MS. CHATTERBOX – CÔ NƯƠNG ĐỪNG KHÓC

Sáng hôm sau, khi Daisy thức dậy, đầu cô ta đau dữ dội, gần như quên hết chuyện tối qua, nhưng vẫn nhớ rằng Lư Mễ và Đồ Minh đã lần lượt một trước một sau rời đi.

Khi nhìn thấy Lư Mễ, ánh mắt cô ta mang theo sự dò xét. Lư Mễ bắt gặp ánh mắt lảng tránh của Daisy, cô liền nói: “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, có gì cứ nói thẳng đi.”

“Tôi vẫn thấy hai người không bình thường.”

“Tôi đã nói rồi mà cô không tin, không tin thì hỏi Will đi!”

“Tôi dám hỏi sao!” Daisy lắc đầu: “Thôi bỏ đi, có liên quan gì đến tôi đâu!”

Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, trong lúc nghỉ dọc đường, cô ta kéo Ô Mông lại, thì thầm hỏi: “Cô ngồi chung xe với Will và Lumi, thấy hai người họ có gì lạ không?”

“Lạ là sao?”

“Ý tôi là… họ có gì mờ ám không?”

“Không có gì đâu.”

“Ồ.”

Daisy cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc vậy, nhưng chuyện liên quan đến Will thì cô ta không dám nói lung tung, dù gì sếp cũng đối xử tốt với cô ta. Trên xe cô ta cứ suy nghĩ mãi, à không đúng, lúc sau Đường Ngũ Nghĩa cũng đi, cậu ấy và Đồ Minh cũng lần lượt quay về.

Vậy là chuyện này thực ra không liên quan gì đến Lư Mễ, mà là giữa Đường Ngũ Nghĩa và Đồ Minh có gì mờ ám? Chết tiệt.

Càng nghĩ Daisy càng cảm thấy Đường Ngũ Nghĩa và Đồ Minh có điều gì đó không ổn, dù thế nào thì cô ta cũng không tin rằng Đồ Minh lại có gì với Lư Mễ. Vì trong lòng Daisy, dù có ép chết Đồ Minh thì anh cũng sẽ không dính dáng gì tới một người rắc rối như Lư Mễ. Hai người này hoàn toàn không có chút liên quan nào!

Rồi cô ta lại nhớ đến việc Lư Mễ nói bạn thân của cô là bạn gái của Đồ Minh, Đồ Minh cũng không hề đính chính. Daisy hiểu ra rồi, Lư Mễ đang giúp Đường Ngũ Nghĩa và Đồ Minh che đậy mối quan hệ! Vì hai người họ chưa công khai, cả chuyện Đường Ngũ Nghĩa xin nghỉ việc chắc chắn cũng không phải thật sự chuyển đến Huệ Châu, mà là do môi trường nhạy cảm trong công ty không thuận lợi cho chuyện tình của cậu ấy và Đồ Minh.

Nghĩ đến đây, mọi thứ đều sáng tỏ.

Daisy cảm thấy mình đã khám phá được bí mật sâu kín nhất của Đồ Minh, một người luôn thích tám chuyện như cô ta giờ đây lại nghiến răng chịu đựng, không nói một lời.

Đến Zhagana, Đường Ngũ Nghĩa tìm ra một tuyến đường đi bộ, bắt đầu từ thôn Nghiệp Nhật, đi qua con đường núi hiểm trở, băng qua sông, leo lên đến đài quan sát Lạc Nhật. Quanh đây núi non hùng vĩ, người dân dưới chân núi làm việc từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lặn, thỉnh thoảng nghe tiếng chó sủa gà gáy, mây trắng lững lờ, gió thổi mát rượi giữa núi, ngoại trừ mệt thì chẳng có gì đáng phàn nàn.

Mọi người đều hào hứng tham gia, chỉ có Lư Mễ là ngồi yên trên xe không xuống: “Tôi không muốn chịu khổ, tôi đi không nổi đâu, mọi người chụp hình gửi cho tôi là được.”

“Đi đi mà! Không có tiếng than vãn nhảm nhí của cô thì chuyến đi cũng bớt vui.” Daisy kéo cô.

“Tôi không đi đâu. Đau đầu quá, tôi bị say độ cao rồi phải không?” Lư Mễ bắt đầu vờ vịt.

“Để tôi cõng cô.” Đồ Minh bình thản nói giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người: “Đi không nổi thì tôi cõng, đi thôi.”

… Đồ Minh cũng làm Lư Mễ sợ hết hồn. Cô chỉ đơn giản là lười biếng, muốn tranh thủ ở đây hưởng chút nhàn nhã, không ngờ anh lại làm thế. Con cún Đồ Minh này khùng quá rồi!

“Đi đi đi! Sếp cõng kìa!” Daisy lại kéo tay Lư Mễ: “Tôi ghen tị với cô đấy, tôi cũng muốn được sếp cõng lúc mệt.”

“Vậy thì sếp cõng một người rồi bế thêm một người, như con gái về nhà mẹ đẻ ấy được không nào?” Đường Ngũ Nghĩa đứng một bên trêu chọc: “Chị đi không nổi thì để Jacky cõng.”

Lư Mễ chậm chạp đi đằng sau, che mặt kín mít, lại còn đội mũ che nắng, sợ ánh nắng làm hỏng làn da trắng mịn của mình.

“Nhìn cô nàng tiểu thư cành vàng lá ngọc Lumi của chúng ta kìa!” Các đồng nghiệp đùa giỡn, Lư Mễ hừ một tiếng, ném một viên đá xuống chân họ.

Tuyến đường đi bộ này cảnh đẹp vô cùng, nhưng cứ lên xuống liên tục làm Lư Mễ kiệt sức, càng đi càng chậm, dần dần kéo dài khoảng cách với mọi người. Đồ Minh đi giữa đoàn, quay đầu lại thấy Lư Mễ đang lững thững phía sau, anh quay lại đi tới trước mặt cô, hỏi: “Đi không nổi nữa à?”

“Ờ… mệt quá, nhưng không sao, để tôi đi từ từ.”

Đồ Minh nhìn cô, rồi quay người lại, anh ngồi xuống trước ánh mắt của mọi người. Không gian xung quanh lập tức trở nên yên lặng, tất cả đều nhìn ông sếp lúc nào cũng ngồi thẳng tắp trong các cuộc họp, hôm nay lại khuỵu gối, quỳ một chân xuống, định… cõng Lumi?

“Khờ hả? Đứng dậy nhanh đi!” Lư Mễ quát anh: “Tôi tự đi được!” Rồi chạy vụt đi.

Dưới chiếc khăn che mặt, mặt cô đỏ bừng như quả táo đỏ ở Cam Túc, nóng đến mức cả người trở nên mơ màng, không còn tỉnh táo.

“Chị để sếp cõng đi! Nếu chị mà để sếp cõng, em sẽ tôn chị lên làm nữ anh hùng liền!” Đường Ngũ Nghĩa đứng đó hò hét: “Lên nào Lumi!”

“Mày tưởng chị không dám à!” Lư Mễ lườm Đường Ngũ Nghĩa: “Nếu chị để sếp cõng thì mày thua gì?”

“Em sẽ tặng chị một đôi giày phiên bản giới hạn.”

“Mày nói đấy nhé!”

“OK, chắc như đinh đóng cột!”

Lư Mễ lại đi đến trước mặt Đồ Minh, cười hì hì: “Sếp ơi, tôi đi hết nổi rồi.”

Đồ Minh cũng cười, ngồi xuống lần nữa, Lư Mễ nhằm nhoài trên lưng anh, tay siết chặt vai anh. Lúc Đồ Minh đứng dậy làm cô thấy hơi chóng mặt, cô vui vẻ nói với Đường Ngũ Nghĩa: “Giày phiên bản giới hạn, chuẩn bị mua cho chị mày đi nhé.”

Trong mắt Daisy, tất cả những điều này chỉ là Lư Mễ đang sẵn lòng giúp Đường Ngũ Nghĩa và Đồ Minh che giấu mối quan hệ của họ, thậm chí cô ta còn vô thức nói với Đường Ngũ Nghĩa: “Cậu đúng là không tiếc thứ gì.”

“Có gì mà tôi phải tiếc chứ?” Đường Ngũ Nghĩa ngơ ngác.

“Kín quá, mấy người giấu kín thật đấy.” Daisy lắc đầu bỏ đi, bỏ lại Đường Ngũ Nghĩa mơ hồ không hiểu gì.

Những người không phải cõng ai thì đi rất nhanh ở đằng trước, còn Đồ Minh cõng Lư Mễ nên đi chậm hơn, dần dần khoảng cách cũng được kéo dài. Lư Mễ kéo mũ ra sau cổ, cúi đầu xuống gần tai anh hỏi khẽ:

“Mệt không?”

“Không mệt.”

“Khỏe quá ha? Muốn chơi dã chiến không?”

“…”

Lư Mễ không chịu buông tha: “Sao anh lại cõng em thế? Em ở đằng kia nghỉ ngơi thoải mái biết bao nhiêu!”

“Không có em phong cảnh không đẹp.”

Đang nói lời âu yếm đấy à? Lư Mễ chợt thấy hơi xúc động: “Nhưng anh cõng em thế này thì mệt lắm, mọi người sẽ thấy lạ, sao anh lại chịu cõng em? Lỡ Daisy cũng nhờ anh cõng thì anh có cõng không?”

“Không cõng.”

“Anh không cõng người khác thì họ sẽ nghĩ anh với em có chuyện mờ ám đấy.”

“Có thì có.”

Nếu sợ bị người khác phát hiện, tối qua Đồ Minh đã không đi theo cô, hành động đó quá rõ ràng, chỉ cần ai để ý một chút là sẽ nhận ra họ đã một trước một sau biến mất.

Lư Mễ nghĩ thầm, ông anh này ngầu ghê, khi thấy không còn ai nữa, cô vòng tay qua cổ anh, kéo khăn che mặt xuống rồi nghiêng đầu cắn vào tai anh một cái, rồi nhảy xuống khỏi lưng anh, cười hỏi: “Tối nay anh có dám ra ngoài với em không?”

“Ra làm gì?”

“Tới lượt em đấu tay không với anh.”



Đồ Minh chỉnh lại quần áo, cúi đầu nhìn Lư Mễ: “Chỉ có em thôi à?”

“Không phải anh coi thường em đâu Lư Mễ, nhưng khi đến thời điểm quan trọng thì em chẳng khác gì bãi bùn nhão.”

Đồ Minh nhướng mày nhìn cô: “Đi thôi! Còn 20 phút nữa là đến đài ngắm cảnh rồi.”

“Ai là bùn nhão hả?”

“Tối qua anh mà không nhanh tay là em đã ngã xuống gốc cây rồi. Cần anh nhắc lại cho em nhớ không?”

“Nín.”

“Thừa nhận không phải đối thủ của người khác khó đến thế à? Còn khoác lác bảo thích hoang dã, nhưng đến lúc hoang dã thật rồi em có ứng phó nổi không?”

Đồ Minh nói xong thấy thoải mái hẳn, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng tan biến. Lư Mễ có cách khiến người ta bực mình, mà anh cũng có cách đáp trả, không ai chịu thua ai, quả là kỳ phùng địch thủ.

Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, Lư Mễ chỉ vào những người dân đang làm việc dưới chân núi: “Hay là sau này chúng ta cũng đến đây trồng trọt nhé? Ở đây có thể sống đến trăm tuổi không nhỉ?

“Em trồng ở vườn trước vườn sau nhà mới của anh đi, luyện tay nghề đã.”

“Hì hì, cũng được.” Lư Mễ nhảy ra trước mặt Đồ Minh: “Cảnh đẹp thế này, anh có thấy tâm trạng của mình tốt hơn chút nào không?”

Cô hỏi về chuyện mâu thuẫn của anh với gia đình.

“Không nghĩ tới thì coi như yên ổn.” Đồ Minh đi chơi đã ba ngày, ngày nào cũng gọi cho bà ngoại. Bà ngoại hỏi anh đi chơi có vui không, anh liền kể cho bà nghe những gì mà mình đã thấy ở trong chuyến đi này.

Lúc bà tỉnh táo, bà lại hỏi ông: “Hình như chúng ta có một trạm nghiên cứu ở Cam Túc phải không?”

“Có chứ, chẳng phải bà đã từng đến đó rồi à?”

“À, đúng rồi.”

Đại khái là vậy.

Hai người chậm rãi đi đến đài ngắm cảnh, những người khác đã ngồi đợi sẵn ở đó. Đường Ngũ Nghĩa còn lấy một tấm băng rôn ra: “Nào nào! Chụp ảnh thôi!” Đây là quy định của công ty, chi phí team building phải kèm theo bằng chứng chuyến đi mới được phê duyệt.

Mọi người cùng đứng lại chụp một bức ảnh tập thể, rồi dùng thiết bị bay không người lái ghi lại cảnh đẹp nhân gian.

“Cảm giác được sếp cõng như thế nào hả?” Có người trêu Lư Mễ.

“Thích lắm chứ còn gì, mấy người thử xem!”

“Bọn tôi không dám, công ty ngoài cô ra thì không ai dám nhờ cả.”

“Cuộc sống mà, cái gì cũng cần phải thử, ví dụ như sờ mông hổ này, vuốt râu hùm này, nếu không quậy đục nước lên thì mấy người sẽ không biết tự mình hại mình dễ dàng đến thế nào…”

Thái độ của Lư Mễ rất thoải mái, chọc mọi người cười ngả nghiêng, không ai cảm thấy cô và Đồ Minh có vấn đề gì.

Ở đây, Đồ Minh và Lư Mễ nảy sinh một chút khác biệt.

Thái độ của Lư Mễ rõ là muốn che giấu mọi thứ, trong khi Đồ Minh thì đang suy tính chờ cơ hội để công khai. Nhưng Lư Mễ không cho anh cơ hội, cô cứ bịa ra những câu chuyện về anh. Tối hôm đó tại bàn ăn, Đồ Minh nghe Lư Mễ thở dài nói với Daisy: “Cô bạn của tôi cũng kỳ cục, phải lòng người khác nhanh quá.”

Daisy không tin, khi Lư Mễ nói câu này, cô ta liếc nhìn Đường Ngũ Nghĩa, rõ ràng là đang nghĩ đến một câu chuyện khác.

Đồ Minh bị Lư Mễ chọc tức đến đau cả đầu. Cô lại chẳng biết sợ là gì, nhắn tin cho anh: [Ngoài kia trời cao mây đen che phủ trăng, hôm nay đến lượt em đấu tay không với anh rồi phải không?]

Đồ Minh lười đáp lại cô, chỉ nhắn cho cô hai chữ: [Mơ đi.]

Tóm lại, anh không cho Lư Mễ cơ hội trêu đùa mình nữa. Dù anh muốn công khai mối quan hệ, nhưng không phải theo kiểu như bị bắt gian, anh cần một cơ hội thích hợp và minh bạch. Còn Lư Mễ thì một lòng một dạ chỉ muốn chọc ghẹo anh, cả hành trình có quá nhiều người, họ lại chẳng thể làm được gì, cứ bị treo lơ lửng mãi như vậy, không khéo lại sinh bệnh.

Bây giờ Đồ Minh rất biết chăm sóc cơ thể, một phần cũng bởi Lư Mễ cứ suốt ngày bảo cô thích những chàng trai trẻ trung hoang dã, làm Đồ Minh thấy hơi nguy hiểm.

Lư Mễ hừ giọng, trách anh không chịu đi thám hiểm với cô.

Ngày thứ sáu, họ quyết định cắm trại ở Lũng Nam. Một số người dựng lều, một số khác đi mua sắm nhu yếu phẩm.

Lư Mễ rất thích mua sắm tiêu tiền, vậy nên cô với Đồ Minh, Ô Mông và Đường Ngũ Nghĩa chia thành hai xe đi mua đồ. Đường Ngũ Nghĩa và Ô Mông một xe, cô và Đồ Minh một xe.

Họ mua rất nhiều thứ, lúc trở về trời đã tối, Lư Mễ chỉ tay vào một khe núi đen ngòm bên đường: “Này này, dừng lại dừng lại, em muốn đi tưới hoa.”

“Em vừa đi vệ sinh ở thị trấn rồi mà.”

“Em tiểu rắt.”



Đồ Minh dừng xe lại, tháo dây an toàn: “Anh sẽ xuống với em, lỡ bị sói tha đi mất thì sao.”

“Đừng nhúc nhích!” Lư Mễ khẽ “suỵt” một tiếng, Đồ Minh dừng lại và nhìn cô.

“Khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng.”

“Mọi người đang đợi đấy!”

“Chỉ năm phút thôi.”

Lư Mễ nắm tay Đồ Minh, vừa vuốt ve vừa hôn anh, rồi bất ngờ chuyển sang ghế sau, kéo theo cả Đồ Minh: “Anh qua đây!”

Mặt Đồ Minh lập tức đỏ bừng. Anh đã tránh né Lư Mễ suốt mấy ngày nay, không ngờ hôm nay lại bị cô lôi vào bẫy. Cuối cùng, anh mở cửa xe và chuyển sang ghế sau.

Tim anh đập nhanh, Lư Mễ thì ôm mặt anh rồi hôn loạn xạ. Hành động của cô dần trở nên rối loạn, nhịp thở cũng gấp gáp hơn. Khi Đồ Minh sắp không kìm nén nổi nữa, Lư Mễ kịp thời dừng lại, đặt ngón tay lên trán anh và đẩy đôi môi đang chuẩn bị hành sự của anh ra: “Hôm đó anh bảo em không phải đối thủ của anh phải không?”

“Giờ biết em lợi hại chưa!”

Lư Mễ đắc ý, muốn khiêu khích vài câu thách thức nữa thì điện thoại bỗng reo lên.

“Mẹ kiếp!” Lư Mễ bắt máy, là Daisy: “Cô đến đâu rồi? Sắp về rồi phải không?”

“Đang trên đường về đây.”

“Ừ ừ, chú ý an toàn nhé!”

Lư Mễ tắt máy, trong lòng bực bội, thầm nghĩ Daisy đúng là chuyên gia phá đám, chẳng giúp được gì mà gọi điện lại rất đúng lúc, cô nhíu mày chỉnh lại quần áo.

Đồ Minh nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô lại đang phát bực, anh nói với cô: “Nói nốt mấy lời thách thức của em đi.”

“Anh nghĩ ra một cách để chúng ta không cần phải lén lút như thế này nữa.”

“Cách gì?”

“Công khai.”

Lư Mễ suy nghĩ một hồi, rồi cười: “Anh nói xem có phải em biến thái rồi không? Em thấy lén lút thế này lại vui đó chứ!”

“Hay là chúng ta cứ yêu đương lén lút như thế này suốt đời đi được không? Kích thích lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi