MƯA BÓNG MÂY

Ngày hôm sau, lúc Đường Giai Kỳ đi học đã bắt gặp Chu Mục, cảm giác tim đập rộn ràng của tối hôm qua đã biến mất. Cô cảm thấy mình lo sợ chuyện không đâu, lại bắt đầu đi học và đi về với Chu Mục, thường xuyên chạy đến nhà bà ngoại.

Sau nhiều lần đến nhà bà ngoại, Đường Giai Kỳ đã được làm thêm một cái chìa khóa, nhưng cô vẫn luôn quên mang theo. May mà buổi tối bà ngoại vẫn luôn ở nhà và để cửa cho cô, chìa khóa lại trở thành vật bình thường.

Ngày đầu nghỉ Tết Dương lịch, Đường Giai Kỳ và Nhan Hạ đi ra ngoài mua sách, lúc về đến dưới lầu mới nhớ ra không mang theo chìa khóa. Cô gọi điện thoại cho bà ngoại, bà ngoại nói là đang đi ra ngoài mua đồ ăn. Đang là mùa đông, bà bảo Đường Giai Kỳ đến nhà của Chu Mục đợi một lát trước đi.

Đường Giai Kỳ vốn dĩ không nhớ tới vị cứu tinh này, được bà ngoại nhắc, cô liền gọi điện thoại cho Chu Mục, hỏi cậu có ở nhà không.

“Khoảng năm phút nữa mình sẽ về đến nhà.” Chu Mục nói.

Quả nhiên năm phút sau, Đường Giai Kỳ đứng ngoài cửa run cầm cập, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Mục.

Đã lâu rồi Đường Giai Kỳ không tới nhà của Chu Mục. Vừa bước vào nhà, cô nhìn thấy trên bàn phòng khách chất đầy sách bài tập và bài kiểm tra.

Chu Mục vừa vào nhà đã thay giày, ngồi vào bàn bắt đầu đọc sách, thản nhiên để Đường Giai Kỳ ngồi đợi.

Vốn dĩ Đường Giai Kỳ muốn trò chuyện với Chu Mục, nhưng cô phát hiện Chu Mục vô cùng nghiêm túc, không đếm xỉa tới cô. Cô đi tới đi lui trong phòng khách, đi tới vòng cuối cùng thì Chu Mục ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Cậu không chóng mặt à?”

Đường Giai Kỳ thuận tiện ngồi xuống đối diện Chu Mục, chống cằm nói: “Mình còn tưởng cậu và mình đang chơi trò người câm đấy.”

Chu Mục mỉm cười, hỏi cô: “Cậu có đói bụng không?”

Đường Giai Kỳ lắc đầu, “Lúc nãy đi ra ngoài ăn mì với Nhan Hạ rồi.” Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện, “Không ngon bằng mì cậu làm, thật đấy.” Nói xong, cô còn bổ sung: “Không phải có ý kêu bây giờ cậu làm mì cho mình.”

Đường Giai Kỳ nhìn chăm chú vào chiếc bàn chất đầy sách vở của Chu Mục, khẽ thở dài, “Bây giờ cậu rất có chí cầu tiến mà. Nếu ban đầu cậu cũng như vậy, Thân Tuyết Nghi cũng sẽ không đá cậu.”

Còn chưa nói xong, Chu Mục đã nhíu mày, “Cậu nói gì?”

Đường Giai Kỳ chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng che miệng lại, tiếng nói phát ra từ kẽ ngón tay, “Không có gì.”

“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục bỗng gọi tên cô, “Có chí cầu tiến, Thân Tuyết Nghi, cậu biết từ lúc nào?”

“Được rồi.” Đường Giai Kỳ nằm sấp trên bàn, nhướng mắt lên nhìn Chu Mục, cảm thấy chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm. Cô kể về chuyện trước đây mình nghe lén chuyện giữa Thân Tuyết Nghi và Chu Mục. Cô ngẩng đầu lên, giải thích: “Mình không phải nghe lén, mình chỉ tình cờ đi ngang qua.”

“Vậy cậu có ghét Thân Tuyết Nghi không?” Chu Mục hỏi cô.

“Tại sao phải ghét Thân Tuyết Nghi?” Đường Giai Kỳ cảm thấy khó hiểu.

Chu Mục mỉm cười, nói tiếp: “Thân Tuyết Nghi đá mình, cô ấy làm tổn thương bạn tốt của cậu, chẳng phải cậu nên ghét cô ấy sao?”

“Hình như cũng có lý.” Đường Giai Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, “Nhưng mình cảm thấy Thân Tuyết Nghi đẹp người đẹp nết, thành tích học tập khá tốt, mình không ghét cô ấy.”

“Nhưng mà sau khi cậu nghe được chuyện này đã giận mình suốt mấy ngày liền, phớt lờ mình, còn đi về chung với Đỗ Vi.” Chu Mục lại nói.

Đường Giai Kỳ nhớ lại, không biết tại sao lại thấy hơi mất mặt, cứng cổ không chịu thừa nhận, “Mình quên rồi.”

“Được rồi.” Dường như Chu Mục khá vui vẻ, “Đúng là trí nhớ của cậu rất kém, ngay cả chìa khóa cũng quên, lại còn mù đường.”

Thấy Chu Mục vạch trần mình, Đường Giai Kỳ hơi xấu hổ, cắn răng nói: “Vì vậy sau này cậu nhớ để cửa cho mình, đừng để mình không thể về nhà bà ngoại, đến nhà cậu mà còn phải đợi năm phút.”

Vừa nói xong thì có người gõ cửa, giọng nói của bà ngoại vang lên, “Kỳ Kỳ, về nhà.”

Chu Mục và Đường Giai Kỳ cùng đi ra cửa. Mở cửa ra, bà ngoại cười nói với Chu Mục: “Đi lên ăn cơm đi.”

“Không cần đâu ạ.” Chu Mục nói: “Cháu ăn rồi, cám ơn bà ngoại.”

“Cậu ấy ăn rồi.” Đường Giai Kỳ đứng bên cạnh bổ sung, bước ra ngoài khoác tay bà ngoại, nói: “Chúng ta đi lên đi.”

Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch có một trận tuyết lớn. Học sinh lớp 10 và 11 vui vẻ chơi ném tuyết trong sân trường, học sinh lớp 12 lại vùi đầu vào sách giáo khoa.

Gần tới cuối kỳ, cả tỉnh có một kỳ thi chung. Còn chưa tới nửa năm là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tất cả mọi người đều dồn hết sức phấn đấu. Phòng tự học ngày càng có nhiều người, ngọn đèn gần như sáng suốt đêm. Bầu không khí áp lực xung quanh đều lây truyền vào mỗi người, từng lớp học đều chìm trong áp suất thấp suốt cả tháng nay.

Cuối cùng đã thi xong môn cuối, kỳ nghỉ đông cuối cùng của cấp Ba đã đến.

Hôm đó, Chu Mục đang nằm sấp trên bàn đọc bài mẫu tiếng Anh, bên cạnh bàn là đồ ăn giao hàng vừa mới ăn xong, chưa kịp vứt đi, điện thoại bỗng rung lên.

Lúc đầu cậu làm lơ, nhưng hình như người ở đầu dây bên kia vẫn kiên nhẫn như có việc gấp. Lúc cậu nhìn thoáng qua điện thoại đã thấy hiện lên sáu cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều từ Đường Giai Kỳ.

Chu Mục vừa định gọi lại, Đường Giai Kỳ lại gọi tới. Cậu nhấn nghe máy.

“Mình đang đọc sách.” Chu Mục giải thích: “Không nhìn thấy.”

“Mình cũng đoán ra được.” Đường Giai Kỳ không giả vờ tức giận chất vấn tại sao giờ cậu mới nghe điện thoại, ngược lại hỏi: “Cậu có ở nhà không?”

“Có.” Chu Mục trả lời.

“Vậy cậu.” Dường như Đường Giai Kỳ đang suy nghĩ gì đó, khựng lại một lát rồi nói tiếp: “Vậy cậu đi lên nhà bà ngoại của mình đi.”

Chu Mục không muốn đến nhà bà ngoại của Đường Giai Kỳ. Tâm tư của cậu dành cho Đường Giai Kỳ đã quá rõ ràng, có lẽ bà ngoại đã sớm nhìn thấu. Nghĩ đến khả năng bà ngoại nhìn ra hoạt động tâm lý của cậu, Chu Mục hơi do dự.

“Có chuyện gì không?” Chu Mục hỏi.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Đường Giai Kỳ chậm rãi nói: “Cậu đi lên một lát đi.”

“A!” Đột nhiên Đường Giai Kỳ la lên, “Mình cúp máy trước đây, cậu mau lên đây đi.”

Chu Mục thay giày đi ra ngoài, đi đến cầu thang lại quay về mặc áo khoác vào.

Ánh sáng trên hành lang hơi tối, trên cầu thang còn đọng hơi nước với dấu chân của các hộ dân cư. Có một căn đối diện còn dán câu đối Tết của năm ngoái ở trước cửa.

Chu Mục đi đến trước cửa 401, gõ cửa.

“Tới đây.” Đường Giai Kỳ vội vàng đi ra mở cửa cho cậu, cặp mắt sáng lên. Cô mang một đôi dép lông, cúi thấp đầu, nửa cằm dưới ẩn trong chiếc áo len cao cổ màu trắng, “Chào mừng bạn học Chu Mục.”

Bà ngoại đang ngồi xem TV trong phòng khách, Chu Mục bước vào chào bà ngoại. Bà ngoại vội vàng bảo cậu ngồi xuống, Chu Mục bèn ngồi xuống trong phòng khách.

Lúc này Đường Giai Kỳ đã vào nhà bếp. Khoảng hai phút sau, Chu Mục thấy cô bưng một cái tô đi ra khỏi nhà bếp.

“Ten ten ten tèn.” Đường Giai Kỳ bưng cái tô đến trước mặt cậu, đặt lên bàn và nói với cậu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Chu Mục ngơ ngác.

“Sinh nhật phải ăn mì trường thọ. Lúc nãy gọi điện thoại cho cậu, suýt nữa mì bị nát.” Đường Giai Kỳ oán giận, “Mau nếm thử đi, mình làm đó. Bà ngoại chỉ đứng hướng dẫn thôi, không có xắn tay hỗ trợ.”

“Mau nếm thử đi.” Bà ngoại bên cạnh vừa cười vừa giục.

Chu Mục há miệng, Đường Giai Kỳ nói: “Mau đi.”

Chu Mục ăn hết tô mì này trong tâm trạng phức tạp.

Cậu lau miệng, Đường Giai Kỳ ở bên cạnh hỏi: “Sao nào?”

Chu Mục gật đầu thừa nhận, “Ăn rất ngon.”

“Lần trước học lỏm của cậu.” Đường Giai Kỳ nói: “Thầy Chu dạy giỏi.”

Chu Mục cười nói: “Đường Giai Kỳ, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Đường Giai Kỳ nhìn thoáng qua bà ngoại đang ngồi bên cạnh, mặt bỗng đỏ lên, ánh mắt lơ đãng, hỏi: “Nói chuyện gì?”

“Ngày sinh trên chứng minh nhân dân của mình bị viết sai.” Chu Mục nói: “Thật ra tháng trước đã qua sinh nhật rồi.”

“A!” Đường Giai Kỳ nhảy dựng lên, “Tại sao lại như vậy? Ngày mấy của tháng trước? Cậu nôn hết mì mới vừa ăn ra cho mình!”

Bà ngoại ngồi bên cạnh cười bò lăn ra ghế sô pha. Chu Mục cũng cười theo, cười đến cuối cùng Đường Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Mình đi rửa chén.”

“Để mình làm cho.” Chu Mục nói.

“Để con bé rửa đi.” Bà ngoại tiếp lời, “Để Kỳ Kỳ rửa.”

Đường Giai Kỳ rửa chén trong nhà bếp, Chu Mục và bà ngoại ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Hai người đều không nói gì. Lúc này bà ngoại nhận được một cuộc điện thoại, bắt máy mà không né tránh Chu Mục.

Chu Mục nghe thấy bà nói: “Ừ ừ, rất ngoan. Chuyện của con và Kiến Phong đợi sau khi thi đại học xong rồi nói tiếp. Không sao, không sao.”

Sau khi cúp máy, bà ngoại cười với Chu Mục, liếc mắt nhìn vào nhà bếp rồi thở dài, “Kỳ Kỳ là một đứa trẻ đơn thuần, đáng yêu. Khi còn bé, lúc người lớn nấu cơm, nó thích chạy xuống nhà bếp giúp, nhưng mà giúp chỉ thêm phiền.”

Chu Mục ngồi im nghe bà ngoại kể chuyện. Bà ngoại quay đầu lại, nhìn thật sâu vào Chu Mục, ôn tồn nói: “Bà có nghe qua chuyện của cháu từ thầy Tôn ở dưới lầu.”

Bà không nói tiếp nữa. Chu Mục chợt nhớ tới bà ngoại của mình, cụp mắt xuống, không nói gì.

Đột nhiên bà ngoại lại nói: “Cháu có biết vào ngày đầu tiên khai giảng, Kỳ Kỳ đã nói với bà là con bé có một người bạn tốt không?”

Chu Mục ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn bà ngoại.

“Con bé đi học sớm…”

“Là nhảy hai lớp.” Chu Mục sửa sai.

“Đúng đúng đúng.” Bà ngoại bật cười, “Nhảy hai lớp. Mẹ và ba của con bé rất nghiêm khắc với nó, thậm chí kết bạn cũng kiểm soát.”

Bà thở dài, “Kỳ Kỳ vẫn thường không có bạn bè. Khi còn bé, nó là một đứa trẻ hay nói nhiều, mấy năm trước thường hay ngẩn người ra. Bà tự bảo tất cả đều do ba mẹ nó. Bây giờ cũng coi như khá hơn một chút, có lúc lại quá đơn thuần, ngây ngô.”

“Cháu sẽ bảo vệ cô ấy.” Chu Mục chợt nói.

Bà ngoại sửng sốt, sau đó mỉm cười, giơ tay ra vỗ vai cậu, “Cháu là một đứa trẻ ngoan.”

Lúc này Đường Giai Kỳ đã rửa chén xong đi ra ngoài, nhíu mày quan sát khuôn mặt của hai người, cuối cùng nhìn về phía Chu Mục, “Cậu nói cái gì vậy? Có phải xỉa xói mình làm mì khó ăn không?”

Chu Mục vội vàng lắc đầu, Đường Giai Kỳ xì một tiếng, “Mình đã suy nghĩ xong rồi. Nếu cậu nói ngon, mình sẽ nói do mình làm. Nếu cậu nói không ngon, mình sẽ nói bà ngoại giúp mình làm.”

Bà ngoại ở bên cạnh bật cười thành tiếng, Chu Mục nhíu mày nói: “Đường Giai Kỳ, cậu đúng là rất xấu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi