MƯA BÓNG MÂY

【Món quà 1】

Sau khi Đường Giai Kỳ lên đại học, cô có hai nguồn chi phí sinh hoạt từ ba và mẹ. Có lẽ do hai người cảm thấy có lỗi với Đường Giai Kỳ nên cho rất nhiều tiền.

Gần đây Chu Mục đang làm một dự án thuê ngoài cho một công ty, Đường Giai Kỳ muốn đổi laptop mới cho Chu Mục.

Thật ra số tiền gom góp hiện có đã đủ, nhưng Đường Giai Kỳ luôn cảm thấy đó không phải là tiền của mình, nếu tặng cho cậu sẽ không phải là tấm lòng của mình.

Ăn cơm trưa xong, cô nhìn thấy một bài đăng bàn giao gia sư trên diễn đàn của trường.

Người đăng bài là một đàn anh khóa trên, do gần đây gia sư thường xuyên đi công tác, không thể gánh nổi công việc dạy kèm tại nhà, cho nên muốn bàn giao. Nhà của đối tượng dạy kèm chỉ cách đại học A hai trạm tàu điện ngầm, tiền lương cũng rất cao.

Đường Giai Kỳ nhanh chóng gọi điện thoại dựa theo phương thức liên lạc trong bài đăng.

Khi nghe được giọng nói của Đường Giai Kỳ, hình như đối phương hơi ngạc nhiên, ngay sau đó nói: “Xin lỗi, chuyện này rất phiền phức, có lẽ chúng ta cần phải gặp mặt nói chuyện.”

Hai người hẹn nhau trước cửa thư viện của trường.

Lúc Đường Giai Kỳ gần đến nơi thì thấy một nam sinh đang đứng ở đó từ xa, mặc áo sơ mi caro đen trắng, đeo mắt kính gọng đen, đang nhìn qua nhìn lại.

Thế là cô lấy điện thoại ra gọi cho anh khóa trên đó. Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong tay nam sinh đó reo lên.

Đường Giai Kỳ cúp máy, chạy chậm qua đó, nói với nam sinh vừa mới lấy điện thoại ra: “Chào anh, em là Đường Giai Kỳ.”

Anh khóa trên thấy Đường Giai Kỳ thì sửng sốt, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu, “Chào em.” Ngay sau đó, anh ta lại nói: “Em trông rất nhỏ tuổi.”

Đường Giai Kỳ sợ anh ta cảm thấy cô nhỏ tuổi, không thích hợp làm gia sư cho học sinh cấp Ba, vội vàng giải thích: “Chỉ là trông nhỏ con thôi.”

“Chúng ta nói về tình hình cụ thể đi.”

Anh khóa trên chỉ vào băng ghế trước thư viện. Đường Giai Kỳ đi tới, ngồi xuống với anh ta.

Chu Mục và bạn cùng phòng Ngô Lượng vừa mới xong một tiết học. Đi ra khỏi lớp, Ngô Lượng hỏi Chu Mục: “Chiều này có làm gì không?”

“Không có.” Chu Mục đáp.

Ngô Lượng nhíu mày, “Đến thư viện tự học không?”

“Đi thôi.” Chu Mục trả lời đại.

Chu Mục nói xong, Ngô Lượng thấy cậu ta lấy điện thoại từ trong túi quần ra, khuôn mặt không cảm xúc hơi thay đổi, hình như trở nên dịu dàng hơn.

Ngô Lượng biết ngay Chu Mục chuẩn bị gọi điện thoại cho bạn gái Đường Giai Kỳ của cậu ta.

Chu Mục biết giờ này Đường Giai Kỳ không có tiết, rất có thể đang ở trong ký túc xá, nhưng lại không ngờ điện thoại đổ hai hồi chuông đã bị cúp.

Khoảng vài giây sau, Chu Mục nhận được tin nhắn của Đường Giai Kỳ: Em đang ở lớp tự học.

Vì vậy Chu Mục nhét điện thoại vào trong túi quần, tiếp tục đi về phía thư viện với Ngô Lượng.

Hàng cây ven đường không thể nói là trụi lá, nhưng mà không có nhiều lá cây, giống như thiếu nữ với mái tóc lưa thưa xếp cạnh nhau.

Ngô Lượng lấy điện thoại ra chụp vài tấm cảnh mùa xuân. Lúc ống kính lia đến một nữ sinh, cậu thúc cùi chỏ, oán giận Chu Mục: “Haiz, hình như nữ sinh kia đang chụp hình cậu.”

Ngô Lượng hất cằm, Chu Mục nhìn sang hướng mà cậu ta ra hiệu, thấy có một nữ sinh lúng túng cất điện thoại vào, xoay người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.

“Ánh mắt của cậu làm em gái người ta khiếp sợ rồi.” Ngô Lượng nói đùa rồi đi về phía trước vài bước, đột nhiên dừng lại.

Trước thư viện có bậc thềm đá rất dài, trên bậc thềm là một khoảng sân rộng, có nhiều băng ghế gỗ màu vàng trên đó.

Lúc này có một đôi nam nữ đang ngồi trên một trong những băng ghế đó, hai người cười nói ríu rít. Mặc dù nữ sinh đó chỉ để lộ ra một góc mặt, Ngô Lượng vẫn nhận ra đó là bạn gái Đường Giai Kỳ của Chu Mục.

“Hay là chúng ta đến tầng ba đi.” Ngô Lượng xoay người lại, do dự kéo tay áo của Chu Mục, “Có lẽ giờ này trong thư viện rất đông người, rất khó kiếm chỗ ngồi.”

Chu Mục nhíu mày nhìn Ngô Lượng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn ra đằng sau Ngô Lượng.

Ngô Lượng thấp hơn Chu Mục gần nửa cái đầu, hoàn toàn không thể cản được tầm mắt của cậu ta. Cậu ủ rũ cúi đầu, đảo mắt qua lại, ngước mắt lên nhìn Chu Mục thử. Đúng như dự đoán, cậu thấy sắc mặt của Chu Mục bỗng chốc trở nên đen sì.

Thật ra Ngô Lượng hơi sợ Chu Mục.

Hôm điểm danh nhập học, cậu mới vừa vào ký túc xá chỉ thấy có một mình Chu Mục. Cậu và Chu Mục chào hỏi nhau, đối phương trông khách sáo, nhưng đôi mắt vẫn khiến người ta cảm thấy rét lạnh, thái độ kiêu ngạo, cả người tỏa ra mùi “Người lạ đừng đến gần”. Ngược lại, lúc đó Đường Giai Kỳ bên cạnh Chu Mục đã nói chuyện vài câu với cậu.

Sau một thời gian dài chung sống, Ngô Lượng phát hiện tính tình của Chu Mục cũng không tệ, là cậu bạn cùng phòng dễ tính, sắp xếp ổn thỏa. Nhưng một khi Chu Mục bộc lộ ra sắc mặt này, Ngô Lượng vẫn cảm thấy cậu ta có thể bóp chết người khác ngay tức khắc.

“Chuyện đó…” Ngô Lượng đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào để Chu Mục bình tĩnh lại. Còn chưa nói ra đã nghe thấy Chu Mục lạnh lùng hỏi cậu: “Cái tên đó có phải là Chúc Vũ Phong không?”

Lúc nãy Ngô Lượng chỉ mới thấy Đường Giai Kỳ, không nhìn kỹ người bên cạnh. Sau khi nghe Chu Mục nhắc tới mới dụi mắt, cẩn thận nhận ra người vừa cười nói với Đường Giai Kỳ là bạn học Chúc Vũ Phong.

Trong tiết học ngôn ngữ lập trình trước đây, vì Ngô Lượng và Chu Mục làm bài khá tốt nên thầy giáo bảo bọn họ đến phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo của mình để hỗ trợ vài ngày.

Chúc Vũ Phong chính là nghiên cứu sinh dưới quyền của thầy giáo.

Ngô Lượng không có ấn tượng tốt về Chúc Vũ Phong, nói tóm lại là: Tên này rất thích tán gái, thủ đoạn vô cùng cao siêu. Giả vờ làm thanh niên nghiêm túc, nhưng lại là người làm những chuyện cặn bã.

Lúc chỉ có đám con trai trong phòng thí nghiệm, một trong những chuyện Chúc Vũ Phong thích làm nhất là khoe chiến tích những mối tình của mình với mọi người, một chân đạp n thuyền nhưng vẫn đảm bảo không bị lật thuyền như thế nào.

Chu Mục đều không để ý tới Chúc Vũ Phong. Ngoài miệng Ngô Lượng vẫn luôn hùa theo Chúc Vũ Phong, lúc không có ai lại điên cuồng xỉa xói anh ta.

Lúc hai người mới đến phòng thí nghiệm, lúc đó Chúc Vũ Phong đang theo đuổi một chị khóa trên từng bày tỏ tình cảm với Chu Mục. Sau này khi Chúc Vũ Phong biết chuyện này đã từng nói móc Chu Mục. Có hôm đang nói thì Chu Mục đẩy cửa đi vào, sắc mặt của Chúc Vũ Phong nhất thời trắng bệch, vội vàng nói sang chuyện khác, còn thân thiết đi tới hỏi Chu Mục có cần mình hỗ trợ phiên dịch tài liệu của tối hôm qua không.

Nói tóm lại, tên này không phải là người tốt.

“Là anh ta.” Ngô Lượng nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt của Chu Mục rất muốn giết người.

Chu Mục quay đầu lại, bình tĩnh nói với cậu ta: “Cậu đến lớp tự học trước đi, lát nữa tôi sẽ vào.”

“Đều là những thứ này. Anh cảm thấy sinh viên trường đại học A chắc là không sao đâu.” Chúc Vũ Phong cười hòa nhã với Đường Giai Kỳ, Đường Giai Kỳ cũng gật đầu.

“Đúng rồi.” Chúc Vũ Phong khựng lại, bỗng nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi Đường Giai Kỳ: “Em có bạn trai chưa?”

Đường Giai Kỳ muốn gật đầu theo bản năng, còn chưa kịp làm động tác đã nghe thấy Chúc Vũ Phong nói tiếp: “Vì đối phương là nam sinh cấp Ba, anh sợ nếu em có bạn trai sẽ…”

Đường Giai Kỳ dứt khoát lắc đầu, “Chưa có, chưa có bạn trai.”

“Vậy thì tốt.” Chúc Vũ Phong lại tiếp tục nhiệt tình, “Buổi tối anh dẫn em đến đó trước, đến khu chung cư của cậu học sinh đó xem thử nhé? Buổi tối em có tiết không?”

Đường Giai Kỳ vừa định trả lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.

Cô quay đầu, nhìn thấy Chu Mục đi lên bậc thềm, đang đi lại đây.

Chu Mục mặc áo khoác màu đen, đeo balo lỏng lẻo ở một bên vai, sắc mặt trông rất khó coi.

Cậu mím chặt môi, nheo đôi mắt hẹp dài lại, gần như nhìn hai người đang ngồi từ trên cao xuống, đút hai tay vào túi, đứng trước mặt Đường Giai Kỳ.

Đường Giai Kỳ hơi chột dạ khi nghĩ đến lúc nãy mình nhắn tin nói dối Chu Mục là đang tự học. Cô cắn môi dưới và đứng lên, ngước mắt nhìn khuôn mặt của Chu Mục, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau. Vừa định mở miệng giải thích, cô thấy Chu Mục quay đầu qua, lạnh nhạt hỏi anh khóa trên bên cạnh: “Sao anh Chúc lại ở đây?”

Giọng điệu và động tác giống như vừa mới nhận ra anh ta.

Chúc Vũ Phong nhìn qua nhìn lại Đường Giai Kỳ và Chu Mục. Nghe thấy Chu Mục gọi mình, anh ta há miệng, không trả lời câu hỏi của Chu Mục, ngược lại nhìn về phía Đường Giai Kỳ, hỏi cô: “Hai người quen biết nhau à?”

Chu Mục thản nhiên kéo lấy tay của Đường Giai Kỳ, ôm cô vào trong lòng, im lặng liếc nhìn Chúc Vũ Phong.

Chúc Vũ Phong cũng đứng lên, nhưng không dám đối mặt với Chu Mục, ngược lại hỏi Đường Giai Kỳ với vẻ bất mãn: “Không phải em nói em chưa có bạn trai sao?”

Đường Giai Kỳ vừa định lên tiếng giải thích với Chu Mục, Chu Mục đã chặn lời: “Chưa có, em vẫn còn đang theo đuổi.”

Chu Mục siết chặt tay của Đường Giai Kỳ, làm cô hơi đau. Rốt cuộc Đường Giai Kỳ đành phải giãy giụa, ngẩng đầu nhìn Chu Mục và nói: “Em thấy bài đăng bàn giao gia sư của anh khóa trên trên diễn đàn của trường, cho nên tới hỏi thử.”

Chu Mục hơi thả lỏng tay mình ra, dùng đầu ngón tay cái xoa chỗ miệng cọp của Đường Giai Kỳ. Cậu cúi đầu nhìn cô rồi thờ ơ nói: “Vậy à.” Nói xong rồi kéo Đường Giai Kỳ, xoay người định rời đi.

Đường Giai Kỳ không nhúc nhích, chống lại Chu Mục, giọng điệu không vui, “Em vẫn chưa nói chuyện xong với anh khóa trên mà.”

“Không sao, không sao.” Lúc này Chúc Vũ Phong mở miệng nói: “Lần sau nói tiếp.”

Đường Giai Kỳ nói xin lỗi rồi huơ huơ điện thoại, lúc này mới miễn cưỡng đi theo Chu Mục.

“Sao thái độ của anh lại tệ vậy…” Mới vừa đi xuống bậc thềm, Đường Giai Kỳ liền đứng lại, trách móc Chu Mục.

Chu Mục xoay người lại nhìn cô. Một lúc sau, cậu cau mày, nhắc nhở: “Đừng đến gần Chúc Vũ Phong.”

“Ồ.” Đường Giai Kỳ nói: “Em chỉ trao đổi công việc bình thường với anh ấy mà thôi.”

“Ừ.” Chu Mục gật đầu rồi lại hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn ra ngoài tìm gia sư?”

Đường Giai Kỳ đảo mắt, khựng lại một lát rồi trả lời: “Muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Chu Mục không hỏi nữa.

Đường Giai Kỳ cảm thấy điểm này của Chu Mục rất tốt: Mặc dù hai người đang yêu nhau, nhưng Chu Mục rất tôn trọng chuyện riêng tư và không gian riêng của cô. Giống như bây giờ, mặc dù Chu Mục bảo cô cách xa Chúc Vũ Phong, nhưng lại không tiếp tục phản đối cô và Chúc Vũ Phong bàn về chuyện gia sư.

Chu Mục tiễn Đường Giai Kỳ đến dưới lầu ký túc xá, hai người lại hàn huyên một hồi.

Chu Mục liên tục dặn dò Đường Giai Kỳ rằng nếu lần sau Chúc Vũ Phong còn hẹn cô đi ra ngoài một mình, cô nhất định phải báo cho cậu biết trước.

“Em biết rồi.” Đường Giai Kỳ xoay người qua ôm eo của Chu Mục, nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý tới, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt, “Em đi vào trước đây.”

Đường Giai Kỳ về ký túc xá, bạn cùng phòng Trần Vũ Hàm cũng đang ở trong phòng.

Trần Vũ Hàm hỏi cô: “Lại đi ra ngoài với Chu Mục à?”

“Không có.” Đường Giai Kỳ ngồi vào bàn, vừa lấy điện thoại ra đã thấy Chúc Vũ Phong gửi cho cô vài tin nhắn vào mấy phút trước.

Chúc Vũ Phong: Tối nay vẫn đi chứ?

Chúc Vũ Phong: Vì lúc nãy có một cậu bạn gọi điện thoại tới hỏi thăm, anh nói nửa tiếng sau sẽ trả lời cho cậu ta.

Chúc Vũ Phong: Có ở đó không?

Đường Giai Kỳ xem thời gian, tất cả đều là tin nhắn được gửi từ 20 phút trước.

Cô nhanh chóng gõ vào khung chat: Xin lỗi, em mới vừa thấy tin nhắn, đi chứ.

Chúc Vũ Phong nhanh chóng trả lời cô, nói bảy giờ rưỡi sẽ đợi cô ở cổng chính.

Gần tối, Đường Giai Kỳ và Trần Vũ Hàm cùng đi đến căn tin ăn tối.

Đường Giai Kỳ nói cho Trần Vũ Hàm biết về kế hoạch của mình, bao gồm chuyện buổi chiều đang trao đổi với Chúc Vũ Phong ở trước cửa thư viện thì bắt gặp Chu Mục. Cô chợt nhớ tới Chu Mục đã dặn nếu đi ra ngoài một mình với Chúc Vũ Phong thì nhất định phải báo cho cậu biết.

“Mình cảm thấy tốt hơn hết cậu đừng báo.” Trần Vũ Hàm lau miệng, ném khăn giấy vào trong đĩa đã ăn xong, “Nếu Chu Mục không cho cậu đi, cậu thực sự không đi à?”

“Tất nhiên phải đi chứ!” Đường Giai Kỳ nói chắc nịch.

“Vậy chẳng phải được rồi sao?” Trần Vũ Hàm nói: “Cậu cũng không phải đi ngoại tình, chột dạ cái gì chứ.”

Đường Giai Kỳ muốn nói Chu Mục không phải sợ cô ngoại tình, mà là lo lắng cho cô. Cô nghĩ ngợi một chút, lại cảm thấy nói ra sẽ rất kỳ quái nên không nói nữa.

Trên đường về ký túc xá, Đường Giai Kỳ còn do dự có nên nói chuyện này cho Chu Mục biết không, Triệu Nặc chợt gọi điện thoại tới. Cô ấy kể chuyện gần đây cãi nhau với Tôn Trạch, sau đó hỏi Đường Giai Kỳ về tình hình đại học, hai người trò chuyện một hồi.

Sau khi cúp máy, Đường Giai Kỳ xem thời gian đã là 7:20, vì vậy vội vàng đi đến cổng chính.

Chúc Vũ Phong đeo cặp, thấy Đường Giai Kỳ đi tay không tới liền hỏi cô có mang theo thẻ sinh viên không. Anh ta còn nói giờ này cậu học sinh mới tan học, có thể gặp mặt trước.

“Em có mang theo thẻ sinh viên, trên đó có ngành và mã số sinh viên.” Đường Giai Kỳ nói.

Chúc Vũ Phong gật đầu, ra dáng một đàn anh khóa trên mang đến cảm giác đáng tin cậy cho người khác.

Vì giờ này vừa đúng giờ cao điểm tan làm, trên tàu điện ngầm có rất nhiều người.

Lúc Đường Giai Kỳ và Chúc Vũ Phong chen chúc lên tàu điện ngầm, hầu như xung quanh đã đông nghịt người.

Chúc Vũ Phong đứng đằng sau Đường Giai Kỳ, cơ thể giống như cọ vào cô. Đường Giai Kỳ khó chịu dời sang bên cạnh, Chúc Vũ Phong lại vươn tay ra kéo lấy cánh tay của cô, “Cẩn thận.”

“Không sao.” Đường Giai Kỳ cách Chúc Vũ Phong xa hơn, nhìn xung quanh trên tàu.

Lúc này Chúc Vũ Phong lại nhích lại gần, cánh tay đã chạm vào cánh tay của Đường Giai Kỳ

“Em và Chu Mục đang yêu nhau à?” Chúc Vũ Phong hỏi cô.

“Ừ.” Đường Giai Kỳ không nói nhiều.

Đột nhiên Chúc Vũ Phong khoác tay lên vai cô, cúi đầu thấp xuống, “À, thật ra anh có chuyện muốn nói với em. Trước đây Chu Mục đã làm trong phòng thí nghiệm của bọn anh một tuần, lúc đó cậu ta rất thân với một chị gái. Lúc đó anh còn tưởng hai người đó là một cặp đấy.”

Chúc Vũ Phong cách Đường Giai Kỳ rất gần, Đường Giai Kỳ khó chịu nhíu mày, thản nhiên nhích ra phía cửa bên kia.

“Anh cảm thấy em rất xinh đẹp, xinh hơn bà chị kia nhiều, nhưng có lẽ Chu Mục không thích…” Chúc Vũ Phong giống như đang suy nghĩ, “Giá đỗ chưa nảy mầm?”

Tàu điện ngầm đã đến trạm, mọi người bắt đầu đi xuống.

Chúc Vũ Phong lại duỗi tay ra kéo lấy Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ tránh sang một bên, hơi hối hận vì không nghe lời Chu Mục.

Lúc này cô ngẩng đầu lên nhìn các trạm dọc đường, đột nhiên phát hiện bọn họ đã đi qua bốn trạm rồi.

“Không phải qua hai trạm là đến nơi sao?!” Đường Giai Kỳ hỏi.

“Hả?” Chúc Vũ Phong ngớ người hai giây rồi mỉm cười, sau đó bấm điện thoại một lúc, nói: “Tối nay cậu học sinh đó có tiết học tự chọn, có lẽ không gặp được. Hay là ngày mai đến nhé? Hoặc là…”

Chúc Vũ Phong còn chưa nói xong, Đường Giai Kỳ đã xuống xe theo dòng người.

Đường Giai Kỳ nhìn cửa tàu điện ngầm đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt Chúc Vũ Phong biến mất trước mặt cô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoay người lại, định ngồi tàu điện ngầm ngược trở về trường học.

Bỗng nhiên có người kéo vali chạy qua thật nhanh, hai người bị đụng vào nhau. Chân của Đường Giai Kỳ bị trẹo, ngã sang bên cạnh theo bản năng thì có một đôi tay đỡ cô.

Đường Giai Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Mục lạnh lùng nhìn mình.

“Chu Mục.” Đường Giai Kỳ tủi thân gọi cậu.

Chu Mục thở dài, vẻ lạnh lùng trên mặt hơi giảm bớt, “Sao đi ra ngoài với Chúc Vũ Phong mà không nói cho anh biết?”

Đường Giai Kỳ vịn vào Chu Mục đứng lên, khẽ nói mình quên, ngẩng đầu lên hỏi Chu Mục: “Sao anh đến được đây?”

“Ngô Lượng nói cậu ta thấy em và Chúc Vũ Phong ở cổng chính. Anh lên tàu điện ngầm từ hai cánh cửa đằng sau hai người. Trên tàu điện ngầm quá đông nên không chen tới được.” Chu Mục nói.

Đường Giai Kỳ không dám nói cho Chu Mục biết chuyện lúc nãy Chúc Vũ Phong lợi dụng cơ hội sàm sỡ trên tàu điện ngầm. Cô mơ màng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em bị trẹo chân rồi.”

“Cõng nhé?” Chu Mục hỏi.

“Dìu đi.” Đường Giai Kỳ cố làm ra vẻ thoải mái.

Cô nắm lấy cánh tay của Chu Mục, oán trách với Chu Mục là Chúc Vũ Phong không đáng tin cậy, lúc đầu còn nói sẽ đi qua hai trạm. Kết quả là nếu cô không phát hiện, không biết phải ngồi đến mấy trạm nữa đây.

“Sau này cách xa anh ta chút.” Lần này giọng điệu của Chu Mục không chỉ là nhắc nhở, mà là cảnh cáo.

“Ừm.” Đường Giai Kỳ đáp lại, lấy điện thoại ra, xóa WeChat của Chúc Vũ Phong ngay trước mặt Chu Mục.

Đường Giai Kỳ và Chu Mục ngồi tàu điện ngầm quay về trường. Ngồi trên tàu điện ngầm, cô dựa vào Chu Mục và nói chuyện một hồi, đột nhiên điện thoại vang lên.

Cô cầm điện thoại lên xem thử, người gọi tới là anh Chúc. Vừa định nhấn từ chối, cô nghe thấy Chu Mục nói: “Để anh nghe.”

Đường Giai Kỳ hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Chu Mục.

“Đúng, là tôi.” Chu Mục nói với đầu dây bên kia.

“Không cần.” Chu Mục nói tiếp.

Đường Giai Kỳ tò mò nhón chân lên, tính kê sát tai vào điện thoại. Chu Mục đưa tay ra xoa đầu cô, sau đó cười khẽ với đầu dây bên kia rồi cúp máy.

Đường Giai Kỳ và Chu Mục ra khỏi tàu điện ngầm đã vui vẻ giống như những người bình thường.

“Không phải bị trẹo chân sao?” Chu Mục hỏi cô.

Đường Giai Kỳ nghĩ đến lời nói dối vụng về của mình để lảng sang chuyện khác, cười hì hì nắm lấy cánh tay của Chu Mục và cọ lên đó, nói: “Anh thật là ngốc, em nói chân bị trẹo mà anh cũng tin.”

Chu Mục mỉm cười, không nói gì.

Lúc hai người đi gần đến dưới lầu ký túc xá đã là chín giờ tối. Đèn đường kéo dài cái bóng của hai người.

Đường Giai Kỳ đạp chân lên cái bóng của Chu Mục, ngẩng đầu lên định nói đạp được rồi. Mới vừa nói một chữ “Đạp”, chữ còn lại đã bị Chu Mục nuốt vào miệng.

Đường Giai Kỳ choàng tay qua cổ Chu Mục, nhón chân lên, mơ hồ phát ra âm thanh đứt quãng, “Mệt quá đi…”

“Để anh hơi ngồi xổm xuống.” Chu Mục nói không rõ ràng.

Hai người hôn nhau một hồi. Cho đến khi ở gần đó có tiếng nói chuyện của người đi đường, Chu Mục mới buông Đường Giai Kỳ ra.

Sáng hôm sau không có tiết, Đường Giai Kỳ tỉnh dậy khỏi giấc mơ đã nghe thấy bạn cùng phòng khẽ thảo luận.

“Chúc Vũ Phong của ngành Khoa học máy tính đó. Ha ha ha ha ha, sôi máu rồi. Chúc Vũ Phong – tên đàn ông bỉ ổi nổi tiếng của đại học A, bạch tuộc một chân đạp tám thuyền.”

“Ban đầu có người đăng lên diễn đàn, không biết ai đó đã chuyển sang tài khoản cộng đồng. Bây giờ hầu hết trong vòng tròn bạn bè của mình đều là tin đó. Lượt đọc còn nhiều hơn tài khoản cộng đồng chính thức của trường chúng ta.”

“Lật xe rồi, lật xe rồi.”

“Là lật thuyền.”

Đường Giai Kỳ nhạy bén nắm được vài từ khóa, mở WeChat lên, nhanh chóng lướt qua bài phốt trên vòng tròn bạn bè, sau đó chuyển tiếp cho Chu Mục, hỏi: “Anh làm à?”

“Dậy rồi à?” Chu Mục hỏi.

Lần này Đường Giai Kỳ không dễ bị Chu Mục lừa, không có chuyện Chu Mục nói một câu là cô sẽ quên mất trước đó mình đang hỏi gì. Cô hỏi lại lần nữa: “Anh làm à?”

Chu Mục gửi tới một tin nhắn thoại, đại ý là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện và các tin tức liên quan được lấy từ “thuyền” nào đó của Chúc Vũ Phong. Bài đăng là do Ngô Lượng chỉnh sửa và đăng lên. Cậu ta cũng không biết về chuyện tài khoản cộng đồng, có thể là do “thuyền” nào đó nhìn ngứa mắt nên chuyển sang.

“Anh thực sự vẫn…” Đường Giai Kỳ nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được từ nào để miêu tả Chu Mục, thế là gửi tới một câu: “Anh thực sự vẫn rất đáng yêu.”

Ba ngày sau, dưới sự giới thiệu bí mật của Triệu Nặc, Đường Giai Kỳ đã nhận dạy kèm tiếng Anh cho một cô bé tiểu học. Để giấu Chu Mục, cho Chu Mục một bất ngờ, cô đã đánh du kích với Chu Mục suốt gần hai tháng sau đó.

Hôm nhận được tiền lương, Đường Giai Kỳ rủ Triệu Nặc đi mua một chiếc laptop với mình. Về đến trường, cô đã gọi điện thoại cho Chu Mục: “Em chờ anh ở dưới lầu ký túc xá của bọn anh.”

Lúc đi xuống, tóc của Chu Mục vẫn còn ướt nhỏ giọt. Cậu thấy Đường Giai Kỳ chạy chậm tới, nhìn thoáng qua thấy Đường Giai Kỳ đang ôm một cái hộp lớn.

“Tặng anh.” Đường Giai Kỳ đưa laptop cho Chu Mục, gập duỗi tay, than thở: “Nặng quá đi.”

Chu Mục nhận lấy cái hộp, ngớ người ra, hỏi Đường Giai Kỳ: “Laptop?”

“Đúng vậy.” Đường Giai Kỳ ngẩng đầu lên nói: “Tặng cho anh.”

Chu Mục nhìn chằm chằm vào cô một hồi, một tay ôm cái hộp, tay kia chợt ôm cô vào lòng, thản nhiên hôn lên đỉnh đầu cô như chốn không người.

Đường Giai Kỳ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Chu Mục vang lên từ trên đỉnh đầu cô, “Cám ơn.”

【“Thăm hỏi” bà ngoại của Chu Mục】

Khi Đường Giai Kỳ đang soạn tài liệu giảng dạy giúp giáo viên, Chu Mục gọi điện thoại tới.

“Anh yêu!” Đường Giai Kỳ vừa nhấp chuột vừa gọi Chu Mục, hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Mục vẫn chưa thích nghi với phong cách này của Đường Giai Kỳ, trêu chọc cô: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho em sao?”

Đường Giai Kỳ khẽ lầm bầm, phấn khích nói với Chu Mục: “Giáo viên môn Lý của lớp tụi em bảo em soạn tài liệu giảng dạy giúp cô ấy, còn nói hy vọng đến lúc đó em sẽ làm nghiên cứu sinh dưới quyền của cô ấy.”

“Là cô giáo hơi giống với Già Lưu à?” Chu Mục hỏi.

Đường Giai Kỳ nghẹn lời, “Sao trí nhớ của anh tốt đến vậy! Chuyện này em đã từng nói qua vào tháng trước mà. Tháng này cô ấy đã cắt tóc rồi, không giống với Già Lưu nữa.”

“Sáng thứ Sáu có tiết không?” Chu Mục hỏi.

Đường Giai Kỳ xoay người đi xem thời khóa biểu được dán bên cạnh bàn học, thuận miệng đáp: “Có một tiết hàm biến phức, sao vậy?”

“Có thể cúp tiết không?”

Đường Giai Kỳ rất vui mừng khi Chu Mục không nói “Vậy thì thôi”. Cô làm ra vẻ suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Vậy phải xem là chuyện gì.”

Chu Mục khựng lại vài giây, nói: “Đi theo anh tảo mộ bà ngoại.”

Đường Giai Kỳ viết đơn xin nghỉ, lý do xin nghỉ là “Thăm người thân”, nhờ cố vấn học tập ký tên xong mới giao cho bạn cùng phòng. Tối thứ Năm hôm đó, cô và Chu Mục ngồi máy bay về Lâm Thành.

Máy bay hạ cánh là chín giờ tối, về đến nhà đã là gần 11 giờ.

Lần này Đường Giai Kỳ lén trở về Lâm Thành, nhưng vì bà ngoại đã dọn đi nên lúc lên lầu không kiêng nể gì, nghênh ngang bám vào người Chu Mục.

Lúc Chu Mục lấy chìa khóa ra mở cửa, Đường Giai Kỳ đã buồn ngủ đến mức không mở mắt lên nổi, đôi mắt lim dim nhưng vẫn không quên hối thúc Chu Mục: “Nhanh lên nào, nhanh lên nào.”

Chu Mục đẩy cửa đi vào, bật đèn lên, trong phòng bỗng chốc sáng lên.

Đôi mắt của Đường Giai Kỳ bị ánh sáng chiếu vào, hơi nhíu mày, cả người hơi tỉnh táo.

Cô nhìn một vòng quanh căn phòng, chợt nhận ra trong phòng chỉ có giường ngủ của Chu Mục là còn nguyên. Vừa định mở miệng, Chu Mục đã lên tiếng: “Em ngủ trên giường của anh, anh ngủ trên ghế sô pha.”

Chu Mục bật máy nước nóng lên, Đường Giai Kỳ tắm xong rồi ra nằm trên giường.

Cơn buồn ngủ ban đầu đã bay sạch. Cô nằm trằn trọc trên giường, nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được.

Thế là Đường Giai Kỳ ngồi dậy, đẩy cửa phòng ngủ ra trong bóng tối. Thông qua ánh trăng, cô liếc mắt một cái đã thấy Chu Mục đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, đôi chân dài không có đủ chỗ duỗi ra buông thõng xuống đất.

Lúc này Chu Mục loáng thoáng nghe thấy tiếng động, bật đèn pin trong điện thoại lên, xoay đầu lại, lười biếng hỏi cô: “Sao vẫn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.” Đường Giai Kỳ đi tới, ngồi quỳ trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Chu Mục một hồi rồi nói: “Anh ngủ trên giường với em đi. Ghế sô pha quá nhỏ, em cũng không muốn ngủ trên ghế sô pha.”

Chu Mục không lên tiếng, giơ tay ra véo má Đường Giai Kỳ, sau đó ôm cô và hôn nhẹ lên trán cô.

Đường Giai Kỳ ngoan ngoãn nhìn cậu, trong đôi mắt ngập tràn ánh trăng chiếu vào, “Chu Mục, em đã 18 tuổi rồi.”

“Anh biết.” Chu Mục nói. Cậu mỉm cười rồi xoa tóc Đường Giai Kỳ, xoa đến khi tóc cô rối tung mới dừng tay, “Mau về phòng ngủ đi.”

Sáu giờ sáng hôm sau, Đường Giai Kỳ bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô ngồi dậy, thay quần áo, đi ra làm vệ sinh cá nhân thì thấy Chu Mục đã chuẩn bị đồ đạc xong, còn mua bữa sáng đặt lên bàn.

Ăn sáng xong, hai người ra khỏi nhà và lên xe buýt đến nghĩa trang Bắc Giao.

Chỉ còn một tuần là đến Tiết Thanh Minh. Buổi sáng lại lất phất mưa, trên đường đến nghĩa trang đều là xe riêng. Lúc sắp đến nghĩa trang, giờ kẹt xe ngắt quãng đã lên tới đỉnh điểm.

Xe buýt đã dừng trên đường gần 10 phút, phía trước vẫn không nhúc nhích được gì. Trên xe bùng phát những tiếng oán trách bất mãn, bác tài xế cũng mất kiên nhẫn.

“Có lẽ đằng trước sẽ bị kẹt một lúc, ở gần đây cũng như vậy. Không muốn chờ thì tôi sẽ mở cửa xe, các anh chị đi bộ tiếp đi.” Tài xế mở luôn cả cửa trước và cửa sau.

Các hành khách ngồi đằng trước trố mắt nhìn nhau một hồi, sau đó có 2 – 3 người xách đồ xuống xe.

Từ lúc lên xe, Đường Giai Kỳ và Chu Mục vẫn luôn đứng cạnh nhau. Lúc này Chu Mục nói: “Chúng ta đi bộ qua đó đi.”

Đường Giai Kỳ gật đầu, chen lấn đi xuống xe với Chu Mục.

Vẫn chưa tới tám giờ, bầu không khí ở ngoại ô hít vào hơi lạnh. Trên đường có đủ loại xe xếp hàng dài như bánh mì mới vừa ra lò.

Đường Giai Kỳ đi theo sau lưng Chu Mục, nhìn cậu thành thạo mua giấy tiền vàng bạc và nến thơm.

Khuôn mặt của Chu Mục không có biểu cảm gì, không trả giá cũng không nhiều lời, đưa tiền cầm lấy đồ rồi rời đi.

Đường Giai Kỳ vẫn nhìn cậu, bỗng nhiên nắm lấy tay cậu. Chu Mục nhìn cô, cũng nắm tay cô lại. Chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy, hai lòng bàn tay áp vào nhau.

Phía sau những hàng bia mộ là rừng cây xanh thẫm, dãy núi trập trùng khuất bóng, ẩn hiện trong sương mù.

Chu Mục quét sạch những chiếc lá rơi cạnh bia mộ, cúi người chạm vào tấm hình trên bia mộ, khẽ nói: “Bà ngoại, con và Đường Giai Kỳ tới thăm bà.”

Đường Giai Kỳ và Chu Mục cùng quỳ gối trước bia mộ, im lặng xé giấy tiền vàng bạc rồi đốt chúng, sau đó quỳ lạy ba lần.

Quỳ lạy xong, Chu Mục đỡ Đường Giai Kỳ đứng lên, “Đi thôi.”

Hai người xoay người đi đến lối ra. Đi được vài bước, Đường Giai Kỳ chợt dừng lại, xoay người lại, xá một cái về phía bia mộ của bà ngoại Chu Mục, “Sang năm cháu và Chu Mục sẽ đến thăm bà.”

Chu Mục mỉm cười, nắm lấy tay của Đường Giai Kỳ, ngẩng đầu lên nhưng không nhìn sang bia mộ.

Trên bia mộ, bà ngoại đang cười hiền hậu. Mặt trời ló dạng đằng sau đám mây sau dãy núi.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi