MS. CHATTERBOX – CÔ NƯƠNG ĐỪNG KHÓC

[Người khác đâu có đáng tin như Tiểu Đồ, mày xót à?] Lư Quốc Phú trêu Lư Mễ.

Lư Mễ không tiện nói với Lư Quốc Phú là cô và Đồ Minh đã chia tay, cũng không thể nói với gia đình, đặc biệt là bà nội. Chắc chắn bà sẽ đánh cô một trận. Bà rất quý Đồ Minh, bà nói anh là người tốt, đáng tin cậy, chân thành, thậm chí còn muốn bắt Lư Mễ trói lên giường Đồ Minh để họ lập tức sinh con.

[Không xót, bác cứ sai bảo thoải mái!] Lư Mễ đáp lại một câu, định kết thúc cuộc trò chuyện thì Lư Quốc Phú gọi tới: “Đến nhà bác Hai ăn cơm đi, hôm nay hầm nguyên con gà, có cả sườn với sủi cảo nhân thịt cừu mà mày thích nữa.”

“Cháu không đi đâu.”

“Sao lại không đi?” Lư Quốc Phú hỏi cô: “Lát nữa Lư Tình với Diêu Lộ An cũng về, mày đến ngay đi! Sao lại khách sáo với bác vậy!”

Câu “bọn cháu đã chia tay rồi” nghẹn lại ở đầu môi, cuối cùng Lư Mễ vẫn không nói ra. Cô thở dài rồi lái xe đến nhà Lư Quốc Phú. Khi cô đến nơi, Đồ Minh đã sửa xong sofa và đang rửa tay.

Lư Mễ cảm thấy hình như Đồ Minh gầy đi một chút rồi.

Hình như cặp kính của anh cũng hơi lỏng.

Cô đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn anh rửa tay, mới chia tay vài ngày mà Đồ Minh như đã quay trở lại điểm xuất phát. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lư Mễ, cổ anh đỏ bừng. Như thể hai người họ chẳng hề quen biết, như những ngày tháng thân mật không biết xấu hổ ấy chưa từng tồn tại.

“Anh về hồi mấy giờ?”

“Chuyến bay sáng.”

“Bác em gọi là anh đến liền, anh không biết từ chối sao?” Lư Mễ thấy người này sao mà khờ quá, bị xem như thợ sửa đồ thế mà anh còn vui vẻ chạy đến, chẳng ngại phiền phức chút nào.

“Sợ sofa hỏng, người lớn ngồi không vững sẽ ngã.”

“Đến lượt anh lo lắng à?” Lư Mễ nói một câu nghe có vẻ trách móc, nhưng thực ra là cô đang xót anh.

Đồ Minh nhìn thoáng qua cô, rồi vứt tờ khăn giấy ướt vào thùng rác, không đáp lại câu của cô.

“Mặt em sao thế?” Đồ Minh hỏi. Trên gò má của Lư Mễ có một vết bầm tím, do cô ở nhà uống say mà va vào khung cửa.

“Không sao, mắt đui nên va vào.”

“Va vào đâu?”

“Khung cửa.”

Đồ Minh giơ tay lên định xem kỹ vết bầm, nhưng khi ngón tay anh gần chạm vào mặt cô, Lư Mễ nghiêng đầu tránh đi, làm anh cũng rụt tay lại.

“Lại đây ăn cơm nào!” Lư Quốc Phú gọi họ, lúc đó Lư Tình và Diêu Lộ An cũng đã vào nhà. Đương nhiên Lư Tình biết chuyện Lư Mễ và Đồ Minh chia tay, nhưng cô ấy giữ bí mật giúp Lư Mễ. Cô ấy giả vờ không biết gì và trò chuyện với Đồ Minh: “Nghe nói anh vừa đi công tác về, đi lâu không?”

“Cũng tạm, mười ngày.”

“Ở đảo Jeju phải không?”

“Ừm.”

Cuộc trò chuyện gượng gạo thế đó, Lư Mễ cũng không tham gia, cô chỉ ngồi đó nhìn họ.

Diêu Lộ An mang theo hai chai rượu và một ít đồ ăn sẵn: “Uống chút đi ạ.” Anh ấy rủ mọi người cùng uống. Lư Quốc Phú rất vui vẻ hưởng ứng, ông thích uống mà, lại còn có mấy cậu thanh niên uống chung nên tinh thần ông càng phấn chấn: “Phải uống chứ sao.”

Lư Mễ đưa tay chặn ly rượu trước mặt Đồ Minh: “Anh ấy bị đau dạ dày, không uống được.” Cô lo Đồ Minh uống nhiều sẽ nói những điều không nên nói, cũng sợ anh uống say sẽ khó chịu.

“Cậu ta chỉ có tửu lượng kém thôi chứ dạ dày tốt mà.” Diêu Lộ An nháy mắt với Lư Mễ: “Lo nhiều quá đấy.” Ý anh ấy là hai người đã chia tay rồi, liên quan rắm gì nữa.

Anh ấy kiên quyết rót rượu cho Đồ Minh. Một người lớn tuổi và hai thanh niên bắt đầu uống rượu.

Vốn dĩ Đồ Minh đã ít nói, hôm nay lại càng trầm lặng hơn. Mọi người nâng ly, anh cũng nâng ly với mọi người, lắng nghe Lư Quốc Phú và Diêu Lộ An nói chuyện.

Lư Mễ thấy mặt anh ửng đỏ, biết là anh đã uống đến giới hạn rồi, cô nói: “Không được uống nữa! Đi về thôi!”

“Về đâu cơ?” Diêu Lộ An hỏi cô: “Hai người tiện đường à?”

Lư Tình véo chân Diêu Lộ An ở dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh ấy đừng nói nữa, đừng chọc giận Lư Mễ. Lư Tình biết Diêu Lộ An đứng về phía Đồ Minh, giống như cô đứng về phía Lư Mễ. Vì chuyện của Lư Mễ và Đồ Minh mà hai người họ đã cãi nhau mấy lần. Diêu Lộ An cho rằng cách làm dứt khoát của Lư Mễ quá võ đoán, phải nên cho Đồ Minh thêm thời gian. Ít nhất từ khi anh ấy quen biết Đồ Minh cho tới nay thì không có việc gì mà Đồ Minh không giải quyết êm đẹp được, nhưng mọi thứ đều cần có quá trình. Lư Mễ lựa chọn kết thúc mối quan hệ giữa họ thì tất nhiên là Đồ Minh không nói gì, nhưng chắc chắn là anh sẽ rất đau lòng.

Đau không nói ra, không khóc cũng không kêu. Người như thế này vừa đáng giận vừa đáng thương.

Lư Mễ lườm Diêu Lộ An rồi nói với Lư Tình: “Chị lo cho anh ta đi! Uống nhiều rồi chỉ biết nói lung tung!”

“Thôi được rồi, không uống nữa, ra ngoài hóng mát chút đi.” Lư Tình buông bát đũa xuống và nói với ba mẹ: “Chúng con đi nhé!”

“Con cái như chó, ăn xong là đi ngay!” Lư Quốc Phú đùa: “Thôi đi đi, cũng muộn rồi!”

Ra bên ngoài, Lư Tình kéo Diêu Lộ An đi trước, để lại Lư Mễ và Đồ Minh đứng đối diện nhau.

Đồ Minh uống hơi nhiều, gặp gió làm anh đứng không vững, thân thể hơi loạng choạng, suýt nữa đã ngã xuống đất.

“Anh ngốc à? Đã bảo anh đừng uống rồi mà!” Lư Mễ bước tới đỡ anh, rồi hỏi: “Anh định về kiểu gì đây?”

“Gọi taxi.” Đồ Minh lấy điện thoại ra định gọi taxi, nhưng màn hình trên điện thoại biến thành hai hình, chứng tỏ anh đã say rồi: “Không sao, em cứ về trước đi, anh ngồi một lát rồi về.”

Đồ Minh ngồi trên ghế, còn sót lại chút lý trí, không muốn để Lư Mễ thấy bộ dạng say xỉn của mình. Anh cúi đầu, để điện thoại ở bên cạnh.

“Vậy thì chú ý an toàn nhé.” Lư Mễ quay lưng đi, đi được vài bước thì lén núp sau một gốc cây, thò đầu ra nhìn Đồ Minh.

Anh cứ ngồi yên như vậy, ngồi rất lâu. Lư Mễ nghe thấy tiếng anh hít mũi, trong đêm tối, cô thấy Đồ Minh tháo kính ra, đưa tay lên lau mắt.

Tim Lư Mễ như bị ai đó đâm vào, rất đau.

Mặt cô cũng đau.

Là vì những ngày qua cô rất nhớ anh, trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết của anh. Thật kỳ lạ, người đã đi rồi mà những món đồ mua sắm vẫn nhắc nhở cô nhớ về anh. Ghế sofa, bồn cầu thông minh, máy giặt, tủ lạnh, bồn ngâm chân, đèn điều khiển bằng giọng nói, tóm lại khắp nơi đều có anh. Cô không ngủ được nên dậy uống chút rượu, uống đến mức say mèm, lúc đi vào nhà vệ sinh, mặt va mạnh vào khung cửa làm Lư Mễ đau gần chết.

Đồ Minh không về, Lư Mễ cũng không đi, sợ anh gặp phải chuyện gì đó, hai người một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, cả hai cứ ngồi như vậy khoảng một tiếng, Lư Mễ sắp bị muỗi cắn chết rồi, cô bước lại hỏi anh: “Sao anh còn ở đây? Không về nhà à? Hay là muốn đi lang thang?”

“Bây giờ về.”

“Vậy thì nhanh lên. Em gọi xe cho anh.”

Lư Mễ cầm điện thoại của Đồ Minh, nhanh chóng nhập mật khẩu, cô thấy trong ứng dụng tin nhắn tên cô vẫn nằm ở trên đầu danh sách, trong đó còn có một dòng chữ chưa được gửi đi: [Rất nhớ em.]

Đồ Minh là thế, dù có khó chịu đến đâu cũng không muốn làm phiền người khác, tự mình nuốt trôi mọi cảm xúc.

Lư Mễ bình tĩnh tắt ứng dụng đi, ngồi bên cạnh anh và giúp anh gọi xe: “Về đâu? Di Hòa Viên hay trường học?”

“Di Hòa Viên.”

Lư Mễ ừ một tiếng, nhập địa chỉ, một lúc sau lại tắt điện thoại: “Không gọi được, cả người lái thay cũng không có. Em đưa anh về.”

“Không cần. Anh gọi sau cũng được. Em về trước đi, muộn rồi.”

“Để anh ở đây cho chó ăn thịt à? Đi! Nhanh lên!” Lư Mễ đứng dậy định đi nhưng Đồ Minh đã nắm lấy cổ tay cô.

Bởi vì anh uống rượu nên lòng bàn tay rất nóng, khi áp vào cổ tay của cô, thậm chí anh có thể cảm nhận được mạch máu chảy bên dưới da cô. Lư Mễ nhìn xuống tay Đồ Minh, nghe anh nói: “Anh không say, chẳng phải nói chuyện rất lưu loát sao? Em cứ về trước đi, đừng quan tâm đến anh.”

“Đừng lo, anh có bị chó ăn thịt cũng không liên quan gì đến em.” Đồ Minh cười, buông tay cô ra.

Bỗng dưng Lư Mễ nổi giận vô cớ, quay người đi. Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay lại thì thấy Đồ Minh đang theo sau.

“Anh đi theo em làm gì?”

“Muộn rồi, anh bảo vệ em.”

“Say như thế kia thì bảo vệ được ai?”

“Dư sức bảo vệ em.”



Đồ Minh đi thêm hai bước đến trước mặt cô, nương vào ánh trăng nhìn vào mặt cô: “Đau không?”

“Không đau.”

“Sao bất cẩn thế?”

“Sao hôm nay có bấy nhiêu chuyện mà anh cứ nói đi nói lại hoài vậy. Sau này đừng uống rượu nữa! Phiền chết mất!”

Lư Mễ quay đầu đi, nhưng bước chân hơi chậm lại, Đồ Minh theo sau cô, một trước một sau, hai cái bóng chồng chéo lên nhau. Ra khỏi khu chung cư, nhìn thấy Lư Mễ đi đến trước xe của cô.

“Sau này nhà em có tìm anh làm việc gì thì anh cũng đừng đến nữa, cứ tìm lý do từ chối là được. Em chưa nói với họ chuyện chúng ta chia tay, em sẽ tìm cơ hội để nói sau.”

“Ừm.”

“Còn nữa, đừng để chuyện của chúng ta ảnh hưởng đến Lư Tình với Diêu Lộ An.”

“Ừm.”

“Sau này đừng uống rượu nữa, tửu lượng của anh ra sao anh không biết à? Bảo anh uống là anh uống, anh đần hả?”

“Ừm.”

“Ngoài “ừm” ra anh còn biết nói gì nữa không? Ừm cái gì mà ừm suốt thế?”

Đồ Minh lắc đầu: “Biết rồi.”



Lư Mễ lên xe lái đi. Trong gương chiếu hậu, cô thấy Đồ Minh đứng đó nhìn theo xe của cô cho đến khi khuất xa, rồi tựa vào thân cây. Tuy đã uống say nhưng vẫn không nói ra một câu nào vượt quá giới hạn. Đột nhiên Lư Mễ nhớ lại khoảng thời gian mà họ chưa quen nhau, lúc đó anh cũng luôn giữ khoảng cách như vậy, ngay cả khi mới bắt đầu ở bên nhau cũng phải dùng những quy định cứng nhắc buộc lấy. Giống như bây giờ, chia tay rồi thì sẽ không nói một câu mập mờ nào.

Lư Mễ lái đi vài trăm mét rồi quay đầu lại.

Cô bấm còi xe: “Lên xe, nhanh lên.”

“Không cần.”

“Nhanh lên!” Lư Mễ quát khẽ: “Đừng có lề mề!”

Đồ Minh lên xe, thấy trên người có mùi rượu nên mở cửa sổ. Trong xe của Lư Mễ vẫn còn để lọ tinh dầu mà anh đã mua cho cô, rất tươi mát.

“Về đâu?” Lư Mễ hỏi anh.

Bỗng dưng Đồ Minh không biết phải về đâu, anh không muốn về trường cũng không muốn về Di Hòa Viên, anh có cảm giác đó đều không phải là nhà của mình.

“Về nhà mới sao?”

“Ngủ dưới đất à? Ngửi mùi formaldehyde à? Muốn tự sát từ từ à?”

Lư Mễ đáp lại vài câu rồi lái về Di Hòa Viên: “Ngày mai nhớ đến lấy xe.”

“Em sẽ lái chậm lại, anh đừng có nôn lên xe em đấy nhé!”

“Ừ.”

Đồ Minh nhắm mắt lại, gió đêm bên ngoài thổi vào làm mái tóc dày ngắn của anh rối bù, vì say rượu mà mặt anh đỏ lên, người vốn sạch sẽ gọn gàng giờ lại trông có phần chật vật.

Một lúc sau, anh mở mắt hỏi Lư Mễ: “Rốt cuộc là em va đập kiểu gì mà để mặt bầm tím thế này? Đánh nhau với người ta phải không? Bị bắt nạt à?”

“Em cho chúng mấy lá gan luôn đấy, xem đứa nào dám đánh em thành như vậy mà còn chạy thoát được.”

“Thế sao mặt đang lành lặn mà tự dưng lại bị bầm tím?”

Lư Mễ mím môi không trả lời anh.

“Va vào cửa nào?”

“Cửa nhà vệ sinh.”

Khi Lư Mễ lái xe đến Di Hòa Viên thì Đồ Minh đã ngủ mất. Nhiều ngày rồi anh không ngủ ngon, không ngờ bây giờ lại ngủ say trên xe của Lư Mễ. Cô chờ một lúc không thấy anh tỉnh. Sự mệt mỏi trong đôi mắt anh đã làm Lư Mễ mềm lòng. Thế là cô lái xe ra khỏi khu chung cư, chở anh chạy vòng quanh thành phố.

Lư Mễ lái xe rất cứng, Đồ Minh ngủ rất say, thỉnh thoảng mở mắt một lần, mơ màng hỏi cô: “Chưa đến à?” Chưa kịp để Lư Mễ trả lời là anh lại quay đầu ngủ tiếp rồi.

Mãi đến hơn 12 giờ Lư Mễ mới dừng lại ở trạm xăng để đổ xăng, cô thấy điện thoại của Đồ Minh đang nhấp nháy. Là Dịch Vãn Thu gọi đến. Cô đẩy nhẹ anh: “Điện thoại của anh kìa, dậy nghe đi, chắc là có chuyện gấp.”

Đồ Minh cầm điện thoại lên nghe: “Alo.”

“Mẹ gọi nhiều lần rồi mà sao bây giờ mới nghe máy?” Dịch Vãn Thu lo lắng: “Mẹ tưởng con gặp chuyện gì.”

“Con gặp chuyện gì được chứ?” Đồ Minh hỏi bà: “Con lớn như thế này rồi thì có thể xảy ra chuyện gì?”

Dịch Vãn Thu im lặng một lát rồi nói: “Mẹ tưởng con chia tay rồi lại nghĩ không thoáng.”

“Đúng là nghĩ không thoáng, nhưng không đến nỗi gặp chuyện gì đâu mẹ.”

“Ngày mai về nhà ăn cơm nhé? Hôm nay chưa ăn gì mà đã đi luôn rồi.”

“Con không về, ngày mai con có hẹn chơi bóng rồi.” Đồ Minh không muốn về nhà, trong lòng anh đang chống cự, cũng không muốn nói chuyện với Dịch Vãn Thu.

Cúp điện thoại, anh nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ.

“Anh ngủ lâu như vậy à? Sao không gọi anh dậy?”

“Em gọi anh có chịu dậy đâu.”

Lư Mễ mạnh miệng, cô không nói là mình không đành lòng. Nhưng Đồ Minh biết, anh cảm thấy có lẽ vì Lư Mễ thương anh, muốn để anh ngủ thêm một lúc.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu rồi mới nói: “Lư Mễ.”

“Sao vậy?”

“Chúng ta bắt đầu lại nhé?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi