MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Tối hôm đó Hạ Dương không quay về nhà Bảo Trân mà ở lại phòng của Taishi, hai người trải qua một thời gian không gặp nhau, cùng với những hiểu lầm chồng chất, cuối cùng họ có thể thật lòng nói ra suy nghĩ của mình.

Cả hai không làm gì, họ chỉ đơn giản nằm ôm nhau trên giường, cùng kể lại cho nhau nghe những việc đã qua.
Hạ Dương vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lồ ng ngực Taishi, cô tham lam hít vào một hơi, mùi hương trên người anh rất dễ chịu, khiến cho cô muốn trầm luân cả đời vào nó.

Hạ Dương thỏ thẻ nói “Lúc nãy anh nói là anh động tâm với em? Ý là anh thích em đó hả?”
Taishi hơi sửng sốt, anh cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của cô nhóc trên ngực mình, thấy cô đang nhắm mắt, biểu cảm giống như ban nãy lời kia không phải do cô nói ra vậy.

Taishi cười khẽ “Ừm”
Hạ Dương có vẻ không hài lòng, cô ngẩng đầu dậy “Ừm?? Là ý gì?”
Taishi đè nhẹ đầu cô xuống, để cô tiếp tục nằm lên ngực mình “Thì anh thích em mà.”
“Từ lúc nào?”
Taishi ngẩn người nhớ lại, lúc nào ấy hả?
“Hình như sau lần em giúp anh sửa máy tính.”
Hạ Dương kinh ngạc, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Taishi.

Taishi nhẹ nhàng nhấn đầu cô trở lại “Thì em hỏi anh động lòng với em từ lúc nào mà.”
Giọng nói của Hạ Dương từ ngực Taishi truyền lên “Lúc đó anh chỉ mới biết em thôi mà, sao lại động lòng nhanh vậy được?”
Taishi hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trêu chọc “Còn không phải do cô nhóc nào đó cứ nhìn lén anh suốt sao?

Lúc vừa bước vào phòng hội thảo, anh còn tưởng trên mặt mình dính gì, bị em nhìn mà anh phải nhìn lại bản thân mình một lượt từ trên xuống dưới đó.”
Hạ Dương cười ngại ngùng “Còn không phải do em thích anh quá sao?”
Taishi khẽ “Ừm” một cái, sau đó lại cúi đầu hôn vào tóc cô.
Hạ Dương đẩy anh ra “Đừng có hôn loạn, anh mau nói tiếp đi.”
Taishi như nhớ lại cái gì đó, anh nhíu mày hỏi Hạ Dương “Buổi tối lúc tham dự tiệc ngoài trời, lúc đó em khóc
sao?”
Mũi Hạ Dương hơi cay, cô hít mũi gật gật đầu “Em lân la đến gần anh và nhóm trọng tài, chưa kịp làm quen thì
nghe anh đã đính hôn.

Bầu trời của em lúc đó như sụp đổ, em đứng còn không vững, cũng may là chỉ khóc thôi chứ không làm điều gì dại dột.”
Taishi đau lòng, anh xoay người ôm chặt cô vào lòng, nhưng miệng lại nói ra câu “Lúc đó anh có biết gì đâu.” Ý là muốn trốn trách nhiệm.
Nghe đến đây Hạ Dương không nhịn được mà ngồi dậy luôn, cô nhíu mi nhìn Taishi “Anh nói trọng tâm chút đi.

Em
hỏi anh là thích em khi nào, chứ có kêu anh nhắc lại chuyện cũ đâu.” Biết Taishi thương mình nên lá gan của Hạ Dương lớn hơn một chút, nếu là lúc trước, nhất định cô sẽ không dám lên mặt với Taishi như vậy.
Taishi bật cười, anh kéo Hạ Dương ôm lại vào lòng “Sao lại như mèo nhỏ xù lông rồi?” Anh vuốt tóc cô nói tiếp “Chú ý đến em nhiều hơn khi biết em là fan cuồng của anh, còn lấy tên anh, lấy ảnh anh làm hình nền điện thoại nữa chứ.”
“Khụ” Hạ Dương đỏ bừng mặt ho khan.
Taishi sợ cô lại xù lông, anh vội nói tiếp “Nói chung là anh chú ý đến em ngày càng nhiều, mặc dù đã dặn đi dặn lại bản thân là đã đính hôn, nhưng trái tim vẫn không nghe, cứ nhìn thấy em là không nhịn được bước đến.”
Taishi nâng mặt Hạ Dương lên, để cô nhìn vào mắt mình, anh hạ giọng nói “Có lẽ biết mình thích em chính là lúc nhìn em vì đau lòng mà uống say.” Taishi nhắc chính là lần cô và anh tham gia bữa tiệc ở Osaka, hôm đó là Taishi nói sẽ đưa cô đi, nhưng cuối cùng anh lại đi cùng Hiroko.

Hạ Dương buồn bã trốn vào một góc uống rượu, mém chút còn bị người ta phá rối nữa.

Nhớ đến mấy chuyện cũ, Hạ Dương hơi buồn, cô nhỏ giọng “Ò” sau đó lại vùi mặt vào ngực Taishi.
Taishi ôm lấy cô, anh thở ra một hơi dài.

Hạ Dương khó hiểu hỏi “Làm sao vậy?”
“Anh đang nghĩ, em cũng trốn hay thật.

Em có lẽ không biết, lúc em vừa rời đi anh đã vội vàng chạy theo, nhưng
lại không đuổi kịp.

Anh chạy hết một vòng các nhà ga, đi hết các cửa ở sân bay, sau đó còn quay về hỏi mấy người bạn của em ở cửa hàng tiện lợi.

Sau này anh mới biết, phải mấy ngày sau em mới quay về Việt Nam.

Vậy trước đó em đã ở đâu?”
Hạ Dương kinh ngạc nhìn Taishi, cô không ngờ anh lại đi tìm cô cực nhọc như vậy.

Lúc đó cô chỉ nghĩ đến “nơi an
toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất”, vì vậy liền thuê một phòng ở khách sạn gần nhà bọn họ.
“Lúc đó em có dám đi xa đâu, em ở khách sạn ở ngay con sông gần nhà đó.”
Taishi kinh ngạc, anh không ngờ cô lại ở chỗ đó “Vậy sao? Anh có chạy ngang chỗ đó mấy lần, nhưng sao anh không nhìn thấy em?”
Hạ Dương mím môi cười “Em có biết gì đâu, lúc đó em sợ bị anh tìm ra nên đóng chặt cửa, đến ban công còn không dám ra, ăn uống đều là khách sạn mang lên tận phòng.”
Taishi cười khổ, anh không biết nên nói là cô quá thông minh hay là vì mình quá vô tâm.

Không khỏi cảm thán hỏi “Em ở đó suốt tới lúc về Việt Nam sao?”
Hạ Dương gật đầu “Em ở đó mấy ngày, sau khi liên hệ được với Bảo Trân, lại nghĩ đến chắc anh đã bỏ cuộc rồi, vì vậy mới mua vé máy bay trở về Việt Nam.”
Taishi thở dài “Anh chưa từng bỏ cuộc! Sau khi tìm không được em, anh liền đến thăm Hiroshi, sẵn tiện xin nghĩ phép dài hạn luôn.

Nhưng chủ tịch liên đoàn bắt anh trước khi nghĩ phép phải đi khảo sát sân vận động để hỗ trợ quá trình tu sửa, xong xuôi ông ấy mới duyệt cho anh nghĩ.

Lo xong việc đó anh liền chạy về nói chuyện với bố mẹ…”
Hạ Dương không ngờ đến, cô vội hỏi “Vậy là bố mẹ anh đã biết mọi chuyện rồi sao?”
Taishi gật đầu, anh xoa xoa vành tai cô.

Taishi yêu cực vành tai mềm mại này của Hạ Dương, vừa trắng vừa mềm,
đặc biệt đây chính là một trong những điểm nhạy cảm của cô, mỗi lần bị anh chạm vào cô đều đỏ bừng cả mặt, cơ thể thì mềm ra trong lòng anh.

Hạ Dương đỏ mặt thật, cô kéo tay anh ra “Nói chuyện nghiêm túc chút.”
Taishi mỉm cười “Ừ, bố mẹ anh biết rồi, bố anh còn suýt đá văng anh ra khỏi nhà.”
Hạ Dương che miệng cười trộm “Khoa trương như vậy sao?”
Taishi rất nghiêm túc gật đầu, sau đó anh lại nói “Lúc anh đang làm thủ tục định đưa bố mẹ sang Việt Nam gặp ba mẹ em, thì lại có lịch tham gia trận đấu.

Nên anh đành sang làm việc trước, chờ giấy tờ xong sẽ đưa bố mẹ sang sau.

Không ngờ lại tìm hiểu được tin tức của em, nhưng mà anh họ em đáng sợ lắm, nếu không có ba mẹ em ở đó, cậu ta nhất định sẽ lại đánh anh.”
Hạ Dương nhìn khuôn mặt ủy khuất của Taishi, cô cảm thấy buồn cười hơn là đau lòng.

Đường Đường là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc nào cũng mang bộ dạng chững chạc nghiêm túc, không ngờ trước mặt cô lại có bộ dạng yếu đuối như thế này.
Hai người ôm lấy nhau một lúc lâu, lâu đến mức Hạ Dương tưởng rằng Taishi đã ngủ, thì đột nhiên anh lại lên tiếng, giọng nói còn mang theo sự nỉ non “Theo anh quay về được không? Anh đã nói với bố mẹ rồi, chờ hai nhà gặp nhau xong chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới, lúc đó anh nhất định sẽ để cả thế giới biết em là vợ của anh.”
Trái tim của Hạ Dương đã mềm nhũng.

Cô không nói trước được tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết người đàn ông
này thật sự rất yêu cô.

Hiroko cũng đã đính hôn rồi, rất nhanh cô ta cũng sẽ kết hôn, sau này có lẽ cô ấy sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai người họ nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi