MUA ĐƯỢC TIỂU ĐÀO THÊ

Đã hơn hai tuần trôi qua từ ngày Khiết Tâm tốt nghiệp, bản thân cô thật sự không hiểu nổi khi mà thời gian qua Khả Phong và Cung Phi luôn theo sát cô rất chặt chẽ, cứ như không để mắt đến một chút là cô sẽ bay đi mất không bằng.

Khả Phong tạm thời chưa thể giải thích gì với cô về Mạn Uyển tiểu thư kia. Trước mắt anh chỉ muốn bảo vệ cô tránh xa khỏi cô ta, dù một phút một giây cũng không được khinh suất.

Mạn Uyển là hạng người nguy hiểm không thể lường trước được, hơn nữa cô ta lại là con gái độc nhất của ông trùm buôn vũ khí trong hắc đạo, thế lực có thể nói không hề kém Khả Phong. Đối đầu trước kẻ địch mạnh như vậy, anh không thể tránh khỏi lo lắng.

Đêm nay sẽ là buổi họp mặt Xã đoàn, toà dinh thự tổ chức buổi họp mặt nằm ở phố Tử Hạ, là một trong số tài sản của Khả Phong. Và hơn hết, Mạn Uyển cũng sống gần đó chỉ cách vài căn. Nên lần họp mặt Xã đoan này Khả Phong sẽ không thể để Khiết Tâm có mặt được.

Dù dự tính trước đó của anh là thông qua buổi họp mặt lần này để thông báo và giới thiệu cô vợ nhỏ của mình với anh em trong giới. Nhưng với sự có mặt Mạn Uyển, Khiết Tâm đến đó chỉ có thể khiến cô gặp nguy hiểm.

Khả Phong và Cung Phi đang ngồi trong hoa viên, trên bàn bên cạnh họ là hai tách cà phê nóng, cái nắng sớm ấm áp rọi vào họ, phả lên bóng lưng nhỏ bé của cô gái nhỏ đang chơi đùa với chú cún bên bờ hồ.

-Cậu nghĩ....Tâm Nhi mặc váy cưới sẽ đẹp đến cỡ nào hả Phi?

Cung Phi đang tính nhấp một ngụm cà phê liền khựng lại vì câu hỏi đó Khả Phong. Hai mắt hắn phút chốc không chớp, đồng tử không dao động. Yết hầu hắn trượt một cái, Khả Phong tay nâng tách cà phê đong đưa trước mắt mình. Ánh mắt anh, nụ cười anh lúc này hạnh phúc, mãn nguyện vô cùng.

-Tôi sẽ cầu hôn cô ấy!

Thần kinh của Cung Phi lúc này như đã đứt đoạn thành từng khúc. Hắn không tin được vào tai mình. Khả Phong cầu hôn? Vậy là anh muốn tổ chức một lễ cưới thật long trọng?

Hai tay hắn cố kiềm lại sức gòng của mình, tách cà phê trên tay hắn đang rung lên. Mí mắt hắn chớp nhanh một cái, rồi hít một hơi thật sâu cố gắng ra vê điềm tĩnh.

-Tốt rồi!

Tốt? Hắn thật sự cảm thấy tốt sao chứ? Cõi lòng hắn như bị nhàu nát ra thành nước cả rồi. Nhưng không thể để lộ ra ngoài, đau thương đó dù một chút cũng không thể để bất kì ai trông thấy được.

Cả hai im lặng ngồi đó một lúc, bỗng dưng Khả Phong lên tiếng.

-Phi, tối nay tôi giao Tâm Nhi lại cho cậu!

Khả Phong ngồi ngã lưng trên ghế, tay nâng tách cà phê nóng lướt nhẹ qua mũi, mắt nhìn xa xăm về cô gái nhỏ đang chơi đùa với chú cún con ở phía bờ hồ trong hoa viên.

Cung Phi nhìn anh, rồi đưa mắt sang Khiết Tâm, ánh mắt kiên định.

-Lão đại, anh yên tâm.

Hắn nhấp một ngụm cà phê, cõi lòng lại bị dao động bởi bóng lưng nhỏ bé của cô gái trước mắt. Hai nam nhân ngồi đó, bốn con mắt, hai trái tim, nhưng lại hướng chung về một cô gái. Từ lúc nào mà cô gái đó đã trở thành nguồn sống của cuộc đời họ. Dù là ai đi nữa, một trong hai người họ không thể nào mất cô được.

-Ở nhà đợi anh về.

Khả Phong đặt lên trán Khiết Tâm một nụ hôn thật nhẹ, khoé miệng cong lên tạo nụ cười hoàn hảo.

Cô tiễn anh ra xe, chờ anh đi khỏi rồi cũng đi lên phòng. Bất chợt lên cầu thang lại chạm mặt với Cung Phi, hắn khẽ gật đầu rồi lướt qua cô.

Hắn thật sự không thể nhìn lấy cô lâu hơn, nhìn cô càng lâu càng khiến lòng dạ hắn càng yếu mềm hơn chừng ấy. Hắn thà mang bộ mặt lãnh đạm đó với cô, mang thái độ dửng dưng đó với cô còn hơn là để cô trông thấu hắn quan tâm cô cỡ nào, để tâm đến cô nhiều cỡ nào.

Nhưng bỗng dưng Khiết Tâm cất giọng gọi lấy hắn, khiến hắn phút chốc khựng lại.

-Phi, anh.... lên sân thượng hóng gió với tôi một chút được không?

Hai tay trong túi quần Cung Phi đang nắm chặt, đầu óc hắn mâu thuẫn dẫm đạp lên nhau không ngừng. Hắn có nên tiếp xúc với cô hay không? Liệu nên trốn tránh hay đối mặt với tình cảm này?

Khiết Tâm vốn nghĩ hắn vẫn còn rất giận cô về việc lần trước, hắn chắc hẳn đã rất để bụng đến chuyện đó. Cô chỉ muốn kiếm một cơ hội để nói với hắn lời xin lỗi. Đơn giản chỉ có thế thôi, nhưng nhìn bộ dạng kia của hắn xem. Có lẽ, hắn đã thật sự không muốn nhìn mặt cô rồi.

-À...thôi..thôi vậy! Không phiền anh!

-Uống với tôi vài ly đi!

Khiết Tâm vừa xoay lưng đi liền bị câu nói của Cung Phi làm cô phải ngoảnh đầu lại. Tuyệt nhiên hắn cũng không hề quay laii nhìn cô, hắn thong thả đi thẳng xuống dưới nhà. Khiết Tâm cười lấy một cái, tự trấn an bản thân rồi xoay bước đi lên sân thượng.

Đêm nay trời không gợn chút mây tối nào, trăng sáng cứ thế được khoe mình hết cỡ, cùng vô vàn ánh sao lấp lánh, Khiết Tâm đang ngồi trên ghế, ngã lưng ra sau mặt ngước lên tha hồ mà đắm mình trong cái mát mẻ, thoải mái của buổi đêm.

Cung Phi tay cầm một chai rượu cùng hai cái ly bước lên. Hắn đứng đó nhìn cô một lúc, hắn thở dài rồi cố gắng bình tĩnh mà tiến đến phía trước.

-Lão đại sẽ về sớm thôi!

Cung Phi tay vừa rót rượu vừa nói, rồi hắn đưa một ly về phía Khiết Tâm. Khoé miệng hắn cong nhẹ một cái.

Khiết Tâm thoáng thấy an lòng, cuối cùng hắn cũng chịu cười với cô. Hoá ra cô lo nghĩ, do cô đặt nặng vấn đề quá rồi.

Hai chiếc ly cụng nhẹ vào nhau, Khiết Tâm nhấp một ngụm nhỏ. Loại rượu trái cây này vị dịu nhẹ, cảm giác ấm khi uống trượt xuống cổ họng, lan toả ra trong bụng, hương lại dễ chịu vô cùng. Cô nhắm mắt hít nhẹ một hơi như thưởng thức trọn vẹn hương vị của nó mà không hề để ý rằng Cung Phi đang nhìn cô.

Hắn nhìn cô với tất cả sự tham luyến nhất của hắn. Nhìn cô bằng tất cả những gì đau thương nhất của hắn. Nhưng hắn không thể lam gì khác ngoài việc ngồi đây và nhìn cô.

Chợt Khiết Tâm mở mắt khiến hắn liền nhìn thẳng ra khoảng không trước mặt.

-Tôi xin lỗi nhé Phi!

Khiết Tâm cất giọng nhỏ nhẹ, cô quay sang nhìn hắn, miệng mỉm cười với hắn, ánh mắt ôn tồn khôn xiết.

Cõi lòng Cung Phi không thể tránh khỏi dao động, nhưng sao hắn lại cảm thấy đau lòng thế này?

-Chị chưa từng có lỗi gì với tôi! Tại sao lại xin lỗi?

Hắn cố bình tĩnh, kiềm nén lại cảm xúc đang hỗn độn trong người. Ánh mắt nhìn lấy ánh rượu đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh.

Khiết Tâm thở một cái thật nhẹ, ánh mắt có phần nuối tiếc.

-Tôi đã không nghĩ cho anh, tôi nhất thời xem trọng cảm xúc của người khác, tôi đã không đặt mình vào hoàn cảnh của anh lúc đó mà nói ra những lời không đúng. Xin lỗi!

Cung Phi thoáng chốc sững người, nhưng hắn thật sự không biết phải nói gì. Hắn chỉ im lặng, hơn hết hắn muốn được nghe giọng của cô nhiều hơn, dù cô nói gì đi nữa, hắn vẫn rất muốn ngồi đó mà nghe cô nói.

-Về việc của Triệu Bân.... tất cả là do tôi. Tôi cố chấp, cứng đầu muốn đẩy anh vào cái ý nghĩ của bản thân mà chưa từng nghĩ đến việc..anh có chấp nhận nó hay không? Dù gì đi nữa, tôi vẫn cảm thấy tôi nợ anh một lời xin lỗi nữa.

Dứt lời Khiết Tâm nhìn sang Cung Phi, cô nghiêng đầu mỉm cười, tay nâng lấy ly rượu hướng về hắn.

Hắn bất động nhìn cô trong phút chốc, câu nói của Khả Phong lúc sáng bỗng vang vọng bên tai hắn không ngưng.

Cô gái trước mặt hắn sẽ chuẩn bị mặc trên người chiếc áo cưới lộng lẫy, sẽ trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất, đứng trên lễ đường với người cô ấy yêu.

Và điều hơn hết, chú rể đó chắc chắn sẽ yêu thương, trân quý cô suốt cả cuộc đời của anh ấy. Anh ấy sẽ cho cô một lễ cưới long trọng, một cuộc sống viên mãn mà cô gái nào cũng mơ ước.

Tự dưng Cung Phi không thể giải thích nổi cảm giác lúc này của hắn là gì. Hắn cảm thấy hạnh phúc thay cho cô, hắn thấy mừng vui thay cho cô. Khi mà....cô đã yêu và được một người yêu cô đến như vậy! Thật sự đến giờ phút này, hoặc hơn nữa là từ giờ phút Khả Phong nói sẽ cầu hôn cô, cõi lòng hắn đã không còn sự luyến tiếc gì nữa!

Hắn thật sự chúc phúc cho cô, hắn sẽ một lòng buông bỏ tình cảm của mình. Sẽ không vướng bận nữa, sẽ mang cất nó vào một góc nhỏ nào đó trong tim mình. Xem nó như một hồi ức đẹp.

-Lão đại!

Tiếng hô đồng thanh của tất cả những người có mặt tại dinh thự khi Khả Phong chậm rãi bước vào. Dáng dấp uy nghiêm, khuôn mặt âm lãnh, khí phách cao cao tại thượng khiến người người kính nể.

Mọi chuyện sẽ không có gì bất thường, khi một lúc sau từ ngoài cửa lớn một cô gái đang thướt tha tiến vào.

Dáng vẻ yêu kiều, nét mặt sắc sảo, môi đỏ má hồng, làn da trắng mịn, thân ngọc ẩn hiện sau lớp phục trang đen đuôi cá ôm sát đường cong cơ thể.

-Mạn Uyển tiểu thư!

Một lần nữa những người có mặt phải cúi người đồng thanh hô to. Nữ nhân kia thái độ dửng dưng, lại có chút gì đó ngạo mạn. Cô ta lả lướt đi thẳng đến bên nam nhân  hiển hách đang ngự trên ghế lớn trước mặt.

-Lâu rồi không gặp!

Mạn Uyển cúi thấp người, vòng tay ôm lấy cổ Khả Phong ra vẻ rất thân mật, tiện thể đặt lên cổ anh một dấu son đỏ chót thật nhanh.

Khả Phong nét mặt vẫn không tồn đọng một chút xúc cảm, hai tay vẫn yên vị trong túi quần,  ánh mắt lãnh đạm của anh có phần chùn lại.

-Đủ rồi!

Giọng nói trầm mặc nhưng có phần đe doạ của nam nhân đó vang nhẹ bên tai Mạn Uyển. Cô ta nhất thời không tránh khỏi khó chịu, khi nam nhân này từ bao lâu nay luôn mang thái độ này với cô.

Mạn Uyển đưa mắt nâu gợi tình nhìn lấy Khả Phong, rồi cũng an toạ lên ghế.

Khả Phong đảo mắt nhìn khắp xung quanh, cảm thấy tất cả anh em đã xuất hiện đầy đủ. Anh mới cất giọng, thật sự mà nói dáng vẻ và khí phách khi ở nhà, nói đúng hơn là khi bên cạnh Khiết Tâm và bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu để cô gái nhỏ đó trông thấy anh của hiện giờ, có lẽ sẽ khiến cô sợ đến run như cầy sấy mất.

-Ngoài những việc cần thiết sẽ bàn như mọi khi, hôm nay tôi có một việc quan trọng nữa cần phải tuyên bố cho mọi người biết....

Bất chợt lúc này có một lão trung niên, dáng vẻ to con ngồi trong hàng ghế "trưởng lão" lên tiếng.

-Có phải việc Lão đại nhà ta đây có được cô vợ nữ sinh rất ngon không hả? Haha! Việc này tất cả anh em chúng tôi đều đã hay cả rồi!

Vô số ánh nhìn ái ngại lẫn sợ sệt nhìn về phía lão ta, lập tức nụ cười đùa cợt trên môi lão ta vụt tắt khi trông thấy vẻ mặt đáng sợ đang nổi đầy sát khí của Khả Phong.

-Chú Lữ, có phải chú thấy cái ghế đó chú ngồi khá lâu rồi không? Hay là....Khả Phong tôi đây có gì còn cho chú không phục?

Khả Phong trên tay nhóm nhem lấy điếu thuốc lá, anh hít một hơi rồi phả ra làn khói trắng đục trước gương mặt đang có phần đanh lại của mình.

Phút chốc tất cả những người có mặt đều muốn toát mồ hôi mẹ mồ hôi con, có người còn không giữ đuoc bình tĩnh mà tay chân không ngừng run rẩy.

Điếu thuốc trên tay Khả Phong giống như là châm ngồi nổ cho một quả bom nguyên tử. Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng một khi anh hút nghĩa là anh đang rất khó chịu. Đã rất nhiều người, nhiều đàn em nhận thấy, từ trước đến giờ mỗi khi giải quyết ai đó, trên tay anh đều có sự hiện diện của một điếu thuốc.

Người đàn ông mà Khả Phong vừa gọi tên chú Lữ liền mặt mũi tái mét, lão lấy khăn tay trong túi lau đi cái trán đang tuôn đầy mồ hôi đầm đìa. Yết hầu lão trượt dài không ngừng.

-Dám dùng ngôn từ để nói về Đại tỷ của mấy người như vậy....có phải cảm thấy Lão đại này chưa đủ nghiêm để trên tay các người?

Ngón tay Khả Phong gạt nhẹ tàn thuốc một cái, thật sự nét mặt càng ngày càng đáng sợ rồi. Ánh mắt sắc lãnh đó của anh tựa như hai con dao chuẩn bị sẵn sàng ghim chết bất cứ ai ở đây.

Bầu không khí lúc này căng thẳng, ngột ngạt vô cùng, khiến ai cũng thấy thở cũng trở nên khó khăn. Bỗng dưng giọng nói mật ngọt của ai đó cất lên, phá tan bầu không khí nặng nề.

-Khả Phong, coi kìa. Mới không gặp bốn năm thôi mà anh lại càng lúc càng trở nên khó ở như vậy sao hả? Anh em chỉ đùa vui chút thôi, anh đừng căng quá làm gì! Dù gì thân là Lão đại như anh cũng không nên để một cô nhóc làm ảnh hưởng đến cảm tính chứ!

Vừa nói ngón tay thon dài của Mạn Uyển vừa lướt nhẹ lên tay áo của Khả Phong.

Ánh mắt phủ đầy sát khí đó anh liền chuyển sang cô ta, phút chốc khiến cô ta khá sững sốt. Mặc dù vốn dĩ Khả Phong chưa từng nhìn lấy cô một lần bằng ánh mắt dịu dàng, hay cười với cô dù chỉ là mỉm nhẹ. Nhưng dù vậy anh vẫn chưa hề dùng ánh nhìn kinh sợ đó dành cho cô. Gì chứ? Cái con nhóc nữ sinh đó thật sự là quan trọng như vậy?

Mạn Uyển nuốt nước bọt, cố gằng cơn tức giạn của mình xuống. Rồi cánh môi đỏ chót nhoẻn cười. Ngón tay thu về, bàn tay yên vị trên cặp đùi trắng ngần lộ ra bởi đường xẻ cao cắt lên tới tận hông.

Khả Phong đưa đôi mắt sắc lãnh đó nhìn gom lại tất cả những người có mặt ở đây lần nữa trước khi cất giọng trầm mặc.

-Lễ cưới của tôi, tôi mong sẽ không vắng mặt bất cứ vị nào ở đây! Và lần cuối cùng, tôi nhắc lại...trước khi ai đó mở miệng muốn nói gì đó về vợ của tôi thì tốt nhất nên uốn lưỡi nhiều vào, gột rữa não thật sạch để lựa lời mà nói. Tôi thật không muốn phải động thủ với bất cứ ai ngồi ở đây! Mọi người...hiểu ý tôi chứ?

Cả đám người ngồi đây tranh nhau mà nuốt nước bọt, mãi đến khi điếu thuốc trên tay Khả Phong được anh vùi đầu vào gạt tàn tắt lịm thì ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Thật sự thoát chết, thoát chết rồi!

Buổi họp mắt kéo dài được hơn một tiếng đồng hồ, cũng phải đến lúc kết thúc.

Mọi lần Khả Phong sẽ rời khỏi ngay khi kết thúc buổi họp, nhưng lần này anh lại nán lại một chút.

Đến khi mọi người hầu như đều đã cúi chào lấy anh xin phép ra về thì Mạn Uyển mới bắt đầu quay người lại, ném cho anh vẻ mặt và ánh mắt gợi tình đến dâm tiện.

-Sao hả? Có gì muốn nhắn nhủ với em sao?

Khả Phong đang đứng nhâm nhi ly rượu trên tay, mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Bàn tay ngọc mảnh khảnh vòng từ sau ôm lấy phần bụng rắn chắc của anh.

Nét mặt lãnh đạm vốn có, giọng nói không một chút cảm tình tàn dư nào ở đây.

-Cô tiếp cận cô ấy có chủ ý gì?

Mạn Uyển thoáng khựng lại, mày liễu cau có, bực dọc dâng lên tận não khiến cô  không nhịn được mà khẽ thốt lên.

-Chẳng phải đến giờ...cô ta vẫn an toàn hay sao?

Nghe đến đây nét mặt Khả Phong liền tối sầm lại, mày rậm cau có giận dữ vô cùng. Anh xoay người một tay bóp lấy cổ của Mạn Uyển.

-Cảnh cáo cô! Tránh xa cô ấy ra!  Đừng nghĩ tôi nể giao tình của bố cô mà tôi không dám xuống tay! Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, chắc hẳn Mạn Uyển tiểu thư cô đây thừa hiểu tính cách của tôi ra sao mà đúng không?

Dứf lời anh buông đẩy Mạn Uyển ra một phía, rồi nhanh chân tiến thẳng ra cửa lên xe đi khỏi.

Mạn Uyển đứng đó một lúc, hai bàn tay siết chặt đến run lên từng cơn. Lồng ngực lên xuống dồn dập vì hơi thở nặng nề, đồng tử màu nâu kia như co lại, ánh nhìn căm phẫn đưa theo bóng lưng khuất dần của nam nhân trước mặt.

-Để rồi xem! Anh tài đến mức nào để bảo vệ cho nó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi