MÙA ĐÔNG CỦA NAM CHÍNH PHIM KINH DỊ

Tiêu Trình đăng weibo xong liền đưa điện thoại cho Quan Lăng, anh thấy vậy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Tự trong lòng chúng ta biết điều bọn họ nói không phải sự thật là được, cần gì phải giải thích nhiều như vậy."

Quan Lăng thực tâm không muốn Tiêu Trình phải lẫn mình vào hồ nước đục này, trước đây lúc không ai biết Quan Lăng là ai, người mắng nam quỷ anh diễn cũng không ít, giờ mối quan hệ bị lộ ra, nhất định là hại nhiều hơn lợi.

Tiêu Trình gây dựng sự nghiệp có bao nhiêu khổ cực, không ai rõ ràng hơn Quan Lăng, Tiêu Trình quả thật rất có đam mê với Internet, với hạng mục nghiên cứu của công ty hắn, cho tới nay, mọi đánh giá của Tiêu Trình đối với Internet đều là tích cực, vì vậy lúc Quan Lăng gặp áp lực lớn nhất, trong lúc mê mang cũng không muốn thông qua việc công bố quan hệ làm sáng tỏ scandal.

"Em đương nhiên biết điều bọn họ nói sai sự thật, đều là rác, nhưng nhiều người như vậy, vẫn sẽ luôn có kẻ ngu si coi là thật." Tiêu Trình dừng một chút, nghiêm túc nói, "Trái Táo Nhỏ, trước đây là em chưa đủ tốt, sau này em sẽ tận lực bảo vệ anh. Đoàn đội pháp lý của công ty đang được thành lập, em sẽ khiến những kẻ tung tin đồn phải trả một cái giá lớn."

Trầm mặc mấy giây, Quan Lăng bỗng phì cười ra tiếng: "Được thôi Tiêu tổng, tiểu nhân sau này phải dựa vào ngài rồi."

"Này! Em nói thật đấy!"Tiêu Trình nghe vậy bất mãn chọt chọt mặt Quan Lăng.

"Anh biết, chẳng qua cảm thấy Quả Cam nhà chúng ta đột nhiên hóa thân thành tổng tài bá đạo cũng rất đáng yêu." Nói xong, trước khi Tiêu Trình thực hiện động tác kế tiếp đã cúi đầu xem điện thoại, chỉ là khóe miệng vẫn vương ý cười.

Chỉ chốc lát sau, màn hình điện thoại của Tiêu Trình cũng sáng lên, thông báo Quan Lăng vừa chuyển phát weibo của hắn, hình kèm theo là Tiêu Trình nắm tay đang truyền dịch của anh, tay hai người không quá khác biệt, đều là loại ngón tay thon dài, hơi chồng lên nhau, lộ ra một đôi nhẫn bạc trên ngón áp út mỗi người.

Quan Lăng: Ông xã thật tốt [hình ảnh] @ Tiêu Trình: Điểm tốt của anh chỉ có em biết, vậy nên phải hạ sốt nhanh một chút rồi theo em về nhà! [hình ảnh]

Dù trong mấy năm hai người yêu nhau tha thiết, Quan Lăng cũng rất ít khi gọi Tiêu Trình là "ông xã", Tiêu Trình vừa nhìn thấy hai chữ kia đã chẳng còn tẹo bất mãn nào, mặt mày đều nhiễm ý cười, dở giọng dụ dỗ: "Em muốn nghe anh gọi."

"Gọi cái gì?" Quan Lăng không ngẩng đầu, làm bộ hờ hững hỏi.

"Ông xã." Tiêu Trình theo bản năng trả lời, nói xong thì nhận ra mình bị mắc câu rồi.

Quả nhiên, Quan Lăng nghe xong lập tức cười: "Ừ, ngoan."

"Được lắm! Anh lại trêu em!" Tiêu Trình hầm hừ nghịch điện thoại, đến lúc ngẩng đầu lên thì thấy Quan Lăng đã ngủ.

Quan Lăng còn đang sốt, sao có khả năng thực sự không mệt không buồn ngủ, nói giỡn theo Tiêu Trình lâu như vậy, cũng chỉ vì sợ Tiêu Trình lo lắng mà cố ý ung dung.

Trong lòng Tiêu Trình rõ ràng, thấy Quan Lăng ngủ thiếp đi liền đứng dậy kéo chăn thay anh, chỉnh đèn tối đi, xuất thần nhìn bình dịch.

- --

Tiêu Trình trông một đêm, đến sáng sớm thì sốt cao của Quan Lăng đã gần như lùi đi, lúc nãy bác sĩ có đến xem, cơ bản đã hoàn toàn loại bỏ khả năng bị sốt virus, nhưng để bảo đảm thì cứ ở lại bệnh viện đến chiều kiểm tra một lần.

Quan Lăng ăn điểm tâm Tiêu Trình mua, lại đau lòng hắn cả đêm không ngủ, nói không về thì xuất viện, Tiêu Trình không làm gì được, chỉ đáp ứng anh sẽ về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi trưa lại mang cơm đến cho anh.

Lúc sáng sớm Quan Lăng cũng không cần tiếp tục truyền dịch, Tiêu Trình nhờ y tá để ý anh, thấy Quan Lăng bé ngoan nhắm mắt nghỉ ngơi mới thoáng an tâm, tạm thời rời khỏi phòng bệnh.

Ai biết Tiêu Trình vừa mới đi không bao lâu, Triệu Cầm Cầm đã đến thăm, vừa thấy Quan Lăng một mình nằm trên giường bệnh đã xù lông, cả giận nói: "Tiêu Trình đâu? Bày đặt ân ái trên mạng xong lại vứt cậu lại à?"

"Không phải, em ấy chăm sóc tôi một đêm, tôi bảo em ấy về nhà nghỉ ngơi một lúc, cũng không thể để cả hai người đều mắc bệnh chứ?" Quan Lăn mau chóng thay vị kia nhà mình giải thích.

Vẻ mặt Triệu Cầm Cầm lúc này mới hòa hoãn lại: "Cậu sao vậy? Hôm qua nghe nói cậu phải vào khoa truyền nhiễm mà tôi sợ hết hồn."

Hôm qua Triệu Cầm Cầm còn đang theo một nghệ sĩ khác tham gia hoạt động ở Bắc Kinh, nửa đêm nhìn thấy tin trên weibo bèn nhanh nhanh chóng chóng dò hỏi Tiêu Trình, biết tình hình của Quan Lăng thì suốt đêm trở về.

"Để chị lo không đâu một hồi, thật xin lỗi chị, Cầm Cầm, lại để chị sốt ruột." Quan Lăng biết ngoài anh thì những nghệ sĩ trong tay Triệu Cầm Cầm đều phát triển không tệ, cô cũng trở nên vô cùng bận rộn, chính mình không giúp được gì thì thôi còn khiến cô loạn thêm.

"Xin lỗi cái gì chứ, cậu không sao là quá tốt rồi, tôi vốn cũng định trở về gặp cậu một lần." Triệu Cầm Cầm tầm bốn, năm giờ sáng mới về đến nhà, chợp mắt ba tiếng rồi đi vội đến bệnh viện, nhưng nhìn qua vẫn là dáng vẻ khôn khéo già dặn, trêu chọc một chút liền lấy di động ra bắt đầu nói chính sự.

Năm ngoái Quan Lăng có tham gia một bộ phim mạng chi phí thấp, đóng vai một con quái vật sinh ra từ thất bại thí nghiệm, phim này một tuần sau sẽ bắt đầu phát sóng, lúc đó anh phải tham gia tuyên truyền.

Mặt khác, khiến Quan Lăng không ngờ tới, cơ hộ vai nam ba lúc trước Triệu Cầm Cầm tranh thủ cho anh kia, đạo diễn vẫn chưa yêu cầu đổi người, nói cách khác, không lâu nữa Quan Lăng sẽ phải tiến vào đoàn phim.

Trong phim, nam ba có vẻ ngoài tối tăm lại cố chấp, kỳ thực nội tâm lại là một họa sĩ ấm áp, là hàng xóm của nữ chính, mặc dù screen time không quá nhiều nhưng xét về tổng thể thì vẫn là một vai diễn được người yêu thích.

Quan Lăng vẫn chưa lộ ra thần sắc mừng rỡ, chỉ hỏi: "Bộ phim này lấy cảnh ở Bắc Kinh?"

"Ừ, tôi bảo Tưởng Niệm đặt vé cho cậu hôm thứ hai nhé?" Tưởng Niệm là trợ lý Triệu Cầm Cầm tìm cho Quan Lăng, lúc trước anh đi du lịch giải sầu cũng cho cô ấy nghỉ ngơi một tháng.

Quan Lăng không lập tức lên tiếng, Triệu Cầm Cầm thấy sắc mặt anh, trong lòng "thấp thỏm" một hồi: "Tôi nói này Quan Lăng, lúc này cậu sẽ không vì nhi nữ tình trường mà cả công việc cũng không cần đấy chứ?"

"Sao vậy được, tôi cũng biết bản thân không thể lúc nào cũng ở trong nhà, thật sự để Tiêu Trình nuôi." Quan Lăng rũ mắt, nhìn vỏ chăn màu trắng trước mặt hồi lâu mới mở miệng nói, "Chỉ là tôi vẫn chưa nói việc này với Tiêu Trình, cô để tôi thương lượng với em ấy một chút rồi quyết định xem nên mua vé ngày nào."

Quan Lăng làm diễn viên hơn sáu năm, bất luận lúc đầu xuất phát từ mục đích gì thì đến giờ đã thực tâm có chút yêu thích với cái nghề này. Mấy năm qua việc kiểm duyệt phim kinh dị ngày một khó khăn, Trần đạo đã có ý rời khỏi vinh quang sự nghiệp, anh biết mình không thể đi tiếp con đường này, nếu không thể chuyển hình tượng thì chỉ có thể đổi nghề, nhưng dù suy nghĩ thế nào thì Quan Lăng cũng không muốn rời Tiêu Trình lúc này.

Trải qua hai ngày ở chung này, hai người thật vất vả mới tìm lại được một chút trạng thái năm đó, nếu như lúc này vì nguyên nhân công việc mà phải tách ra, Quan Lăng sợ bọn họ sẽ lại rơi vào tình trạng lạnh nhạt trước kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi