MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Cuối cùng Tuấn Vỹ không còn cách nào khác, đành nói địa chỉ của Hạ Dương cho Taishi nghe, nhưng vẫn thấp giọng cảnh cáo "Cậu đừng tưởng tôi sẽ tha thứ cho cậu, sau khi nói chuyện xong cậu mau cút về Nhật đi."
Taishi không quan tâm đến những lời thô lỗ của Tuấn Vỹ, biết được địa chỉ của Hạ Dương xong anh liền vội vàng chào tạm biệt ba mẹ cô rồi rời đi.
Ba mẹ Hạ Dương ngớ người, họ hỏi Tuấn Vỹ "Sao nó gấp vậy, không định ở chơi thêm một chút sao?"
Tuấn Vỹ xoa xoa hai mắt đã mỏi nhừ của mình, mặc dù bực bội nhưng vẫn bịa chuyện nói "Chắc là nó vội về dỗ bé Dương rồi."
Nhìn thấy con rể của mình lo lắng cho vợ như vậy, hai ông bà cũng yên tâm, dù sao họ cũng không biết tiếng Anh hay tiếng Nhật, giữ Taishi lại cũng không biết phải nói cái gì.
Hạ Dương xuất viện xong thì về lại nhà Bảo Trân, cô không ngờ đến Tuấn Vỹ mấy ngày trước còn kiên quyết muốn cô ly hôn với Taishi, mấy ngày sau lại đưa địa chỉ cho Taishi đi tìm cô.

Do là cô không biết chuyện gì đã xảy ra nên hiện tại cũng coi như vui vẻ mà hòa nhập với gia đình Bảo Trân, ừm..còn hòa nhập được với Gia Luân nữa.

Taishi không phải là người Việt, lại đi một mình nên thủ tục máy bay đối với anh hơi phức tạp, khó khăn lắm mới bay được đến Đà Lạt thì trời đã tối.

Taishi dựa vào bản đồ trên điện thoại mà xác định phương hướng, lúc muốn thuê xe rời khỏi sân bay lại không biết nói tiếng Việt.

Mấy người tài xế thấy anh là người nước ngoài, dù đã cố gắng giao tiếp với anh nhưng vẫn có chút khó khăn.

Lúc này đột nhiên có một cô gái xuất hiện, cô ấy cũng đi cùng chuyến bay với Taishi, lại biết tiếng Anh nên lúc này tiến lại giúp đỡ.
Taishi nói mình muốn bắt xe đến trung tâm, cô gái này nói mình cũng đang định đến đó nên cho anh đi nhờ xe.


Thấy có người giúp đỡ Taishi liền gật đầu đồng ý, dù vậy lúc đến nơi anh vẫn lấy tiền ra trả lại cho cô gái kia.
Cô gái kia tên là Diễm My, là một cô gái tầm 25 tuổi, thấy Taishi rất đẹp trai, lại có vẻ rất thành đạt, cô ấy liền muốn làm quen.
"Anh đến đây để du lịch sao?"
Taishi tuy rằng hòa ái nhưng vẫn giữ khoảng cách với người khác giới, anh lịch sự nói "Không, tôi đến để tìm người."
Taishi không nói rõ là tìm ai, lại thấy anh không đeo nhẫn cưới, Diễm My đoán anh vẫn còn độc thân nên rất nhiệt tình "Anh muốn đến đâu? Tuy rằng tôi không phải người ở đây nhưng rất thường xuyên lên đây chơi, có nhiều nơi tôi cũng biết."
Taishi lắc đầu "Hiện tại tôi muốn tìm một khách sạn nào đó để ở tạm." Taishi muốn tự mình tìm ra Hạ Dương, huống chi trên bản đồ hiển thị địa chỉ cô ở rất gần trung tâm.

Anh trước tiên tìm một chỗ để dừng chân, đợi đến sáng mai đi tìm cô cũng không muộn.
Nhìn thấy Taishi tuy vẫn hòa ái nhưng có vẻ không muốn làm thân với mình, Diễm My cũng không dám lấn tới, cô chỉ khẽ đề nghị anh ở cùng khách sạn của mình, dù sao khách sạn cô đặt cũng ở trung tâm.
Taishi nghĩ dù gì cũng đi nhờ xe người ta, tuy rằng anh sẽ trả tiền, nhưng trời đã tối, cũng không tiện bắt người ta đưa đi chỗ này chỗ kia.

Suy nghĩ xong Taishi liền gật đầu đồng ý.
Diễm My giúp Taishi phiên dịch cho người quản lý khách sạn, sau đó giúp anh đăng ký nhận phòng.

Do khách sạn khá đông khách nên phòng của Taishi nằm ở tầng trên, còn phòng của Diễm My đặt lại ở tầng dưới.

Nhận xong thẻ phòng, Taishi nói cảm ơn với Diễm My, sau đó mang hành lý của mình đi vào thang máy.

Diễm My nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng dù sao hai người cũng ở cùng khách sạn, cơ hội gặp nhau còn rất nhiều.

Sáng ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng Hạ Dương đã bị Bảo Trân lôi ra khỏi chăn, hôm nay nhà cô sẽ thu hoạch bông cải, tối qua Hạ Dương nói muốn đi cùng nhưng sáng nay lại tham ngủ không chịu dậy.
Bảo Trân vừa gấp chăn vừa nói "Con mèo lười kia, mày nói muốn đi chung mà, sao giờ không chịu dậy?"
Hạ Dương ngáy ngủ nói "Tao đâu biết sẽ phải dậy sớm như vậy đâu."
Bảo Trân bật cười "Không thu hoạch lúc sáng sớm, chẳng lẽ đợi giữa trưa mới ra làm à?"
Nhìn thấy Hạ Dương không tình nguyện ngồi dậy, Bảo Trân lại nói tiếp "À hôm qua anh Gia Luân cũng nói sẽ đến phụ đó."
Hạ Dương gãi gãi đầu tóc rối bù của mình nói "Thì có liên quan gì đến tao?"
Bảo Trân liếc cô "Mấy lần trước có thấy ảnh đến phụ đâu, tự nhiên nay có mày cái hào hứng đòi đến phụ."
Hạ Dương xua tay mặc kệ, cô mắt nhắm mắt mở đi xuống giường.

Bảo Trân bên cạnh cũng không buông tha, cứ ở bên cạnh lải nhải "Mày thật sự không có ý định đến với ảnh sao? Tao thấy ảnh cũng được mà, vừa đẹp trai, nhà lại khá giả."
Hạ Dương bị cô làm phiền đến không chịu được, vội vàng đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong liền chạy ra ngoài nhà trước.

Ba mẹ của Bảo Trân đã ra vườn cải từ sớm, hai người họ chỉ ăn vội miếng bánh mì và ly sữa đậu nành nóng, sau đó cũng vội chạy đi.

Vừa đi đến ngã rẽ vào nông trại đã gặp Gia Luân và Chí Khang đi đến, trên người hai người còn mặc đồ làm nông, chân mang ủng, tay còn cầm theo mấy dụng cụ cắt gọt lớn nữa.
Nhìn thấy hai người Bảo Trân vui vẻ đi đến, cô ra hiệu với Hạ Dương rồi nắm tay Chí Khang đi trước.


Hạ Dương bất đắc dĩ, cô cười cười đi lại chỗ Gia Luân "Chào buổi sáng."
Gia Luân cũng cười "Hai người ăn sáng chưa?"
Hạ Dương gật đầu nói mình đã ăn bánh mì rồi, sau đó cô nhanh lẹ đi về phía trước.
Gia Luân ở phía sau cất giọng "Đi chậm thôi, họ muốn gán ghép anh với em nên không có đợi đâu."
Hạ Dương đã quen với dáng vẻ nói năng không thèm suy nghĩ của Gia Luân rồi, cô chỉ quay lại cười khẽ nói "Chẳng lẽ họ gán ghép thì mình cũng mặc kệ sao?" Cô nhìn ra được Gia Luân không có ý tứ nam nữ gì với mình, nhiều lắm cũng chỉ là muốn thuận theo hai người kia để trêu đùa cô thôi.
Gia Luân bật cười "Thì có sao đâu, anh đanh độc thân, em cũng vậy.

Sao mình không thử suy nghĩ một chút nhỉ?"
Hạ Dương mặc kệ anh ta, cô đi nhanh về phía trước, trong miệng còn nói "Anh tìm người khác để thử đi, em không có hứng thú."
Taishi sáng ra đã bị Diễm My làm phiền một lúc, cô mời anh đi ăn sáng, mặc cho anh liên tục từ chối, cô vẫn nhét vào tay anh một ổ bánh mì.

Taishi chưa ăn bánh mì thịt ở Việt Nam lần nào, anh nhìn nhìn ổ bánh mì trên tay, cuối cùng quyết định mang theo nó đi tìm Hạ Dương luôn.

Lúc anh theo địa chỉ tìm đến nhà Bảo Trân thì trong nhà không có ai, nhìn thấy cửa bị khóa ngoài, Taishi nhíu mày đứng im tại chỗ một lúc.

Một người hàng xóm của gia đình Bảo Trân đi chợ về, nhìn thấy Taishi liền lên tiếng hỏi "Cậu tìm ai?"
Taishi không biết tiếng Việt, anh mở điện thoại vào google dịch, sau đó mới nói là mình muốn tìm người ở nhà này.

Người hàng xóm thấy anh là người nước ngoài, liền vội vàng nói người ở nhà này đều ra ngoài nông trại rồi.

Nghe anh hỏi đường đến nông trại, bà cô hàng xóm liền nhiệt tình dẫn anh đi, trong bụng còn thầm khen "Người gì mà vừa đẹp trai vừa cao ráo..."
Lúc Taishi được người hàng xóm dẫn đến, Hạ Dương và gia đình Bảo Trân vừa cắt xong một nửa vườn cải, đang vừa uống nước vừa nghỉ ngơi.


Gia Luân rất thích trêu chọc Hạ Dương, bị cô mắng vài lần anh vẫn ha hả cười.

Lúc này hai người một người đuổi một người chạy qua lại, mấy người còn lại đều vui vẻ cười theo.

Taishi vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí ngưng động lại, Hạ Dương đứng bất động, cô không thể tin mà mở to mắt nhìn Taishi, nụ cười trên môi cũng cứng lại.

Mẹ của Bảo Trân lên tiếng đầu tiên, bà hỏi người hàng xóm dẫn Taishi đến "Chị Lan, đây là ai vậy?"
Chị Lan hàng xóm lắc đầu "Không biết nữa, chị đi chợ về thấy cậu ta đứng trước cửa nhà em.

Nghe cậu ta tìm người trong nhà nên chị dẫn đến đây."
Ba của Bảo Trân hỏi cô "Bạn con hả?"
Bảo Trân lắc đầu, cô cũng đâu có quen người này.
Lúc này Hạ Dương mới sực tỉnh, cô gãi đầu ngại ngùng nói "Đây là người quen của con."
Nhìn sơ cũng biết Taishi không phải là người Việt Nam, thấy chị Lan nhà hàng xóm chỉ mới đứng tới nách anh, mẹ của Bảo Trân suýt xoa nói với Hạ Dương "Ai chà, vừa cao vừa đẹp trai nữa.

Đây là bạn trai của con hả?"
Hạ Dương ho khan không biết trả lời như thế nào, đôi mắt bất giác nhìn về hướng Bảo Trân.

Bảo Trân cũng đoán được người đến là ai, cô bực bội đứng dậy, dùng tiếng Anh nói với Taishi "Anh đến đây tìm ai?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi