MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Thái độ của Taishi rất dứt khoát, anh không muốn Hiroko có thêm bất kỳ hi vọng nào nữa.

Chuyện của hai người cũng đã thuộc về quá khứ, dù cho trước kia anh yêu Hiroko như thế nào, nhưng hiện tại anh cũng là người đàn ông có gia đình, ngoại trừ công việc anh còn phải có trách nhiệm với gia đình mình nữa.

Nhớ tới gia đình Taishi liền cảm thấy lo lắng, không biết hiện tại Hạ Dương như thế nào rồi, không biết cô có nghĩ đến anh không.

Taishi có thể chắc chắn lúc trước Hạ Dương rất thích anh, nhưng hiện tại lại khác, anh chỉ sợ đến lúc anh quay về cô lại nói cô không còn tình cảm với anh nữa.

Taishi xoa xoa mi tâm của mình, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, dù cho anh có bình tĩnh đến mấy, thì cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi thay đồ xong, Taishi cầm lấy chìa khóa xe của mình đi ra ngoài, lúc nãy anh dứt khoát rời đi bỏ lại Hiroko ở phía sau, cứ tưởng cô sẽ rời đi, không ngờ khi anh lái xe ra đến cửa đã nhìn thấy Hiroko đứng ở đó.

Taishi cảm thấy nhứt đầu, anh dự định một lát nữa trong bữa ăn sẽ nói với mọi người chuyện hủy hôn.

Nhưng nếu có Hiroko ở đây anh không thể nói được, hai người họ dù gì cũng đã từng bên nhau, anh dù nhẫn tâm đến mấy cũng không thể khiến cô mất hết mặt mũi được.

Nhóm người của tổ trọng tài cũng đã chờ sẵn, nhìn thấy Taishi đi ra mọi người đều vui vẻ ra hiệu với anh, sau đó mỗi người vào xe của mình bắt đầu đi đến nơi tụ họp.

Hiroko rất tự nhiên mà mở cửa ngồi vào ghế phụ xe Taishi.

Taishi nhíu mày nhìn cô, khi anh chuẩn bị lên tiếng thì Hiroko đã nói trước.

"Cũng lâu rồi em không cùng đi ăn với mọi người, anh coi như là cho em đi nhờ xe nhé."

Hiroko là một cô gái rất xinh đẹp, dáng vẻ lại vô cùng quyến rũ, có lẽ do lúc nãy khóc nên bây giờ mặt cô còn hơi ửng hồng.

Đôi mắt ươn ướt trông rất đáng thương đang nhìn Taishi.

Nếu là lúc trước Taishi có lẽ sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại trong lòng anh ngoại trừ rối rắm và khó chịu ra thì không còn gì khác.

Taishi không trả lời Hiroko, anh im lặng lái xe rời đi, cũng như đã ngầm đồng ý.

Hiroko nhìn Taishi, giọng nói dịu dàng còn mang thêm chút ủy khuất "Sao anh lại trở nên xấu tính như vậy chứ? Em đã nhận lỗi của mình rồi mà, anh thật sự không thể tha thứ cho em hay sao?"
Taishi vẫn im lặng lái xe, không phải là anh không muốn trả lời Hiroko, mà chỉ là những lời cần nói anh cũng đã nói xong rồi.

Hiroko lại nói tiếp "Chúng ta thật sự không thể trở về như cũ sao? Chẳng lẽ anh đã hết yêu em rồi sao?"
Taishi nhíu mày, anh lạnh nhạt nói "Anh đã nói rất rõ với em rồi.

Hiện tại anh đã kết hôn, ngoại trừ vợ anh ra anh không muốn nghĩ đến người nào nữa."
Hiroko bật khóc "Cô ấy là ai? Có phải người anh đi cùng hôm đó không?"
Taishi chậm rãi nói "Em không cần biết đâu."
Lúc này cũng đã đến nhà hàng mà mọi người họp mặt, Taishi chậm rãi đánh lái rẽ vào khu vực đổ xe.

Hiroko cũng không khóc nữa, cô lấy khăn ra lau nước mắt của mình, dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa mềm mỏng khiến người khác nhìn vào là muốn che chở.

Bữa ăn hôm đó ai cũng vui vẻ, ngoại trừ Taishi.


Phải nói Hiroko đúng là có năng khiếu làm diễn viên, từ đầu đến cuối cô vẫn tỏ ra bình thường, vừa nói chuyện vui vẻ với mọi người, lại vừa ân cần chăm sóc Taishi như lúc trước.

Khuôn mặt Taishi tối sầm lại, anh không từ chối cũng không hưởng ứng hành động của Hiroko, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ngồi im uống rượu.

Mấy người còn lại, ai cũng vui vẻ cười nói, họ bị mấy câu chuyện thú vị của Hiroko dẫn dắt, cũng không ai chú ý đến vẻ mặt bất thường của Taishi, ngoại trừ Hiroshi.

Nhìn thấy Taishi cứ liên tục uống rượu, Hiroshi liền âm thầm giật lấy chai rượu trong tay anh, sau đó còn nhỏ giọng nhắc nhở "Cậu uống ít thôi, ngày mai chúng ta còn phải ra sân bay sớm."
Taishi lúc này mới nhớ ra, ngày mai bọn họ sẽ ra sân bay bay đến Qatar để tham gia kiểm tra thể lực định kỳ.

Thời gian kiểm tra là ba ngày, sau ba ngày đó anh có thể trở về nhà rồi.

Nghĩ đến đây tâm trạng của Taishi tốt lên không ít, anh bỏ ly rượu xuống rồi cầm lấy đũa lên gắp thức ăn.

Hiroshi nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, anh biết rõ hiện tại Taishi vô cùng rối rắm.

Taishi muốn vạch rõ quan hệ với Hiroko, nhưng lại không muốn khiến cô mất mặt, bản thân anh đành chấp nhận kiềm nén.

Hiroshi nghĩ nếu anh là Taishi trong hoàn cảnh này, anh chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh được như vậy.

Người con gái mình yêu thương hơn sáu năm qua lại phản bội, còn cắm cho mình một cặp sừng từ bao giờ.

Bây giờ cô ấy còn như không biết gì, còn quay trở lại nói xin lỗi anh, anh khẳng định bản thân anh sẽ không thể kiềm chế được như Taishi đâu.


- ---
Hôm nay Hạ Dương đã nhận được email thông báo của bên nhà tuyển dụng, cuối cùng cô cũng đã có thể tìm được công việc, tuy lương không cao nhưng có thể giải quyết được vấn đề kinh tế hiện tại của cô.

Hạ Dương sung sướng reo lên, cô ôm chầm lấy chú gấu bông của mình như thể muốn chia sẻ niềm vui.

Công việc phiên dịch ban đầu vẫn chưa nhiều lắm, do cô là người mới nên họ không dám giao nhiều việc cho cô, họ chỉ đơn giản là gửi cho cô vài bản thuyết trình bằng tiếng Anh, muốn cô dịch sang tiếng Nhật để tiện đánh giá năng lực của cô.

Mấy chuyện đơn giản này không hề làm khó Hạ Dương, cô chỉ mới ngồi hơn một tiếng đã làm xong, Hạ Dương còn cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ sau đó mới nhấn nút gửi đi.

" Aizz...cuối cùng cũng xong, đi ra ngoài kiếm gì đó ăn mới được."
Hạ Dương vươn vai một cái, bởi vì đã tìm được việc làm nên cô quyết định hôm nay sẽ không ăn mì gói nữa, tự đãi bản thân mình bằng một món ngon hơn.

Nói là làm, Hạ Dương lấy áo khoác và túi tiền của mình, sau đó vui vẻ chạy đến cửa hàng tiện lợi.

Hiện tại là buổi chiều, cũng ngay giờ tan tầm nên cửa hàng tiện lợi khá là đông người.

Hạ Dương đeo khẩu trang vào, sau đó chậm rãi cầm giỏ đi đến quầy thức ăn nấu sẵn.

Thức ăn ở đây vô cùng phong phú, mùi vị cũng không tệ nên Hạ Dương có thể ăn được rất ngon.

Cô chọn cho mình hai cái cơm nắm, một cây xúc xích và một hộp sữa.

Mặc dù nói sẽ đãi bản thân một bữa, nhưng Hạ Dương vẫn canh theo túi tiền của mình mà chọn thức ăn, cô chỉ mới nhận việc, còn chưa biết khi nào nhận lương, không thể phung phí tiền được.

Lúc Hạ Dương bước ra thì mấy chiếc bàn bên ngoài hầu như đã có người ngồi, bàn nào cũng ngồi từ hai ba người trở lên.


Cô định mang thức ăn về nhà ăn, nhưng sau đó lại cảm thấy đoạn đường về có chút xa, cô lại còn đang đói, nên cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.

Nhìn một vòng xung quanh thì chỉ thấy còn sót lại một chiếc bàn trong góc, còn là bàn đơn ngồi được một phía, nhưng bù lại chiếc bàn khá rộng, còn có hai cái ghế, quan trọng là ở đó hiện tại chỉ có một người đang ngồi mà thôi.

Hạ Dương chần chừ đi lại, cô nhỏ giọng hỏi người kia "Xin lỗi, tôi có thể ngồi chung bàn với anh không?"
Người kia có vẻ là đang bận làm việc, chỉ thấy anh ta vừa ăn mì vừa gõ gì đó trên máy tính, bộ dạng còn rất vội vàng.

Người đó không nói gì mà chỉ gật đầu với Hạ Dương.

Được sự đồng ý nên Hạ Dương cũng vội vàng ngồi xuống, cô còn cố tình kéo ghế ra xa tránh làm ảnh hưởng đến người kia.

Hạ Dương bắt đầu lấy cơm nắm của mình ra ăn, có thể do cô đang đói anh ăn vào còn đặc biệt cảm thấy ngon, Hạ Dương vui vẻ vừa ăn vừa nhìn cảnh vật xung quanh.

Người ngồi kế cô là một người đàn ông, trông có vẻ còn rất trẻ, anh ta hình như là sắp đến hạn chót của công việc được giao, chỉ thấy anh ta cuối đầu mì ăn vào còn chưa kịp nhai mà tay đã gõ liên tục.

Hạ Dương tò mò nhìn vào màn hình máy tính của anh ta, cô phát hiện anh ta hình như là lập trình viên, bảng code anh ta đang viết còn nhìn khá là phức tạp nữa.

Hạ Dương nheo mắt lại, cô vừa nhìn thấy mấy dãy code này đã cảm thấy vô cùng hứng thú.

Người đàn ông bên cạnh đang viết bỗng nhiên dừng lại, hai tay anh xoa xoa đầu, biểu cảm nhìn cũng biết là lại đang viết sai.

Hạ Dương nhìn ly mỳ của anh ta đã nguội lạnh thì lắc đầu, cô ăn nốt cây xúc xích của mình sau đó nói.

"Hay là anh ăn tiếp đi, để bụng đói thì đầu óc sẽ trở nên chậm chạp, để tôi viết tiếp cho."
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Hạ Dương "Cô biết viết cái này sao?"
Hạ Dương nhíu nhíu mày nhìn màn hình "Nhìn có vẻ hơi phức tạp, nhưng mà tôi có thể thử.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi