MÙA HÈ ẤY, CHÚNG TA CHIA TAY NHAU

Khi kết thúc bữa ăn sáng, các thành viên sẽ thực hiện thử thách cá nhân là chèo thuyền tại một hồ sen lớn để thu thập lá cờ của chương trình. Trong thời gian có hạn, các thành viên phải lấy được thật nhiều lá cờ và quay trở về kịp lúc, mỗi một phút chậm trễ sẽ bị trừ đi một lá cờ.

Tháng 6 cuối hè, sen nở đậm, một mảng hồng trắng dịu dàng đang xen với lá xanh mọc ở hai bên hồ nước lớn. Mọi người được thay quần áo bảo hộ, chọn thuyền mình thích rồi bắt đầu thử thách đi tìm cờ.

Chèo thuyền không phải chuyện dễ nhưng chương trình đã sắp xếp cho dàn cast loại thuyền dễ di chuyển nhất, trước khi xuống nước dàn cast đã được hướng dẫn cách chèo lái một cách cẩn thận.

Trí Nguyên sinh ra và lớn lên ở thành phố nên lần này đến đây trải nghiệm cậu rất vui, sau khi bắt được gà cậu lại tiếp tục được chèo thuyền đi men theo đầm sen to đẹp không thể thấy điểm dừng. Cậu rất muốn kể cho ba và cho cả Nam Thành nghe về trải nghiệm này, nếu có điện thoại ở đây có lẽ cậu đã chụp vài kiểu ảnh rồi.

Ban đầu thuyền của Trí Nguyên không di chuyển được gì nhiều, có lúc còn xoay vòng vòng trong đầm sen. Linz còn tội nghiệp hơn cả cậu, thuyền của cô bị lật giữa đầm nên các staff phải bơi xuống giúp đỡ, khi cô lên lại được thuyền rồi thì tiếp tục lao vào sen nên mắc kẹt, không thể di chuyển ra ngoài.

“Em đi về được không ạ? Cái đầm sen này nó không thích em rồi!” Linz khóc không ra nước mắt.

Trí Nguyên tập một lát thì đi được, cậu thuận lợi thu thập cờ được giấu trong các lá sen. Lâm Bảo dường như rất thành thạo, anh đi rất xa, bên trong thuyền cũng có rất nhiều cờ.

Hai thành viên còn lại cũng đã thu thập kha khá cờ được giấu, tới khi thông báo chỉ còn 10 phút, mọi người vội vàng di chuyển thuyền về đích.

Lâm Bảo đi ngang qua cậu, bất chợt anh lại lấy một nửa số cờ anh có ném vào thuyền của cậu rồi bỏ đi.

Trí Nguyên ngơ ngác, tuy vậy tốc độ của anh quá nhanh, cậu đuổi theo không kịp. Trò chơi thu thập cờ đó cậu dành chiến thắng, tạm dẫn đầu.

Kết thúc trò chơi chèo thuyền là những câu đố vui về sen, ở trò này người cao điểm nhất lại là Linz. Tổng kết số điểm, hai người được ăn trưa ngon miệng là Trí Nguyên và Linz.

“Thích quá đi, tính ra cả hai bữa ăn của chúng ta đều là ăn ngon đấy chứ? Như vậy cũng đủ rồi, tớ chẳng cần ăn bữa tối cũng no!” Linz hớn hở vừa đi cùng Trí Nguyên vừa vung tay múa chân.

Trí Nguyên gật gật đầu, “Vì cậu uống nước đầm sen no rồi sao?”

“Này! Là vì tớ không biết chèo thuyền thôi nhé!” Linz xấu hổ hét lên.

Hoạt động buổi chiều sẽ là lên đồi hoa nhân tạo, sau khi thay quần áo sạch sẽ và dùng xong bữa trưa, dàn cast năm người được đưa tới đồi hoa để nhận nhiệm vụ tiếp theo. Đây là một hoạt động dài để quyết định ai sẽ là người được ăn bữa tối.

Trò chơi là trò truy tìm khó báu thông thường dựa vào các gợi ý, mỗi thành viên sẽ có xúc xắc riêng cho mình để nhảy tới địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, sau khi hoàn thành thử thách thì sẽ được nhận một gợi ý để tìm ra kho báu.

Xuất phát điểm của các thành viên không giống nhau, Trí Nguyên thảy xúc xắc đến địa điểm thứ hai, không ngờ rằng lại bắt gặp Lâm Bảo. Anh bốc trúng nhiệm vụ hai người, người được chọn sẽ là người tiếp theo đến đây, khi hoàn thành thì gợi ý chia đều.

Trí Nguyên nghe staff giải thích, cậu không có ý kiến gì nên chấp nhận thử thách với Lâm Bảo, đó là cùng anh tham gia trò đoán từ, thành công 3/5 sẽ nhận được gợi ý.

Cậu là người đoán, Lâm Bảo là người diễn đạt, anh nhìn cụm từ ở phía sau lưng cậu, bắt đầu dùng hết khả năng của mình để diễn tả.

“Nguyên Nguyên, khung cảnh ở cảnh quay cuối cùng của em trong phim Mùa xuân sau đông.”

Đầu óc Trí Nguyên nảy số, “Hoa tử đằng?”

“Đúng rồi, từ tiếp theo...” Lâm Bảo đang đọc cụm từ tiếp theo được mở ra thì hơi ngừng lại hành động, Trí Nguyên chớp nhẹ mắt vì khó hiểu. Sợ rằng sẽ hết thời gian, Lâm Bảo khẽ nói, “Hôm ấy em đã nói rất nhiều với anh.”

Trí Nguyên chau mày vì vẫn chưa hiểu.

Lâm Bảo đành cho thêm gợi ý, “Hôm ấy, hôm anh làm em buồn lòng.”

Hôm Lâm Bảo làm cho cậu buồn lòng là hôm anh mắng Nam Thành trước mặt cậu, hôm ấy cậu vô tình thấy anh ôm hôn người khác, cậu đã mong anh dừng lại chuyện theo đuổi cậu và xin lỗi anh rất nhiều.

Trí Nguyên chầm chậm cất tiếng, “Xin lỗi?”

“Đúng rồi...” Lâm Bảo không cười nữa, anh đổi sang từ khác, “Nguyên Nguyên, hôm trước chúng ta đi ăn gì nhỉ?”

“Tôm nướng!”

“Một từ thôi.”

“Tôm.”

“Đúng rồi, vậy vì lý do nào mà hôm nọ em ở nhà của anh?”

Trí Nguyên hơi sửng sốt, bởi vì thông tin này quá riêng tư. Nhưng cậu nghĩ anh cũng chỉ đang cố gắng để giúp cả hai có gợi ý nên mới ngập ngừng đáp, “Say ạ?”

“Em say vì cái gì?”

“Bia rượu.”

“Đúng rồi.”

Từ tiếp theo là từ “Tình yêu”, Lâm Bảo lại chìm vào yên lặng thêm một lát làm Trí Nguyên vô cùng sốt ruột.

“Giữa hai chúng ta——”

“Hết giờ!” Staff vừa lúc cho dừng trò chơi.

Ở nhiệm vụ này cả hai đạt 4/5 thử thách thành công nên nhận được gợi ý, Trí Nguyên lắc xúc xắc tới điểm nhiệm vụ số 3 nên vội vàng chạy đi. Lâm Bảo lắc vào ô số 4, anh nhìn theo bóng dáng cậu một lát mới chậm rãi di chuyển theo staff hướng dẫn của mình.

Tối hôm nay biệt thự của nhà họ Zeal tại thủ đô tổ chức một bữa tiệc lớn, ngay từ ngày hôm qua gia nhân và nhân viên đã ra ra vào vào để trang trí, sắp xếp ổn định mọi thứ cho bữa tiệc ngày hôm nay.

Phu nhân Trương – bà nội của Trương Nam Thành cũng được đón về để tham dự buổi tiệc, vì sức khoẻ nên bà chỉ có thể ngồi ở chiếc ghế lớn quan sát mọi người.

Hôm nay là ngày nhà Zeal công bố tin vui rằng gia đình sắp có thêm một thành viên mới, thiệp mời đã được gửi đi khắp nơi cho bạn bè, họ hàng, đối tác từ thân quen tới xã giao. Nhân dịp này cũng là để cho Zeal củng cố lại các mối quan hệ của mình với các đối tác, phô trương thêm gia thế lên mặt báo với sự chuẩn bị bữa tiệc kỳ công, cũng như khẳng định rằng mối quan hệ cậu chủ – lọ lem năm ấy vẫn còn rất mặn nồng nhằm khiến cho những kẻ chờ ngày hôn nhân này không đi đến đâu sẽ vỡ mộng.

Xung quanh ngôi biệt thự rộng lớn được trang trí bằng hoa hồng trắng vừa được đem về. Những bàn tiệc sang trọng sắp xếp trong vườn hoa, bánh kem đắt đỏ được đặt cẩn thận nơi vị trí trung tâm. Các món ăn từ chính tới tráng miệng đều được đầu bếp có tay nghề tốt nhất của ZeAlmaz làm ra.

Các nhạc công cũng đã có mặt, bắt đầu đệm nhạc ở một góc vườn đón những chiếc xe hơi sang trọng tiến vào ngôi biệt thự.

Bà Trương mặc thiết kế mới nhất của chính mình, chiếc váy được đính đá thủ công vô cùng rực rỡ vừa lên bìa tạp chí vào tháng trước làm gây sốt, tuy nhiên để phù hợp với cơ thể của mình hiện tại bà đã có chỉnh sửa lại đôi chút khiến thiết kế bây giờ trở nên vô cùng độc đáo.

Thấy con dâu tiến ra chào khách, phu nhân Trương cười hiền nhắc nhở, “Con cứ nghỉ ngơi đi, chuyện tiếp khách cứ để cho Nam Tân.”

“Con không sao đâu, đi lại sẽ khoẻ người hơn.” Nói rồi bà choàng lên người phu nhân Trương một chiếc khăn, “Mẹ dùng cái này cho đỡ lạnh.”

“Con chu đáo quá rồi.”

Phu nhân Trương vừa nhận khăn, chủ tịch Trương đã đi vào đỡ lấy vợ mình, “Em lên tầng nghỉ ngơi đi, mọi chuyện ở đây để anh lo. Một lát nữa Nam Thành về em lựa lời nói chuyện với nó.”

Nhắc tới Nam Thành, gương mặt của bà Trương phiền muộn rõ rệt, bà ậm ừ gật đầu rồi cùng chồng của mình lên tầng để nghỉ ngơi.

Các bàn tiệc được bao quanh cả hồ nước trong vườn, bên cạnh đặt rất nhiều những chai rượu quý giá. Ánh sáng cũng đã được bố trí, chào đón quan khách lần lượt tiến vào.

Quản gia của gia đình thay mặt tiếp đón, người hầu thì đưa họ tới bàn và hướng dẫn, nhân viên phục vụ tất bật chạy đi chuẩn bị món ăn nhẹ.

Chủ tịch Trương dặn vợ của mình một lát nữa ông sẽ lên đón bà rồi xoay người trở xuống tầng để đích thân tiếp đón khách. Hôm nay họ mời tới rất nhiều để duy trì quan hệ, tuy nhiên những người cần được đón tiếp chu đáo thì vẫn nên làm.

Trời về tối, đèn dần sáng quan khách cũng đã đến rất đông, tiểu thư Trương mặt mày xám xịt chậm trễ bước vào. Thấy sắc mặt của con gái mình không tốt, phu nhân Trương dự định tiến lại thì chủ tịch Trương đã đỡ bà ngồi xuống.

“Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, để con nói chuyện với Khánh Châu.”

“Được, con hỏi xem thế nào rồi báo lại với mẹ.”

“Vâng.”

Chủ tịch Trương đi tới giữ lấy cánh tay của cô em gái đang hầm hầm xông vào bữa tiệc, ông ổn định sắc mặt của mình, trầm giọng nhắc nhở, “Thái độ của em là như thế nào vậy? Sao không chào mẹ một tiếng?”

“Anh đi mà hỏi thằng con trai quý hoá của anh đấy! Nó chẳng xem tôi ra cái gì cả. Các người ưu ái nó, thiên vị cho nó ngồi lên vị trí tổng giám đốc để bây giờ nó nhổ vào mặt cô nó là tôi đây!”

Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng để em gái mình làm loạn vào ngày vui thì cũng không tốt, chủ tịch Trương cố giữ bình tĩnh nhắc nhở, “Vào bàn ngồi yên, sau tiệc chúng ta nói chuyện.”

“Anh và con người hầu kia liệu mà dạy dỗ thằng láo toét kia cho đúng.” Trương Khánh Châu dậm chân bỏ về bàn.

Con trai của bà đi làm theo lời Trương Nam Thành nói, còn chưa rõ làm cái gì đã bị đánh, bị bỏ đói. Lòng bà xót xa vô cùng, đưa thằng bé vào viện thì bác sĩ lại bảo vết thương không quá nặng, không cần nhập viện! Đã vậy, tên chồng khốn khiếp kia bỏ đi chưa thấy về, chẳng biết đã ôm 50 triệu đi đâu, gọi điện lại không nghe máy.

Thằng khốn Nam Thành ỷ vào việc mình thừa kế gia sản mà huênh hoang với bà, để bà xem, sắp tới đây nó còn được thừa kế nổi nữa hay không!

Từ xa xa xuất hiện một chiếc BMW màu xanh dương tiến vào, đoàn người hầu và quản gia vội vàng chạy ra đón khiến mọi người trong bữa tiệc đều tò mò nhìn theo.

Truơng Nam Thành xuống xe với bộ âu phục màu xanh lịch lãm của mình, mái tóc vẫn quen thuộc được vuốt keo để lộ vầng trán rộng thông minh. Hắn đưa chìa khoá xe cho quản gia, dặn dò.

“Chọn chỗ đỗ dễ lấy nhất nhé, cháu không ở lâu.”

“Vâng thưa thiếu gia.”

Hắn đi theo sự chỉ dẫn của người hầu trong nhà để đi đến nơi diễn ra bữa tiệc. Cô của hắn đã trông thấy hắn, ánh mắt của bà càng ánh lên thêm lửa giận, vừa lúc có phục vụ bê các ly rượu đi ngang qua, bà lấy một ly rượu vang, tiến lại ngăn bước chân của Trương Nam Thành.

Nam Thành trông thấy bà, đôi môi hắn cong nhẹ một đường rồi cúi chào, “Cô, lâu rồi không gặp.”

Lúc hắn vừa ngẩng đầu, đột ngột ngay giữa nơi náo nhiệt đông người bị cô của mình tạt hẳn một ly rượu vào mặt.

Nam Thành khép mắt, gương mặt ướt đẫm nhỏ xuống từng giọt rượu, cổ áo sơ mi trắng cũng bị nhuộm một màu đỏ. Hắn yên lặng nghe tiếng thở hổn hển của cô mình, đôi môi vẽ ra một nụ cười.

Trông thấy nụ cười đó, cô của hắn càng thêm giận, “Thằng khốn kiếp! Mày dám không xem tao ra gì, mày dám đối xử với em của mày như thế! Tao chống mắt lên xem mày ngồi ở chiếc ghế đó được bao lâu!”

“Trương Khánh Châu!”

Tiếng của chủ tịch nổi nóng vang lên.

Một màn vừa rồi tất cả mọi người ở đây, cả bà nội và ba mẹ của hắn cũng đã chứng kiến.

Mời hàng trăm quan khách, cả phóng viên và nhạc công để công bố tin vui, cuối cùng lại phô vẽ ra chuyện xấu hổ này.

Nam Thành cười thầm trong bụng, sắp tới có thêm nhiều chuyện hay rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi