MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Trong lòng Hạ Dương nhất thời trở nên hỗn loạn, nếu Hiroko tiếp tục cao ngạo trách mắng cô như mấy lần trước, có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.

Hiroko hạ giọng nói, nét mặt còn mang theo vài phần thê lương.

Vốn dĩ đã quen với nét mặt lạnh nhạt cùng cao ngạo của cô ta, bây giờ lại đối diện với sự buồn bã cùng đau khổ kia, rõ ràng càng khiến cho Hạ Dương khó chịu cùng áy náy hơn nhiều.

Hiroko lại nói tiếp "Cô yên tâm đi, mấy ngày này tôi đều sẽ đặt bố tôi lên hàng đầu, sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.

Nhiều nhất cũng chỉ là hơi thân thiết với Taishi để làm cho ông vui vẻ.

Sau khi đưa ông trở về cũng sẽ trả lại Taishi cho cô.

Nhưng cô cũng đừng vội mừng, tôi cũng chỉ nhường cô một lần này thôi, lần sau nhất định sẽ không cam chịu nữa đâu."
Hạ Dương không nhịn được nhìn qua Hiroko, trong miệng cuối cùng chỉ có thể thốt ra "Cô..."
Hiroko xua tay ngắt lời cô "Tôi đã nói đến như vậy rồi, hi vọng là cô sẽ hiểu." Nói xong lại trở về dáng vẻ cao ngạo như ban đầu mà mở cửa bước ra ngoài.

Hạ Dương lại quay người nhìn chính mình trong gương một lần nữa, cô tự nói với mình phải chịu đựng.

Bởi vì ngoại trừ chịu đựng ra cô còn có cách nào khác sao?

Hạ Dương đứng im cố gắng ổn định cảm xúc của mình, sau đó mới hạ quyết tâm mở cửa đi ra.

Nhìn thấy cô bước ra Taishi vội vàng bước đến, lúc nãy nhìn thấy Hiroko đã quay lại nhưng cô thì vẫn chưa, trong lòng anh nóng như lửa đốt, vội vàng tìm lý do mà khi ra ngoài.

Nhìn thấy Hạ Dương vẫn ổn, Taishi thở dài nắm lấy tay cô "Anh xin lỗi, đã để em khó chịu rồi."
Hạ Dương nhìn anh, phút chốc những quyết tâm mạnh mẽ trước đó dần sụp đổ, cô cắn chặt môi để ngăn không cho mình khóc, mặt dù vậy hốc mắt vẫn đỏ, nước mắt như chực chờ để rơi ra.

Taishi đau lòng ôm lấy cô, anh không ngừng vỗ vào lưng cô trấn an "Ngoan, anh cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để ông cụ xảy ra chuyện gì được.

Nhưng em phải tin anh, anh và Hiroko đã không còn bất kỳ liên quan gì nữa, sau khi trận đấu kết thúc anh sẽ đưa em về nhà gặp bố mẹ, chúng ta sẽ làm lễ cưới.

Có được không?"
Hạ Dương đưa tay lau nước mắt, cô giống với những lời người khác nói, cô rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức bản thân cô còn kinh ngạc.

Cô nói với Taishi "Em biết rồi, em nhất định sẽ chịu đựng, nhất định sẽ không phá hỏng vở kịch của mọi người."
Giọng của cô rất nhỏ,lời nói ra cũng rất nhẹ, chỉ là ý nghĩa của câu nói thể hiện quá rõ ràng sự ủy khuất của cô.

Tim Taishi như bị ai đó bóp chặt, anh lại lần nữa làm cho vợ mình tổn thương, rõ ràng biết những chuyện này sẽ khiến cô không vui, khiến cô đau lòng, nhưng anh vẫn phải làm.


Anh thật sự là một người chồng quá thất bại.

Lúc hai người quay lại căn phòng kia, khuôn mặt đã bình tĩnh như cũ, Hiroshi và mấy người còn lại cũng nhìn nhau thở dài, từ nãy giờ họ đã cố gắng nói chuyện và phân tán đi sự chú ý của bố Hiroko, hi vọng đủ thời gian cho hai người họ nói chuyện.

Sau khi ăn cơm xong, Taishi lái xe đưa Hiroko và bố cô ấy về lại khách sạn, vừa hay khách sạn này cũng gần với khách sạn của anh và mấy người trong tổ trọng tài đang ở.

Hạ Dương vẫn ngồi xe Hiroshi trở về, trên đường về Hiroshi cũng nói mấy lời an ủi cô, Hạ Dương cố mỉm cười, cô gật đầu cảm ơn anh.

Cũng may thẻ phòng khách sạn là do Hạ Dương giữ, chứ nếu không bây giờ có thể cô đã ngồi xổm ở ngoài cửa mà đợi Taishi rồi.

Vào đến phòng Hạ Dương mệt mỏi thả người nằm lên giường, bàn tay cô níu chặt lấy lớp chăn bên dưới, tối hôm qua hai người họ còn rất mặn nồng trên chiếc giường này, không ngờ chỉ sau một đêm mọi thứ đã trở nên như vậy.

Lúc Taishi trở về Hạ Dương đã xoay lưng về hướng anh, cũng không biết cô đã ngủ hay còn thức.

Taishi nhẹ nhàng cởi áo khoác và túi đồ của mình đặt lên ghế, anh tháo đồng hồ trên tay ra, sau đó mở chăn nằm lên giường, bàn tay ôm chặt lấy eo Hạ Dương, cả khuôn mặt anh đều vùi sâu vào cổ của cô, ngửi được mùi hương quen thuộc của cô anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hạ Dương cũng không xoay người lại hay phản ứng gì, cô mặc cho Taishi siết chặt lấy eo mình đến phát đau.

Giọng nói của Taishi có chút khàn "Em có đói bụng không?" Anh biết rõ lúc nãy cô đã không ăn được bao nhiêu.


Nhìn thấy Hạ Dương không phản ứng gì, anh liền dùng tay nhẹ nhàng xoay người cô lại.

Mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ là vài giọt nước mắt chưa kịp khô còn vương lại đã tố giác chủ nhân của nó vừa mới khóc.

Taishi đau lòng hôn lên mấy giọt nước mắt kia, anh vừa nhẹ nhàng an ủi vừa vỗ về cô "Ngoan, em khóc làm anh đau lòng lắm, có thể mở mắt ra nhìn anh được không?"
Hạ Dương chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt bên trong còn hơi đỏ, vừa mở mắt số nước mắt còn lại cũng trào ra ngoài.

Taishi nhẹ nhàng đưa tay lau hết nước mắt cho cô, anh thật sự muốn khảm cô sau vào trong lòng, rất muốn làm cho cô hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại không nghĩ ra được một cách nào tốt hơn.

Vỗ về một lúc, nhìn thấy Hạ Dương có vẻ đã ổn định hơn Taishi liền nói "Em đừng để ý nhiều, anh là chồng em, em là vợ anh, điều này là sự thật và không bao giờ thay đổi.

Đợi sau khi về ra mắt bố mẹ xong, anh nhất định sẽ công khai cho tất cả mọi người đều biết, nhất định sẽ không để em chịu ủy khuất thêm một lần nào nữa."
Lời nói của Taishi rất nhẹ nhàng, nhưng lại là một lời hứa và một lời khẳng định.

Hạ Dương dù khó chịu đến mấy cũng phải thở dài gật đầu với anh, không phải là cô không tin anh, cô chỉ là hơi nhạy cảm, cô suy nghĩ nhiều nên mới tự dằn vặt mình đến như vậy.

Mặc dù lời nói ngày hôm đó của Hiroko giống như là một lời đảm bảo, cô ấy nói sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, lời nói còn giống như là hai người sẽ tạm đình chiến, cô ấy cũng sẽ không giành Taishi trong lần này nữa, nhưng không hiểu sao Hạ Dương vẫn cảm thấy bất an.

Nhất là mấy ngày sau đó hai bố con Hiroko vẫn chưa chịu trở về, cứ kéo dài như vậy thẳng đến ngày Taishi tham gia trận đấu luôn.

Trong lời gian đó, không chỉ cô và Taishi mà những người còn lại trong nhóm đều phải tích cực giả vờ, đến độ suýt nữa Hạ Dương còn tưởng đây chính là thật nữa.


Hôm trận đấu diễn ra, cô cùng hai bố con Hiroko ngồi trên khán đài theo dõi trận đấu, theo như lời bố của Hiroko nói, chính là ông ấy muốn nhìn dáng vẻ khi con rể của ông nghiêm túc làm việc, muốn nhìn cận cảnh chứ không phải qua màn hình tivi nữa.

Vẫn như thường lệ, Taishi là trọng tài chính, Hiroshi cùng Akanji là trọng tài biên, Konta là trọng tài thứ tư, còn Mashaki, Yushiro và Junji sẽ ngồi trong phòng VAR.

Hôm nay cả tổ trọng tài đều mặt áo màu vàng, cả người Taishi có thể vì màu vàng đó mà trở nên chói chang hơn.

Hạ Dương còn nghe bố của Hiroko vui vẻ nói với Hiroko "Nhìn xem, có phải thấy con rể của bố đẹp trai lắm không?"
Hạ Dương phớt lờ cuộc nói chuyện của hai bố con nhà họ, mấy ngày hôm nay cô đại loại đều nghe được mấy câu như vậy, mấy ngày đầu còn khó chịu, nhưng lâu dần liền lựa chọn không quan tâm đến nữa.

Lúc Taishi đang tung đồng xu quyết định đội giao bóng, Hạ Dương lại nghe bố Hiroko nói "Sau khi trận đấu kết thúc chúng ta nói Taishi rồi rủ thêm mấy đứa còn lại nữa đến Odaiba chơi đi, sau đó thì bố phải trở về rồi."
Odaiba chính là một khu trung tâm lớn của Tokyo, Hạ Dương cũng đã từng đến đó một lần, nghe ông cụ nói muốn trở về trong lòng cô không khỏi mừng rỡ, cuối cùng thì những ngày tháng khó chịu kia đã sắp kết thúc.

Hiroko nói với bố mình "Con nghe nói ở đó đang tổ chức lễ hội gì đó, du khách cũng đến đó rất đông, bố không sợ mệt sao?"
Bố Hiroko vỗ vào tay cô "Đông thì mới vui.

Haizz cũng không biết bố còn có thể nhìn khung cảnh đông vui như vậy thêm mấy lần nữa." Sức khỏe của ông cụ có vẻ cũng đang dần yếu đi.

Hiroko hai mắt rưng rưng đỡ bố mình "Bố nói gì vậy? Sau khi phẫu thuật xong bố nhất định sẽ khỏe lại mà."
Ông cụ lại nói "Đúng vậy, đúng vậy, bố còn phải khỏe mạnh để tham gia hôn lễ của con cùng Taishi nữa."
Khóe môi Hạ Dương lại giật giật, cô không biết phải nói gì, tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên được bây giờ lại bị lời nói kia đẩy đi mất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi