MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Cậu bé Tiêu Dã từ nhỏ đã không có mẹ.

Còn ba cậu, chỉ hai chữ “sợ hãi” là không đủ để diễn tả.

Trong mắt Tiêu Dã, Tiêu Cường cao lớn như một gã khổng lồ, có thể dễ dàng bẻ gãy xương của cậu.

Và nơi ẩn nấu của cậu, ngoài cái tủ quần áo tối tăm không ánh sáng còn có ông bà nội.

Mùa xuân năm năm trước, ông của Tiêu Dã đã qua đời.

Mùa đông ba năm trước, bà của Tiêu Dã gặp chuyện không may.

Khi đó, Tiêu Dã vừa mới trải qua sinh nhật mười bốn tuổi.

Bà của Tiêu Dã nằm trong bệnh viện chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm thì Tiêu Cường đã lục lọi tài sản có giá trị trong nhà nhưng không tìm thấy gì cả.

Đó là những ngày khó khăn nhất của Tiêu Dã. Một đứa trẻ không biết gì, bỗng nhiên bị yêu cầu phải gánh vác cả gia đình, chăm sóc cho bà nội bị liệt toàn thân.

Vậy mà cậu bé ấy vẫn vượt qua được.

Tiêu Dã lúc này đang đeo găng tay, sau đó thọc tay vào mền.

Một lúc lâu sau, anh rút tay ra, cuốn găng lại rồi ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh.

Tiêu Dã lấy một chậu nước ấm về phòng, mở lò sưởi bên cạnh để sưởi cho bà, rồi cởi bỏ quần áo của bà, trước tiên kiểm tra những vết loét đã đóng vảy, sau đó lau người cho bà.

Tiêu Dã vừa làm vừa tự nhiên trò chuyện với bà: “Bà ơi, dạo này bà bị nóng trong người đúng không?”

Bà mở mắt, đồng tử mờ đục, da mặt có chút co giật, phát ra âm thanh ‘ô ô ô’.

Tiêu Dã: “Hai hôm nữa cháu sẽ pha cho bà chút trà hạ nhiệt, như vậy sẽ đỡ hơn.”

Tiêu Dã quay người đi rửa khăn: “À đúng rồi, vừa rồi cô ở nhà đối diện gọi cháu qua ăn cơm tối.”

Cô bé đó nói gì nhỉ?

Nói rằng mẹ con họ ngày mai sẽ về quê, tối nay xem như bữa cơm tất niên, bảo anh sang cùng ăn.

Anh còn chưa trả lời, cô bé đã chạy đi rồi.

Giống như một chiếc máy truyền tin không đủ tiêu chuẩn.

Tiêu Dã lau xong người cho bà, mặc lại quần áo: “Bà nói người ta ăn tết, cháu qua đó làm gì chứ?”

Giọng anh có chút trào phúng.

Anh để bà nằm nghiêng, nắm lấy chân bà, xoa bóp cơ bắp cho bà.

Anh hỏi: “Bà ơi, chúng ta đã bao lâu không ăn bữa cơm tất niên rồi?”

Anh tự trả lời: “Ba năm rồi.”

Rồi tự sửa lại: “Không đúng, năm nay cũng không ăn được, tính ra là bốn năm rồi.”

Năm xảy ra tai nạn, Tiêu Dã đã đón giao thừa trong bệnh viện.

Sau khi xảy ra tai nạn, bà không thể tự ăn uống.

Tự nhiên, không còn ăn bữa cơm tất niên nữa.

Hoàn tất mọi thứ, Tiêu Dã đắp mền cho bà, dọn lò sưởi sang một bên.

Anh tự mình đi tắm, sau đó ngồi trên ghế sofa, mở tivi, dùng khăn lau tóc, động tác có phần thô bạo.

Anh chuyển kênh tivi qua hai lần rồi rồi thả điều khiển xuống.

Tóc đã gần khô, khăn thì vứt sang một bên.

Anh thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa đông, lúc sáu giờ trời đã bắt đầu tối.

Lúc sáu rưỡi, màn đêm buông xuống, đèn đường ở xa sáng lên.

Tiêu Dã tìm điều khiển, tắt tivi, đi đến tủ lạnh.

Anh muốn xem trong nhà còn gì để ăn tạm.

Đột nhiên.

“Cộc cộc cộc——” tiếng gõ cửa mềm mại vang lên.

Anh đi thẳng đến, vừa đi vừa gãi đầu.

Cửa mở ra, Hứa Chi Hạ ngước lên nhìn, gọn lỏn hai chữ:

“Đi thôi.”

Nói xong, cô quay mặt đi rồi xoay người.

Hứa Chi Hạ đi đến trước cửa nhà mình, thấy Tiêu Dã chưa đi theo, chớp mắt nhắc nhở:

“Đồ ăn xong rồi.”

Im lặng vài giây.

Tiêu Dã bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Dã đến nhà Hứa Chi Hạ.

Căn nhà sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng.

Nhìn mọi thứ trong tầm mắt, anh không cảm thấy bất ngờ.

Hình như nhà cô không cần nhìn bằng mắt, chỉ cần đoán cũng biết như vậy.

Khác xa với nhà anh.

Vì là tết nên không khí rất rộn ràng.

Trước cửa và trước cửa sổ đều treo những chiếc đèn lồng đỏ nhỏ xíu, cửa sổ dán giấy dán, trên bàn bày trái cây và đậu phộng…

Phương Thanh bưng một cái chén sứ lớn từ bếp ra: “Cá dưa chua đã xong! Hạ Hạ, nhanh đi lấy đũa, chuẩn bị ăn cơm nào!”

Hứa Chi Hạ đáp một tiếng rồi chạy vào bếp.

Phương Thanh đứng trước bàn ăn, sốt sắng thúc giục: “Tiêu Dã mau lại đây, giúp cô đặt cái đệm cách nhiệt!”

Tiêu Dã ngừng lại một chút, bước vài bước tới, đặt đệm cách nhiệt ở giữa bàn ăn.

Phương Thanh đặt món cá dưa chua xuống, vừa tháo tạp dề vừa nói: “Đói bụng rồi phải không? Chiều nay quên ngâm bún rồi, nhưng không có bún thì món cá dưa này mất đi linh hồn rồi, kết quả là phải chờ đến bây giờ mới ăn được!”

Hứa Chi Hạ từ bếp mang ra chén đũa, bày biện xong thì ngồi xuống.

Phương Thanh cũng tháo tạp dề rồi ngồi xuống.

Tiêu Dã là người cuối cùng ngồi xuống.

Phương Thanh mở chai nước cam, rót ba ly: “Chúng ta cùng cụng ly nhé?”

Tiêu Dã không nói gì, nhưng vẫn cụng ly với họ.

Phương Thanh cầm đũa, gắp cá cho Hứa Chi Hạ, cũng gắp cho Tiêu Dã: “Nếm thử đi, đây là món sở trường của cô.”

Trong suốt bữa ăn, Phương Thanh liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Dã.

Cô nói rằng ngày mai họ sẽ về quê, thức ăn còn lại chỉ có thể đổ đi, rất đáng tiếc, nên mong Tiêu Dã cố gắng ăn nhiều một chút.

Bữa cơm tất niên này, Tiêu Dã cứ nghĩ sẽ ăn không thoải mái, nhưng bây giờ lại bất ngờ cảm thấy dễ chịu.

Hứa Chi Hạ ăn xong trước, theo thói quen dựa ra sau, bụng phình ra, vẽ một vòng tròn rồi sờ bụng: “No quá.”

Tiêu Dã nhìn sang, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Đó là một nụ cười thư giãn, thoải má và tự nhiên.

Nhưng trong mắt Hứa Chi Hạ, nụ cười ấy đầy vẻ chế giễu.

Hứa Chi Hạ ngồi thẳng dậy, cầm ly nước cam uống một ngụm.

Phương Thanh nhìn Hứa Chi Hạ, nhắc nhở: “No quá mà vẫn uống nổi nước cam à? Ăn không được bao nhiêu cơm mà uống nước ngọt thì giỏi nhỉ?”

Hứa Chi Hạ không nói được lời nào. Chỉ là cô hơi ngượng nên uống một ngụm, sao lại bị nhắc nhở vậy chứ.

Nhưng Phương Thanh dạy dỗ cũng bằng giọng điệu dịu dàng: “Hạ Hạ, người ta nói lớp 9 là lúc chiều cao phát triển nhanh nhất đấy. Con đã qua quá nửa cơ hội rồi, phải ăn uống đầy đủ để nắm bắt cơ hội cuối cùng.”

Bản thân Phương Thanh cũng không cao, nên rất lo lắng cho chiều cao của Hứa Chi Hạ.

Nghe đến đây, Tiêu Dã đang uống nửa ly nước thì dừng lại, hỏi:

“Em học lớp 9 rồi à?”

Hứa Chi Hạ không ngờ Tiêu Dã lại đột ngột hỏi.

Câu hỏi ấy chạm vào nỗi nhạy cảm của cô.

Chẳng qua chỉ là cô cao 1m52, không giống học sinh lớp 9, thì đã sao?

Đâu phải ai cũng có thể cao như anh ta.

Hơn nữa trong lớp cô còn hai bạn thấp hơn cô, có một bạn cũng cao như cô.

Những điều này đều là những gì Hứa Chi Hạ thầm nghĩ trong lòng.

Phương Thanh nghiêng đầu, có chút bất ngờ: “Cháu không biết con bé học lớp 9 sao?”

Tiêu Dã lắc đầu, nhướng mày: “Cháu chỉ biết em ấy học cấp 2”.

Anh đã cố nói giảm nói tránh, thực tế là anh luôn nghĩ cô chỉ học lớp 6.

Nhưng Hứa Chi Hạ chẳng cảm kích gì sự tế nhị ấy, cô bĩu môi:

“Con xem tivi đây.”

Hứa Chi Hạ ngồi lên sofa xem tivi, không chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Phương Thanh và Tiêu Dã.

Cô đang chăm chú xem thì bất ngờ nghe thấy tiếng chân ghế kéo trên sàn nhà, chói tai vô cùng.

Ngay sau đó, Tiêu Dã lao nhanh ra cửa.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột.

Hạt đậu phộng trong tay Hứa Chi Hạ rơi xuống.

Cô tò mò chạy theo.

Tiêu Dã đứng ở cửa, mở toang cánh cửa.

Bên ngoài là một người lớn dắt theo một đứa trẻ đang nhảy chân sáo lên cầu thang, trên tay cầm những cây pháo sáng.

Chắc họ định lên sân thượng để đốt pháo.

Hứa Chi Hạ ngẩn người một lúc mới hiểu ra.

Tiêu Dã có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân, tưởng rằng Tiêu Cường về nên mới phản ứng mạnh như vậy…

Phương Thanh tất nhiên hiểu được lý do Tiêu Dã phản ứng như vậy.

Về vấn đề này, cô đã muốn trò chuyện với Tiêu Dã từ lâu rồi.

Phương Thanh đóng cửa lại, kéo Tiêu Dã trở về bàn ăn, cố gắng trò chuyện: “Anh ta đánh cháu như vậy, không phải chỉ một hai lần đúng không? Sao cháu không phản kháng?”

Tiêu Dã dường như vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng lúc nãy, cúi đầu không trả lời.

Phương Thanh tiếp tục hỏi: “Cháu sợ điều gì à? Cháu có thể nói cho cô biết không?”

Ngón tay Tiêu Dã nắm chặt lại.

Phương Thanh nhẹ nhàng bày tỏ tấm lòng: “Tiêu Dã, cô muốn giúp cháu.”

Giúp?

Tiêu Dã nâng mắt lên: “Liên quan gì đến cô?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi