Một người bà con xa của Kỷ Đông Thiên kết hôn, cô đến dự đám cưới và nhân tiện ở nhà ba mẹ thêm một ngày, không may bị cảm, bị chế nhạo và đuổi về nhà. Khi cô nằm trên sô pha ở nhà để hồi phục sức khỏe, cô không hiểu tại sao mình ho và sổ mũi lại bị cười nhạo.
Lúc đang ăn táo, cô hỏi Trương Vô Tật, ai ngờ Trương Vô Tật hỏi ngược lại cô: “Lần cuối em bị cảm là khi nào?”
Cô không rõ lý do tại sao, lấy nhật ký ra lật xem, sau đó trả lời anh: “Ngày 11 ba tháng trước.”
“Đúng dịp anh đi công tác.”
Cô hơi khó hiểu, lại lật tiếp, phát hiện lần cuối cùng cô bị bệnh là viêm dạ dày ruột cấp tính, vào ngày 20 của nửa năm trước, tình cờ cũng là đợt Trương Vô Tật đi công tác, cô không khỏi lẩm bẩm: “Sao trùng hợp đến thế? Em đều bị bệnh lúc anh đi công tác?”
Trương Vô Tật hướng dẫn từng bước: “Em vẫn chưa tìm được mấu chốt à?”
“Cái gì?”
“Em không thể sống sót khi xa anh.”
“……”
Làm gì khoa trương như vậy?
“Em suy nghĩ kỹ chút, vì sao lần này bị cảm?”
“Hình như là do nhiệt độ nước tắm không đủ ấm? Không, hình như em đã uống một ly sữa lạnh? Không, chắc tại em đạp chăn vào ban đêm.” Kỷ Đông Thiên cẩn thận nhớ lại.
“Chứng minh những gì anh nói là đúng.” Anh nói.
Nói vậy hình như không phải không có lý. Anh thường giúp cô pha nước tắm, hâm nóng sữa cho cô trước khi ngủ, buổi tối có anh ở bên cạnh, cho dù đạp chăn ra thì cũng được đắp lại…… Nếu ở cùng anh, cô sẽ không bị cảm. Càng nghĩ càng thấy mình thật kém cỏi, cô nhíu mày, nhìn chồng đầy bất đắc dĩ —— thật sự không muốn thừa nhận rằng mình không thể sống thiếu anh, nhưng cũng không thể bác bỏ hiện trạng.
“Em có vẻ không muốn đối mặt với hiện thực.” Anh nhìn thấy sự thay đổi trong lòng cô.
“Chỉ trùng hợp thôi mà, em đâu phải là con nít.”
Nói xong, cô ngoan cố xoay người, trùm chăn, nhắm mắt lại để không bắt gặp ánh mắt của anh. Cô thầm nhớ một chuyện, hôm ngủ ở nhà ba mẹ, cô bị bóng đè lúc nửa đêm, mẹ nói rằng cô liên tục gọi tên Trương Vô Tật, giọng nói rất thê thảm khiến người nghe rất hoảng sợ và thương tâm…… Chẳng lẽ người thân chê cười cô vì điểm này? Mọi người đều cho rằng cô đã mất khả năng tự chăm sóc bản thân sau khi kết hôn?
Càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, bình thường cô rất hoạt bát và cứng cáp, tại sao bị bệnh một cách dễ dàng như vậy? Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng mấy chốc cô đã mệt, không còn suy nghĩ được nguyên nhân, nhắm mắt lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, cô ngửi thấy một mùi thơm nồng ấm, cô quay lại thì thấy trên bàn sô pha có một chén sứ nhỏ màu trắng, trong chén là cháo nếp than nóng hôi hổi.
“Dậy thì ăn đi em.” Người ngồi đối diện đặt trò chơi trên tay xuống, nhắc nhở cô rằng trước mặt có một chén cháo.
“Sao anh biết em muốn ăn món này?” Cô vô cùng ngạc nhiên.
“À, vô tình lật xem nhật ký của em.” Anh cầm một cuốn vở cũ ở bên cạnh lên.
“……”
“Ngày 1 tháng 12, nắng. Hôm nay bị bệnh, xin nghỉ ở nhà. Ba đã đi làm, mẹ nói rằng trưa sẽ về nhà nấu cơm cho mình, bảo mình ngoan ngoãn chờ. Bây giờ chưa tới 11 giờ mà mình đã đói bụng, chỉ có trái cây và bánh quy trong tầm tay, mình chẳng muốn ăn. Mình rất muốn ăn cháo nếp than, loại được hầm rất đặc, thêm vài muỗng đường trắng, vừa khuấy vừa ăn, rất ngon. Giờ đang nghĩ mà đã chảy nước miếng, làm sao đây? Muốn ăn quá.”
“…… Đó là cuốn nhật ký năm lớp 6 của em, anh tìm thấy khi nào?”
“Lúc em đang ngủ.” Ánh mắt Trương Vô Tật lộ vẻ hài lòng, “Đọc nhật ký của em những khi buồn chán là cách tiêu khiển không tệ. Anh muốn biết trước khi gặp anh, em đã làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch.”
“……”
Bởi vì bị bệnh, cô thật sự không còn sức để so đo với anh, cô bỏ cuộc, không cãi lại, lẳng lặng ngồi dậy, chuẩn bị húp cháo.
“Cần anh đút không?” Anh hỏi.
“Đương nhiên không cần.” Cô dùng mắt để tìm cái muỗng lẽ ra phải ở bên cạnh cái chén.
“Ở đây này.” Anh cầm muỗng cho cô xem, “Em cần anh đút không?”
“Được rồi.” Cô thở dài, biết anh cố ý.
Anh ngồi xuống, cầm chén, dùng muỗng múc cháo, chậm rãi đút cháo cho cô.
“Em đang có ảo giác hay sao? Vì sao em bệnh mà trông anh rất vui?” Cô hơi nghi ngờ.
“Đó là ảo giác của em.”
“…… Nhưng biểu hiện của anh hơi đắc ý, giống hệt lúc anh biết em bị người ta cười. Anh đắc ý cái gì?”
“Không có.”
Cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng không hề gạn hỏi, bởi vì sự chú ý nhanh chóng bị cháo thơm ngọt chuyển hướng, sau khi ăn no, cô vô tình quan sát vẻ mặt của anh —— vẫn mơ hồ kiêu ngạo. Cô rối rắm, thật sự không rõ vì sao, nhưng trạng thái bị bệnh khiến cô không có sức để nghiên cứu sâu hơn, sau khi ăn no, cô nằm xuống, nhắm mắt tĩnh dưỡng. Trong lúc mơ màng, cảm thấy có một bàn tay đang đo nhiệt độ trên trán, sau đó đắp khăn ấm lên trán khiến cô rất dễ chịu.
Sau khi ra mồ hôi cả người, cảm lạnh đã khỏi, ngày hôm sau Kỷ Đông Thiên hoạt bát trở lại, cho đến khi nhận được hai cuộc điện thoại mới trở nên trầm mặc.
Đầu tiên là điện thoại của em trai, Cốc Vũ.
“Em mới chuyển khoản hai trăm tệ cho anh rể, tiền tiêu vặt tháng này đã chạm đáy.” Cốc Vũ khóc không ra nước mắt.
“Hở? Tại sao?” Kỷ Đông Thiên khó hiểu.
“Bởi vì em thua cược.”
“Hai người đánh cuộc cái gì?”
“Chị không biết à? Anh rể nói rằng nếu chị về nhà ba mẹ ngủ một mình thì sẽ bị bệnh.” Cốc Vũ thẳng thắn nói, “Anh ấy còn nói, nếu chị xa anh ấy một ngày thì sẽ nhanh chóng mất đi sức sống, xa hơn một tuần thì càng kinh khủng hơn, nói một cách nghiêm trọng là có lẽ sẽ mất mạng. Em không tin, nhưng những gì anh ấy nói đều đúng. Chị, tại chị hết đó, chị quá yếu.”
“……”
Sau cuộc gọi của Cốc Vũ là điện thoại của mẹ.
“Con gái cưng, con đỡ chút nào chưa?”
“Dạ khá hơn nhiều, vừa nãy con mới lắc vòng.”
“Đừng lắc, nghỉ ngơi nhiều vào. Con đó, nói sao về con bây giờ? Đã biết lạ giường rồi à, về nhà có một ngày thì lăn ra ốm.” Mẹ tiếp tục cười nhạo cô.
“À, mẹ ơi, hôm mọi người đưa con về nhà có nói gì với Vô Tật không?”
“Cũng chẳng nói gì.” Dường như mẹ suy nghĩ một chút, giọng nói kinh ngạc vui sướng, “À, mẹ nói với cậu ấy, con ngủ gặp ác mộng, la hét một hồi, gọi tên cậu ấy, còn nói đừng vất con một mình, con sợ.”
“……”
Thảo nào anh đắc ý như thế, hóa ra đã biết. Kỷ Đông Thiên hiểu ngay, bình tĩnh lại ngay lập tức, nghĩ biện pháp đối phó, chờ anh về nhà thì sẽ nói, mọi chuyện đều là ảo giác của mẹ, cô không nói những lời có IQ thấp đó.
Không thể xa anh giây phút nào? Bị bệnh? Mất sức sống? Sao thế được? Đừng hòng nghĩ.
“Này con, Vô Tật vừa chuyển hai trăm tệ cho mẹ.”
“Hở? Tại sao vậy mẹ?”
“Bởi vì mẹ gửi đoạn ghi âm con nói mớ cho cậu ấy.”
“…… Mẹ, mẹ học ghi âm từ khi nào?” Cô không khỏi căng thẳng.
“Mẹ học được từ lâu, ai bảo ba con không chịu thừa nhận ngủ ngáy, mẹ ghi âm cho ba con nghe. Ghi rất nhiều lần tự nhiên thành thạo. Hôm đó con gặp ác mộng, chuyện đầu tiên mẹ nghĩ đến là đi lấy di động. Thật may là con lặp đi lặp lại thật nhiều lần, mẹ thu lại không sót chữ nào.”
“……”
“Nói mới nhớ, hình như cậu ấy rất hài lòng, tựa như kiếm được một khoản lời to.”
Trán Kỷ Đông Thiên toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại, trong lòng thoáng lo lắng, mình sẽ bị nhục nhã đến tận đáy lòng……
Ai ngờ, Trương Vô Tật không hề nhắc tới chuyện ghi âm sau khi về nhà mà đi thẳng vào bếp, tập trung nấu bữa tối dinh dưỡng cho cô. Cô vừa phụ anh, vừa nhìn anh một cách kỳ lạ.
“Em đang nhìn gì đó?” Anh thấy kỳ quái.
“Anh không có gì muốn làm nhục em?” Cô hỏi thẳng.
“Làm nhục em? Vì sao?”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng mình đã nghĩ về anh quá ác độc nên hơi xấu hổ, anh rõ ràng không phải là loại người như vậy, cô nên có lòng tin cần thiết nơi anh. Vì thế cô đặt công việc nhẹ nhàng nhất trong tay xuống, trực tiếp làm rõ chủ đề, “Bởi vì mẹ em ghi âm lúc em nói mớ.”
“Ủa? Em có nói điều gì đáng để anh làm nhục em à?”
“Anh thật sự không biết ư? Chẳng lẽ anh chưa có thời gian nghe?” Cô hỏi cẩn thận.
“À, đã nghe đi nghe lại 91 lần.” Anh bình tĩnh trả lời.
“……”
Cô có linh cảm chẳng lành, xoay người đi lấy di động của mình để gọi cho anh. Quả nhiên, bị anh đặt nó làm nhạc chuông di động.
……
“Ngoài anh ra, còn ai biết nhạc chuông này?” Cô rùng mình, vội vàng hỏi anh.
“Có lẽ một số người khác.”
“Một số người khác? Sao nghe có vẻ không ổn?” Cô gạn hỏi từng bước, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Vừa rồi ở công ty, lúc đang đi thang máy lên tầng trên, tình cờ di động có cuộc gọi vào, mọi người có mặt đều nghe thấy.” Anh bổ sung, “Không nhiều người lắm, bảy tám người thôi.”
“……”
Tương đương với việc toàn bộ công ty đều biết.
Anh tắt lửa, bày thức ăn ngon vào đĩa, sau đó xoay người đối mặt với người đang thất thần ngồi xuống, chậm rãi bắt chước lời nói mớ của vợ mình, “Đừng vất em một mình? Em sợ? Em không xa anh được?”
Ai, ai, ai cho phép anh lặp lại nó? Kỷ Đông Thiên cắn răng, nhắm mắt chịu đựng sự tự trọng của mình bị tróc từng mảng.
“Nói đi phải nói lại, nghe nhiều sẽ luôn có nghi ngờ.” Anh đột ngột nói.
“Cái gì?” Cô liếc đồ ăn ngon, nể mặt bữa ăn sắp tới, cô miễn cưỡng đáp lại.
“Trước khi gặp anh, làm sao em sống sót được?” Anh giả vờ tự hỏi, “Anh đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng kết hợp với tình huống khách quan của em, chúng không thể thành lập được.”
“……”
“Không có anh, hình như em thở cũng không xong.”
“……”
“Càng rắc rối hơn là, em sẽ gặp ác mộng nếu không có anh ở bên cạnh.”
“……”
“Em đã nghĩ xem nên làm gì chưa? Hửm?” Anh đột nhiên cúi xuống, kề sát cô, véo mũi cô, nhẹ nhàng trêu chọc, “Nói thật đi, buổi tối sợ ngủ một mình phải không?”
“……”
Ngay tại lúc này, Kỷ Đông Thiên mới nhận ra một điều, Trương Vô Tật còn “ác” hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Sau khi đoạn “ghi âm nói mớ” được phát ra hơn một ngàn lần, Đông Thiên phối hợp nhiều lần, Trương Vô Tật mới đồng ý hủy cài đặt nhạc chuông và giữ ở chế độ riêng tư.
……
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là cuộc sống tương thân tương ái hằng ngày của họ, cũng là cuộc sống mà Vô Tật “bắt nạt” và trêu chọc vợ mình mỗi ngày ╮(╯▽╰)╭
****************************************