MƯA ĐÔNG HÓA NGÀY XUÂN - 鸠森

Một lát sau, quả nhiên gió lớn nổi lên, mây đen kéo đến, sấm sét ầm ầm. 

Ban đầu là những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống, sau đó lại chuyển thành mưa đá. 

Nha dịch vội vàng lùa những gia nhân khác vào trong ngục, đưa chúng ta đến nơi có mái che, tránh gió mưa.

Sư gia lau nước mưa trên mặt, nói với người đàn ông kia: "Lão Anh, mang cả hai đứa nhỏ này đi đi. Triều đình có ghi chép về thời tiết, hai đứa này chính là bản ghi chép thời tiết trước cả triều đình đấy."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Những ngày sau này, Anh thúc thường hay nói: "A Miên là một đứa bé hay lừa gạt, những lời con bé khen ngươi, chỉ có nửa chữ là thật."

Ta và A Miên theo Anh thúc về hiệu buôn của ông ấy. 

Ta và muội muội tiếp tục ngồi xổm ở góc tường. 

Ta đã hoàn toàn tê liệt, không dám nghĩ cha mẹ hiện giờ ra sao.

Ta ôm chặt lấy A Miên, hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải liều mạng bảo vệ muội muội.

Thời tiết cuối cùng cũng quang đãng hơn đôi chút. 

Có một cô nương đi vào. Nàng ấy mặc quần áo của người hầu Ngô gia chúng ta. 

Ta liếc mắt một cái đã nhận ra, nàng ấy là nha hoàn ở phòng hoa cỏ, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng người cao hơn những cô nương cùng lứa. 

Không giống những nha hoàn khác bị rám nắng vì thường xuyên phải chăm sóc hoa cỏ ngoài trời, nàng ấy có làn da trắng trẻo, mắt to, mũi cao, vừa nhìn là biết là mua từ nơi khác về.

Nhưng điều khiến ta nhớ đến nàng ấy không phải là ngoại hình hay chiều cao, mà là lần ta đấu dế với Tống lão tam. 

Nghe nói dế hấp thụ linh khí của cây cỏ sẽ tăng gấp đôi sức chiến đấu, ta bèn đặt con dế Ô Du Kim Sí Vương của mình lên giá trồng lan trong nhà ấm. 

Ai ngờ chỉ trong chốc lát uống trà, nha hoàn đã không trông chừng được con dế quý của ta. 

Một đám người lật tung cả phòng hoa lên mà vẫn không tìm thấy.

Cuối cùng, chúng ta nghe thấy tiếng dế kêu ở dưới tảng đá lớn dùng để chèn nhà kính ngoài vườn. 

Ta bảo những người khác tiếp tục tìm, rồi gọi nha hoàn cao kều đang quét sân ở dưới tường đến, bảo nàng ấy đi tìm gia đinh đến khiêng tảng đá ra.

Nàng nhìn tảng đá, đặt cây chổi xuống, bước đến trước tảng đá, hai chân đứng vững, đầu gối hơi khuỵu xuống, hai tay đặt ở dưới tảng đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-44.html.]

Đôi mắt to dường như mở lớn hơn, nàng mím chặt môi, rồi dùng sức nhấc bổng tảng đá nặng hơn trăm cân lên.

Ta còn đang ngây người ra đó, nha hoàn nhanh tay đã vội vàng bắt lấy con dế quả nhiên đang ở dưới tảng đá, rồi chạy đến khoe khoang với ta.

Nàng đặt tảng đá xuống, cúi đầu bẩm báo: "Đây là đá chèn giỏ, không thể di chuyển." 

Sau đó, nàng nhặt cây chổi lớn lên, tiếp tục quét dọn ở bên tường.

Nha hoàn nói với ta rằng, nha hoàn kỳ lạ kia tên là Đông Vũ, có sức lực hơn người, không thích nói chuyện, thích ngày ngày cặm cụi trồng hoa.

Tình cờ có được hạt giống, nàng ấy trồng một cây ớt trong phòng của mình. 

Nghe nói ở trang trại cũng không trồng được loại ớt này, vậy mà nàng ấy trồng trong chậu lại kết trái thành một cây đèn lồng nhỏ. 

Không chỉ vậy, nàng ấy còn nhân lúc nghỉ ngơi, mượn chỗ nhà bếp để làm đồ ăn cho mọi người. 

Món khoai lang ngào đường của nàng ấy làm ra, nghe nói còn ngon hơn cả ở tửu lâu Long Phụng.

Không chỉ nha hoàn ai cũng thích nàng ấy, mà ngay cả quản gia nhà bếp và người ở trang trại cũng mấy lần muốn đến xin bà tử Trương ở phòng hoa cỏ cho nàng ấy về, nhưng bà tử Trương không đồng ý.

Bên cạnh ta đúng lúc đang thiếu một nha hoàn như vậy, ta thừa dịp mẹ đang vui vẻ, bèn đến xin mẹ cho nha hoàn thú vị này sang hầu hạ ta.

Ta nghĩ, sau này gặp lại thiếu gia Vương gia, chắc chắn có thể sai nha hoàn bên cạnh đánh cho hắn ta thành đầu heo.

Nha hoàn bên cạnh ta lợi hại như vậy, xem hắn ta còn dám ngông cuồng trước mặt ta nữa không.

Mẹ vốn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của ta, vậy mà lần này lại nói: "Chuyện này, phải hỏi ý bà tử Trương và nha hoàn đó đã."

Sau đó, ta liền bị từ chối.

Bà tử Trương nói nha hoàn đó vụng về, chỉ riêng lớp da chai trên tay thôi cũng đủ làm xước hết quần áo lụa là của ta rồi.

Nha hoàn đó cũng nói, nàng ấy thích phòng hoa cỏ hơn, muốn nghiêm túc học cách trồng hoa.

Sau này, mỗi lần ta đi dạo trong vườn, luôn thấy nàng ấy theo sau bà tử học cách cắt tỉa, hoặc ngồi xổm ngoài sân cặm cụi trồng hoa, hoặc bị tổng quản gọi đến sân trước phụ giúp bốc dỡ hàng hóa.

Một nha hoàn mà làm việc của mười nha hoàn, thật là có lời! 

“Mẹ ta thật tinh ranh!" Ta thầm nghĩ.

Ta phất tay, bảo nha hoàn bên cạnh lấy một nắm hạt dưa bạc thưởng cho nàng ấy.

Tâm trí đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy nàng ấy cởi dây trói ở cổ chân ta và muội muội, nói: "Thiếu gia, đó chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi, không phải thật sự muốn mua người về làm con rể đâu. Người hãy viết thư cho nhà mẹ đẻ của phu nhân, xem họ có thể đến đón người và tiểu thư hay không. Nếu thật sự bị ông ấy bán đi, còn không biết có thể trở về hay không nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi