MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Vương Kỳ đang tiến về phía môi nhỏ của Hứa Chi Hạ.

Bởi vì Hứa Chi Hạ đang vùng vẫy, nên cậu ta đã hôn vào mặt cô.

Đầu Hứa Chi Hạ vang lên một tiếng ầm, như thể nổ tung.

Sau đó, cô không còn nghĩ đến sự an toàn nữa mà liều mạng vùng vẫy.

Vương Kỳ vẫn không chịu buông tay, gọi một tiếng “Chi Hạ”.

Một bóng đen lao tới.

Tiêu Dã nắm chặt gáy Vương Kỳ kéo ra và tặng cho cậu ta một cái tát.

Tiêu Dã là người làm việc nặng nhọc, cú tát này cũng là dùng toàn bộ sức lực khiến Vương Kỳ mắt hoa đầu váng ngã nhào xuống đất, tai ong ong.

Tiêu Dã không dừng lại, tiến lên hai bước, một chân đá vào ngực Vương Kỳ.

Vương Kỳ chưa đứng dậy đã lại ngã xuống đất.

Tiêu Dã tiến đến, lại một cú đá vào bụng Vương Kỳ.

Vương Kỳ co rúm người nằm trên đất, không thể phát ra tiếng: “Cứu… cứu tôi…”

Tiếng kêu này kéo Hứa Chi Hạ về với lý trí.

Cô chạy lên trước, chặn Tiêu Dã lại.

Không giữ được, cô ôm chặt lấy anh: “Anh! Đừng! Anh! Anh!!”

Hứa Chi Hạ gần như treo lơ lửng trên người Tiêu Dã cũng không thể ngăn cản.

Cô bị bước đi của anh kéo theo, loạng choạng.

Hứa Chi Hạ quay sang phía Vương Kỳ hô: “Còn không mau đi đi!”

Vương Kỳ bò dậy khom lưng chạy đi.

Tiêu Dã vác Hứa Chi Hạ, tiến lên vài bước: “Lại tới đây! Tao sẽ làm mày tàn phế!!”

Vương Kỳ chạy được khoảng mười mét, Tiêu Dã mới thu lại ánh mắt.

Ngực anh phập phồng dữ dội, cúi đầu, không chút dịu dàng nắm lấy cánh tay Hứa Chi Hạ kéo cô ra.

Hứa Chi Hạ bị kéo loạng choạng suýt ngã.

Tiêu Dã chờ Hứa Chi Hạ đứng vững, hai tay chống hông, mặt mày bực bội, nghiêng người chế giễu: “Còn cản tôi nữa! Hóa ra là tôi lo chuyện bao đồng! Em muốn cho hắn hôn đúng không?!!”

Sao anh có thể nói như vậy?

Hứa Chi Hạ đôi mắt đẫm lệ, cắn chặt môi dưới, giọng nghẹn ngào:

“Em không có…”

“Không có?” Tiêu Dã nghiến răng, bước thêm một bước ép sát cô:

“Vậy lúc tôi đứng ở đó, em là mù hay câm hả?!”

Hứa Chi Hạ:

“Không phải anh—”

Lời Hứa Chi Hạ còn chưa kịp nói hết, Tiêu Dã đã xoay người bỏ đi:

“Liên quan quái gì đến tôi!”

Hứa Chi Hạ đứng sững vài giây rồi vội vàng chạy theo, đưa tay lau khoé mắt:

“Tại sao… tại sao anh lại vô duyên vô cớ nổi giận với em như thế?”

Tiêu Dã không trả lời chỉ cắm đầu bước đi, từng bước dài khiến Hứa Chi Hạ phải chạy mới theo kịp.

Hứa Chi Hạ quả thật rất nhẫn nhịn, đến mức này rồi cũng không tức giận với Tiêu Dã.

Ngược lại, cô tự trách bản thân.

Cô vừa chạy vừa giải thích theo suy nghĩ của mình:

“Em không muốn, em không hề muốn để cậu ta hôn em, em ghét cậu ta đến chết! Em chỉ sợ anh đánh cậu ta quá mạnh, xảy ra chuyện gì, nếu ba mẹ cậu ta tìm anh gây phiền phức thì sao? Thế nên em mới… mới ngăn anh lại!”

Tiêu Dã cười lạnh một tiếng, trong màn đêm thở ra một hơi dài:

“Em đúng là khéo miệng thật!”

Tiêu Dã thường nói bậy, Hứa Chi Hạ biết, nhưng chưa bao giờ anh dùng những từ ngữ như vậy với cô. Thậm chí ở xưởng sửa xe, khi có người nói bậy trước mặt cô anh đều dùng ánh mắt ngăn lại.

Giờ đây, Hứa Chi Hạ cũng tức giận:

“Anh… anh…”

Nhưng cô thật sự không giỏi cãi nhau, đầu óc như bị nghẽn, lời nói cũng lắp bắp không trôi.

Tiêu Dã tiếp tục đi, không nghe thấy tiếng cô nữa.

Anh dừng lại, nhắm mắt một chút rồi quay đầu.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Hứa Chi Hạ đứng một mình bên lề đường, cúi đầu, vai run lên bần bật.

Bộ dáng đáng thương động lòng của cô không khiến Tiêu Dã mềm lòng, ngược lại anh càng thêm bực, tiến lại gần:

“Sao không đi nữa? Hết diễn được rồi? Không nhịn được nữa à?”

Hứa Chi Hạ vừa bị người mình ghét xúc phạm, vừa bị Tiêu Dã mắng mỏ, mọi nỗi ấm ức từ hôm nay lẫn những ngày bị anh lạnh nhạt dồn lại. Cô ngẩng đầu, nước mắt rơi lã chã:

“Em diễn cái gì chứ? Sao anh lại nói em như vậy?”

Tiêu Dã dừng lại trước mặt cô, hơi nghiêng đầu, không chút cảm động:

“Còn diễn nữa à?”

Hứa Chi Hạ khóc đến đỏ bừng mắt mày, nhìn Tiêu Dã đầy bất lực, nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.

Tiêu Dã đã kìm nén lâu lắm rồi, giờ phút này nói thẳng ra:

“Hứa Chi Hạ, đừng trước mặt tôi một kiểu, sau lưng lại một kiểu! Tôi biết mình là đồ tồi, tôi tự biết thân biết phận, tôi sẽ không làm bẩn em!!”

Nước mắt của Hứa Chi Hạ bỗng khựng lại, cô càng không hiểu:

“Anh nói cái gì cơ?!”

Tiêu Dã không để ý đến phản ứng của cô, tiếp tục tự nói:

“Tôi nói là tôi giữ lời. Chỉ cần em còn đi học, tôi sẽ lo học phí, lo sinh hoạt phí cho em!”

Hứa Chi Hạ ngơ ngác lắc đầu.

Tiêu Dã nuốt nước bọt, quay mặt đi, hướng về không khí đấm một cái: “Tôi coi như trả nợ!”

Nợ ân tình của Phương Thanh.

Tiêu Dã chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không bằng người bình thường.

Anh chưa bao giờ được đối xử tốt.

Khi biết Hứa Chi Hạ sau lưng lại nghĩ như vậy về anh, làm sao anh có thể cam lòng?

Anh đã vì cô mà từ bỏ ước mơ và tương lai.

Cô là người đầu tiên khiến anh mềm lòng, chỉ sau ông bà anh.

Anh thức dậy sớm, làm việc mệt mỏi.

Anh nhẫn nhịn đi vay tiền.

Kết quả, mẹ kiếp, nuôi một kẻ vong ơn bội nghĩa!

Tiêu Dã quay lưng đi về phía trước.

Thực ra, điều khiến anh tức giận còn một phần là điều anh không tự nhận ra.

Mất mát.

Tất cả những gì vui vẻ sở hữu, những gì sẵn sàng hy sinh.

Kết quả lại là giả dối.

Mọi thứ đều vô nghĩa.

Anh vẫn cô đơn.

Hứa Chi Hạ lao tới, ôm chặt cánh tay Tiêu Dã: “Anh nói rõ ràng! Em không hiểu! Anh nói rõ ràng! Cái gì mà trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu? Anh nói rõ ràng!!”

Tiêu Dã muốn giật tay ra.

Hứa Chi Hạ nắm chặt, không buông.

Nếu anh thực sự ra sức, có thể ném cô sang lề đường.

Anh dừng bước, nhắm mắt lại cười chế nhạo.

Anh mở mắt, quay lại, hơi cúi đầu, cười đầy mỉa mai: “Được rồi, vậy tôi nói rõ ràng.”

Hứa Chi Hạ vẫn nắm lấy áo Tiêu Dã, ngẩng cao mặt nhìn anh không chớp mắt.

Tiêu Dã ánh mắt lần lượt quét qua khuôn mặt thanh thuần của Hứa Chi Hạ: “Em ngày nào cũng ở trước mặt tôi, giúp dọn dẹp, nấu ăn, giặt giũ, chẳng phải sợ tôi đuổi em đi sao? Tôi nói cho em yên tâm, tôi sẽ không đuổi em đi, nên em cũng không cần giả bộ thân thiết gọi tôi là ‘anh’ đâu. Em không phải rất sợ người khác biết tôi là anh của em sao? Không phải sợ giáo viên và bạn học biết quan hệ của chúng ta, nghĩ rằng em và tôi là cùng một kiểu người sao? Hứa Chi Hạ, chúng ta vốn không có quan hệ gì! Nên em không cần giả tạo như vậy, em giả vờ mà không thấy mệt sao? Tôi nhìn thấy cũng mệt!”

Hứa Chi Hạ nghe xong, hiểu ra.

Cô buông tay, hít một hơi thật mạnh, rất mạnh mẽ, rất hung dữ hỏi: “Đó là ai nói với anh?!”

Đây là không giả vờ nữa?

Tiêu Dã đưa tay giữ chặt sau gáy Hứa Chi Hạ, cúi gần vào cô, rất có khí thế.

Anh thấp giọng hỏi: “Cần ai nói? Em và bạn cùng lớp còn giả vờ không quen biết tôi, quên rồi sao?”

Tiêu Dã là một người bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối.

Tự ti là bản chất của anh, mạnh mẽ và sắc bén chỉ là lớp bảo vệ của anh.

Nguyên tắc sống của anh là:

Trước khi người khác chán ghét tôi, tôi phải ghét họ trước.

Trước khi người khác bỏ rơi tôi, tôi nhất định sẽ rời xa họ trước.

Như vậy, anh mới không cảm thấy mình đáng thương.

Tiêu Dã kéo khóe môi: “Em quên những gì nói trong điện thoại với bạn học rồi sao? Em ngây thơ hay ngu ngốc vậy? Em ở trong nhà tôi, ngay cả cửa cũng không biết đóng!”

Hứa Chi Hạ cắn chặt môi, mạnh tay hất tay Tiêu Dã ra, mắng lại: “Anh mới ngu!”

Tiêu Dã ngớ ra, đứng thẳng, cười châm chọc chậm chạp, như thể thấy điều gì đó buồn cười.

Thái độ của anh từ trên cao nhìn xuống: “Sao vậy? Thỏ tức giận muốn cắn người?”

Hứa Chi Hạ hít hít mũi, lớn tiếng nói: “Là anh tự nói, ở bên ngoài không để người khác biết quan hệ của chúng ta, tránh gây rắc rối!”

Tiêu Dã: “Tôi nói lúc nào…”

Anh im bặt, đột nhiên nhớ ra điều gì.

Hứa Chi Hạ lại hít hít mũi, giọng điệu yếu ớt hô lên: “Lần đó gọi điện, em luôn nói về Vương Kỳ, chính là người vừa rồi, em có khi nào nói về anh không!”

Tiêu Dã nhìn gương mặt nhỏ bé khóc đỏ của Hứa Chi Hạ, mày nhíu lại dần dần, yết hầu chuyển động, ngay lập tức khí thế biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi