cái cách mà mọi thứ được mài giũa như vậy. Điều đó khiến cô cảm thấy mọi sự thay đổi ở cuộc sống đều đọng lại trong nhận thức, ngay cả một người tự cho mình là nông cạn như cô cũng có thể cảm nhận được một thái độ sống rất khác. Và cô không ghét thái độ đó.

Cảm giác được ai đó thực sự yêu thương thật tuyệt. Dù đó không phải là hoa tươi, mỹ phẩm hay hàng hiệu, nhưng đó là một chiếc sofa, một chiếc sofa do chính anh tự thiết kế và tham gia chế tạo thủ công. Đó là điều hiếm hoi và cũng ngầu quá đỗi.

Gió đầu hạ lùa qua cửa sổ thổi vào họ, cả hai đã lăn lộn cả buổi chiều, ai cũng có chút mệt mỏi, thế là họ ngủ ngon lành trên chiếc sofa mà Đồ Minh đã thiết kế.

Cuộc sống này thật sự rất tốt, nếu như không có cái tên ngu ngốc Tiêu Quan Khâu cứ quấy rầy bằng những bó hoa thì Lư Mễ sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.

Tiêu Quan Khâu gửi hoa, nhưng Lư Mễ không còn nhận nữa. Mỗi lần nhận được cuộc gọi từ người giao hàng, cô đều nói: “Cứ ném thẳng vào thùng rác dưới tầng đi.”

“Còn quà thì sao?”

“Anh lấy đi.”

Đồ ngu có tiền mà, có tiền thì để hắn làm từ thiện đi.

Nhưng người giao hàng không dám lấy, họ đều liên hệ để trả lại cho người gửi.

Chuyện khiến Lư Mễ bực mình nhất là hôm đó, Grace ôm bó hoa đi vào, đặt nó lên bàn của Lư Mễ: “Lư Mễ, có người gửi hoa cho cô này.”

“Tại sao lại là cô mang lên?”

Grace mỉm cười đầy ẩn ý với cô mà không nói gì, xoay người bước đi.

Lư Mễ nhìn thấy trên bó hoa lần đầu tiên có một tấm thiệp, trên đó ghi mấy chữ “Tiêu Quan Khâu”. Dù qua tấm thiệp và khoảng cách, cô vẫn cảm nhận được sự kiêu ngạo và ghê tởm của hắn.

Chưa kịp vứt tấm thiệp đi, Daisy đã nhanh chóng giật lấy: “Nào, cuối cùng cũng biết vị thần tiên nào gửi hoa rồi.” Sau khi nhìn thấy cái tên, Daisy im lặng vài giây rồi đặt tấm thiệp xuống.

“Không xin phép đã xem thiệp của người khác, cô ngày càng giỏi rồi đấy Daisy.” Lư Mễ cầm bó hoa bước ra ngoài, Daisy đi theo sau cô: “Đừng giận mà, tôi không cố ý, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.”

“Cần gì phải giữ bí mật? Hoa là Grace mang lên, người nhận ghi tên cô ta.”

“Chà, chuyện này sao lằng nhằng thế. Bảo sao dạo trước tôi nghe nói cô với sếp Tân Thành không bình thường!” Daisy huých tay vào cô: “Được đấy, nghe nói Tiêu Quan Khâu là một anh chàng rất đẹp trai.”

“Nếu cô thích thì cô húp đi, tôi không cần.”

Lư Mễ bị mấy bó hoa của Tiêu Quan Khâu làm cho bực bội, cảm giác giống như bị dính nước mũi trên tay, rất khó để gỡ bỏ. Mỗi khi bực bội, cô lại chửi một câu: “Con mẹ nó.”

Cuối cùng vào ngày hôm đó Đồ Minh cũng nói chuyện thẳng thắn với Lư Mễ.

“Tiêu Quan Khâu đang quấy rối em à?”

“Thế nào gọi là quấy rối?”

“Có nghĩa là em có thích hoa của hắn tặng không? Nếu em thích thì không tính là quấy rối.”

“… Anh ổn không đấy? Em thích hoa của hắn mà ngày nào cũng vứt đi hết à? Anh tưởng em đang chơi trò lạt mềm buộc chặt hả?” Lư Mễ chợt nổi nóng: “Anh nghĩ em là loại người nào vậy? Vừa không thích mà còn tỏ ra mập mờ quyến rũ?”

“Ai cơ?”

Lư Mễ định nói là “vợ cũ của anh,” nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Đồ Minh, cô đành nén lại: “Ai mà chả được, dù sao thì em không thích, em ghét chết đi được. Em muốn giết hắn. Nhưng chuyện này không cần anh can thiệp, biết không?”

“Vì sao?”

“Em tự giải quyết được! Nếu em không giải quyết được thì em sẽ nhờ anh giúp mà!”

“Ừ, anh sẽ không can thiệp. Em cứ làm anh hùng của chính mình đi, anh mặc kệ.”

Đồ Minh có hơi tức giận, nhưng không phải giận Lư Mễ mà là giận bản thân. Mọi người đều nghĩ Lư Mễ còn độc thân và những người đàn ông thích cô đương nhiên sẽ tiến tới, mà không phải đối thủ nào cũng quang minh chính đại như Vương Kết Tư.

“Nếu chúng ta công khai mối quan hệ thì sao?” Đồ Minh hỏi Lư Mễ.

“… Không được. Ít nhất bây giờ chưa được.”

“Khi nào thì được?”

“Em không biết. Tóm lại là em không cho anh công khai.”

Đồ Minh bóp mặt Lư Mễ, rõ ràng anh đang rất giận. Hôm sau, anh tìm Luke: “Tôi muốn nói với anh một chuyện.”

Luke nhướng mày: “Nếu là chuyện liên quan đến Lư Mễ thì không cần nói đâu, tôi biết rồi.”

“Sao anh biết?”

“Lư Mễ kiêu ngạo thế nào chứ, gặp cậu thì cụp cái đuôi lại. Yêu thì cứ yêu đi, yêu cho đàng hoàng, tôi không quan tâm. Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi.”

“Nhưng tôi muốn nói chuyện khác. Ngày nào Tiêu Quan Khâu cũng gửi hoa cho Lư Mễ, điều đó tương đương với việc quấy rối cô ấy.”

Luke dựa vào ghế, nhìn chằm chằm Đồ Minh một lúc lâu. Anh ta phần nào hiểu về Đồ Minh, từ một số khía cạnh mà nói, việc gửi hoa chỉ là một phương thức theo đuổi thông thường, không đủ để cấu thành quấy rối, trừ khi Tiêu Quan Khâu có hành động khác.

“Cậu định làm gì?”

“Tôi chưa nghĩ ra, nhưng nếu hắn không tôn trọng Lư Mễ, tôi sẽ giết hắn.”

“Có ghê gớm như vụ cậu chống tham nhũng lần trước không?” Luke cười: “Đến lúc đó nhớ gọi tôi theo với, tôi thích mấy drama này lắm.”

Đồ Minh cảm thấy phiền lòng vì những bó hoa đó.

Lư Mễ cũng thấy phiền.

Cô trực tiếp đi tìm Grace: “Grace, tôi hỏi cô, cô đã cho Tiêu Quan Khâu số điện thoại của tôi phải không?”

Grace tỏ vẻ rất thẳng thắn: “Đúng vậy. Lần đó anh ta chỉ đích danh muốn đổi sang cô, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nên đã cho số của cô.”

“Cô cho số của tôi mà không bàn với tôi sao?”

“Đây chẳng phải là quy trình làm việc bình thường à?”

Grace là chuyên gia của bộ phận kế hoạch do Luke dẫn dắt, là một trong những người có năng lực nhất công ty. Cô ta không giống người khác, không hề sợ sự mạnh mẽ của Lư Mễ. Grace nói chuyện rất có lý lẽ, làm mọi thứ trở nên rõ ràng, không để lại chút trách nhiệm nào cho mình.

“Vậy nên cô giúp người khác gửi hoa cũng là quy trình làm việc bình thường à?”

“Tôi nghĩ hai người rất quen thuộc với nhau, chỉ là tiện tay giúp một chút thôi.” Grace nhún vai: “Lumi, bình tĩnh đi, chuyện này có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là một bó hoa thôi, nếu hai người có tình cảm với nhau thì tốt, còn nếu cô không có ý gì với anh ta thì anh ta chỉ là một người đang theo đuổi cô thôi. Cô đâu cần phải cuống lên thế chứ. Người theo đuổi cô nhiều như vậy, thực sự cũng chỉ là một bó hoa mà thôi, không thích thì vứt đi là xong.”

Lư Mễ nhìn Grace, cười: “Cô biết không Grace, bây giờ trông cô giống hệt như một tú bà, vì chút công việc tầm thường mà mang đồng nghiệp của mình ra làm món quà đưa đẩy.”

“Lumi, tôi chỉ giúp mang một bó hoa thôi.”

“Trước đó thì tiện tay đưa luôn số điện thoại của tôi.”

Các đồng nghiệp đều nhìn về phía họ, Đồ Minh từ văn phòng của Luke bước ra, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lư Mễ và Grace, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Anh đi tới, nói với Grace: “Grace, làm phiền cô đến phòng làm việc của tôi một chút, chúng ta bàn về việc bàn giao dự án được không?”

“Được.”

Lư Mễ định lên tiếng thì Đường Ngũ Nghĩ từ phía sau khoác vai cô: “Đi thôi đi thôi, đi mua cà phê.” Tay cậu cầm theo bó hoa, đến gần thùng rác thì ném vào đó.

Đồ Minh dẫn Grace vào phòng làm việc, Grace nhún vai bất đắc dĩ: “Không sao cả, tôi hiểu Lư Mễ mà, cô ấy không phải người xấu, cũng không có ác ý, chỉ hơi nóng tính thôi.”

“Nhưng sự việc vừa rồi, từ góc độ của tôi thì cô đã làm không đúng. Nếu cô muốn đưa thông tin liên lạc của đồng nghiệp cho người khác, ít nhất phải xin phép đồng nghiệp trước. Nếu không thì có thể đúng như Lư Mễ đã nói: Xem cô ấy như một món quà đưa đẩy.”

“Tôi biết ý cô không phải thế, có thể cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhìn vào thì nó thực sự là như vậy.”

“Chuyện này đúng là do tôi suy nghĩ không chu đáo, lát nữa tôi sẽ xin lỗi Lumi.” Grace cười: “Cần tôi chia sẻ thông tin về phần nào?”

“Về phương án thanh toán mà Tân Thành đã đề xuất từ đầu, tôi cần cô nói rõ cho tôi tình hình lúc đó và thái độ của các bên.”

“Chu kỳ thanh toán của Tân Thành thường không ngắn, năm nay lại kéo dài thêm ba tháng, nhưng không có vấn đề gì lớn.”

“Tức là khoản tiền của dự án năm ngoái vẫn chưa được thanh toán.”

“Đúng vậy, đang được xử lý.”

Đồ Minh gật đầu, nói với Grace: “Cảm ơn, công việc khác chúng ta sẽ trao đổi kỹ hơn trong buổi bàn giao lần sau.”

“Được.”

“Grace, đừng thay đồng nghiệp nhận hoa nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi