MỤ TRÍ CHƯỚNG

Thời điểm đăng ký nguyện vọng thi đại học, Lâm Tiêu trực tiếp lấy tờ đăng ký của Tô Bạch sao chép lại một lần.

Tô Bạch có chút cục xúc bất an: Lâm Tiêu, điền nguyện vọng là việc lớn, cậu phải ngẫm nghĩ cẩn thận.

Lâm Tiêu dùng ánh mắt đem cậu từ trên xuống dưới quét một vòng, lạnh lùng nói: là ai nói muốn cùng thi một trường đại học?

Tô Bạch không dám thở mạnh, nhẹ giọng nói: tớ đây không phải là sợ cậu…hối hận hay sao.

Lâm Tiêu nghiêm túc nhìn cậu: tôi không hối hận.

Tô Bạch mặt đỏ lên, luống cuống đẩy kính mắt lên che giấu: ừ.

Buổi tối hôm công bố điểm thi đại học, Tô Bạch với Lâm Tiêu cùng nhau ngồi chờ.

Hơn một năm qua, bọn họ cùng nhau nỗ lực, đồng thời phấn đấu, có thể gọi là chiến hữu cũng không sai.

Đến giờ công bố điểm, Tô Bạch đầu tiên là bấm số điện thoại đường dây nóng, đúng như dự đoán, điểm rất cao, tuy rằng so với lúc Tô Bạch thi thử thấp hơn một chút, nhưng để đỗ nguyện vọng 1 thì không thành vấn đề,

Lâm Tiêu cùng Tô Châu đập tay vài cái.

Lâm Tiêu chân thành nói với Tô Bạch: chúc mừng.

Tô Bạch vội vàng: mau tra điểm của cậu.

Lâm Tiêu gật đầu, cầm điện thoại lên.

Tô Bạch vươn tay ra, ánh mắt sạch sẽ trong suốt: nếu căng thẳng cậu có thể nắm tay của tớ.

Lâm Tiêu muốn nói thực ra mình cũng không sốt sắng đến như vậy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn quyết định không bỏ qua cơ hội được nắm tay một cái.

Tay của Tô Bạch cũng giống như tên, trắng. Không chỉ trắng, ngón tay còn thon dài tinh tế, khớp xương cũng rất tinh xảo, tựa như tay con gái, trong nháy mắt Lâm Tiêu dùng tay mình nắm chặt bàn tay này lại, hai người nhất thời đều cứng đờ.

Lâm Tiêu hít sâu một cái, nhịp tim ban đầu vốn bình tĩnh giờ đột nhiên đập loạn.

Mk, lúc chưa nắm thì không sao, nắm chặt thôi mà cũng căng thẳng, Lâm Tiêu buồn cười nghĩ, tay kia bấm điện thoại.

Tô Bạch ở bên cạnh lo lắng quan sát vẻ mặt của Lâm Tiêu, mở to mắt nhìn vẻ mặt Lâm Tiêu từ mỉm cười chuyển sang trợn mắt ngoác miệng kinh ngạc.

Tô Bạch đẩy đẩy Lâm Tiêu: bao nhiêu?

Lâm Tiêu cứng nhắc đặt điện thoại xuống, tự lẩm bẩm: không thể nào…

Tô Bạch tâm tình nguội lạnh, vành mắt trong nháy mắt liền đỏ hoe: rốt cuộc là bao nhiêu?

Lâm Tiêu phốc một tiếng cười đến vui vẻ: ha ha ha, tôi cao hơn cậu 3 điểm! Điểm lớp 12! Ha ha ha!

Tô Bạch ngẩn người một lúc, cũng cười theo, một bên cười rộ lên một bên đánh một quyền lên lưng Lâm Tiêu: cậu vừa nãy làm cái gì thế, làm tớ sợ muốn chết!

Lâm Tiêu le lưỡi: trêu cậu đấy.

Tô Bạch cao hứng vỗ lên mặt bàn: nhanh đi báo cho chú dì!

Lâm Tiêu đột nhiên nói: này, cậu còn nhớ chúng ta đã từng đánh cược không?

Tô Châu thành thật đáp: còn nhớ.

Lâm Tiêu nói: tôi có thể bắt cậu thực hiện một việc, việc gì cũng được, cậu không thể đổi ý.

Tô Bạch khẽ mím môi, trịnh trọng nói: được, cậu nói đi.

Lâm Tiêu dừng ánh mắt ở trên cánh môi xinh xắn của Tô Bạch quét một vòng, ý tứ không rõ cười hai tiếng: trước tiên cứ nợ đã, cậu chỉ cần nhớ có một chuyện như vậy là được.

Tô Bạch ngơ ngác: được, lời tớ nói tớ giữ lời, cậu không cần lo lắng.

Lâm Tiêu tâm tình vui vẻ như muốn bay lên.

Mk, nhóc thần kinh này, cậu rồi sẽ biết tay tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi