MÙA HÈ NĂM ẤY THẬT ĐẸP


Hơn tám giờ tối, Hạ Dương nhìn chiếc vali mà mình vừa sắp xếp xong thở dài “Cuối cùng cũng xong, đúng là mệt chết mà.”
Cô vỗ vỗ tay sau đó bước lại mở chai nước trên bàn ra uống, vừa uống được một ngụm động tác của cô liền khựng lại, cô đưa mắt nhìn chằm chằm chai nước.

Nếu nhớ không lầm chai nước này chính là chai mà sáng nay cô đưa cho Taishi, hai người bây giờ…có được coi là hôn gián tiếp không?
Vừa nghĩ đến đó khuôn mặt Hạ Dương chợt nóng lên, cô bỏ chai nước lên bàn, dùng tay vỗ vỗ mặt.

“Hạ Dương à mày đúng là không có liêm sĩ chút nào cả.”
Lúc này bỗng nhiên bụng cô kêu lên vài tiếng, Hạ Dương nhăn mày nhớ ra từ trưa giờ mình vẫn chưa ăn gì, vì vậy cô liền lấy điện thoại nhắn tin cho Tuấn Vỹ.

“Anh, em đói.”
Vài phút sau vẫn không thấy Tuấn Vỹ trả lời, Hạ Dương nhíu mày lại cầm điện thoại nhắn thêm tin nữa.

“Em ra ngoài tìm gì ăn nha.”
Sau đó lại đứng chờ thêm vài phút, thấy điện thoại vẫn im lặng, cô bĩu môi hướng về điện thoại nói “Anh im lặng là đồng ý rồi nhé, lúc về đừng có mà mắng em.”
Nói xong liền cầm lấy áo khoác mở cửa đi ra ngoài, nhưng cô lại không để ý bản thân mình lúc này chỉ cầm có một chiếc điện thoại có ảnh Taishi, chiếc điện thoại vừa nhắn tin kia đã bị cô để quên luôn trên bàn.

Hạ Dương đi ra khỏi khu vực nhà nghỉ dành cho khách, cô dựa theo trí nhớ của mình tìm đến khu vực nhà ăn.

Lúc bước vào cô mới phát hiện nhà ăn không có ai, đèn cũng không có người bật, hình như mọi người đều đã tan làm hết rồi.

Hạ Dương sầu não xoay người bước ra ngoài, lúc nãy đi ngang sân cỏ cô nhìn thấy còn có mấy người đang khởi động ở đó, bây giờ quay lại hỏi xem họ có biết chỗ nào bán đồ ăn không.

Đến khi Hạ Dương quay lại thì không thấy bóng dáng người nào nữa, sân cỏ vắng lặng chỉ còn lại ánh đèn hiu hắt.

“Mới nãy còn có người mà…” Khuôn mặt Hạ Dương nhăn nhó, cô đứng tại chỗ xoa xoa bụng, trong đầu đang nghĩ xem tiếp theo sẽ đi đâu.


Nhìn thấy một dãy ghế ngồi ở phía trước cô thở dài “Thôi thì nhịn ăn hôm nay vậy.”sau đó lủi thủi bước lại ghế ngồi.

Trong lúc buồn chán Hạ Dương liền lấy điện ra ngồi bấm, lúc này cô mới phát hiện bản thân chỉ đem mỗi một cái điện thoại, mà trong chiếc điện thoại này toàn bộ chỉ có ảnh và video của Taishi.

Taishi vừa họp xong, anh dự định đi ra ngoài dạo một chút, phải ngồi từ chiều đến giờ nên xương khớp của anh hơi cứng.

Lúc Taishi đi ra khu vực sân cỏ, anh chú ý ở dãy ghế phía trước có người đang ngồi, dáng người còn hơi quen nên anh không suy nghĩ gì mà đi về phía người đó.

Hạ Dương đang chìm đắm vào những video của Taishi do chính cô cắt ghép, đôi mắt còn lộ vẻ si mê, cô không hề hay biết người trong video đang đi gần đến chỗ mình.

Video được cắt ghép rất tỉ mỉ, lời nhạc của video còn rất nhộn nhịp.

Taishi từ xa đi đến đã nghe được tiếng Hạ Dương đang hát theo nhạc.

Nhận ra người ngồi đó là Hạ Dương, bước chân của Taishi có chút chậm lại, anh chần chừ không biết mình có nên đi tiếp không, nhưng anh lại tò mò không biết vì sao Hạ Dương lại ở đây vào giờ này.

Taishi nhìn vào đồng hồ một cái, bây giờ cũng đã muộn rồi.

Anh nhíu mày, cô nhóc này làm gì ở đây vậy, anh họ cô không quản cô sao?
Taishi không hiểu sao bản thân anh lại cảm thấy lo lắng cho cô nhóc kia, vì vậy anh không suy nghĩ nữa mà bước nhanh lại.

Vừa bước đến bản thân anh liền khó xử, cô nhóc kia chính là đang xem ảnh của anh, còn có mấy cái video vui nhộn không biết có phải cô cắt ghép không nữa.

Hạ Dương đang say sưa không hề hay biết có người phía sau, khóe môi của cô còn nhếch lên cười rất vui vẻ.

“E hèm.” Taishi không nhìn nỗi nữa liền hắng giọng một cái.


Hạ Dương giật mình làm rơi luôn điện loại, sau đó lại hốt hoảng sợ điện thoại hỏng mà vội vàng nhặt lại, đến khi cô xoay người qua, vừa nhìn thấy người phía sau cô liền như chết lặng.

“Anh…anh..anh” Vốn dĩ Hạ Dương muốn hỏi vì sao Taishi ở đây, nhưng có thể do hốt hoảng quá nên giọng của cô lúc này vừa run và vấp, mãi vẫn chưa nói xong một câu.

“Đã muộn rồi sao cô còn ở đây?” Taishi cố gắng tỏ ra bình thường, anh cố tình không đề cập đến những chiếc video kia.

“À em..em đói nên đi ra ngoài tìm đồ ăn.” Hạ Dương chột dạ, cô cầm điện thoại giấu ra phía sau.

Trong lòng lại đang gào thét vì xấu hổ.

Taishi nhíu mày “Anh họ của cô đâu?”
Buổi tối ở đây mấy hôm trước thì còn có người trực đêm nên sẽ có đồ ăn, còn bây giờ mọi người hầu hết đã rời đi rồi, nhà bếp cũng đã tan làm từ sớm, làm gì có ai làm thức ăn vào giờ này nữa.

Hạ Dương ủ rũ xoa xoa bụng “Không biết nữa, từ trưa đến giờ em không liên lạc được với anh ấy.”
“Vậy là cô đã không ăn gì từ trưa đến giờ sao?”
Hạ Dương gật gật đầu, khuôn mặt vì còn ngại ngùng mà không dám ngẩng lên.

Taishi nhìn nhìn xung quanh một chút rồi nói “Tôi đưa cô ra ngoài ăn.”
Hạ Dương vội vàng xua tay “Không cần, không cần đâu.

Em cũng không đói lắm, sáng mai ăn cũng được.

Không cần làm phiền anh đâu”
“Xem như tôi cảm ơn vì trưa nay cô đã giúp tôi tìm tài liệu đi.”

Hạ Dương vẫn xua tay “Cái đó cũng không cần đâu, em..em cũng rảnh rỗi mà.”
“Nhưng mà tôi cũng cảm thấy đói bụng.”
Hạ Dương lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Taishi, nét mặt còn lo lắng hỏi “Anh cũng chưa ăn gì sao?”
Taishi gật đầu “Ừ”
Taishi nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Hạ Dương, anh thở dài “Cùng đi ăn đi, tôi mời cô.”
“Cái đó…hình như không tiện cho lắm.” Cô vẫn chưa mặt dày đến độ đeo bám anh như vậy.

“Vậy thì ăn xong chúng ta cùng trả tiền được không? Mỗi người một nửa, không ai nợ ai.” Taishi vẫn cố thuyết phục.

Hạ Dương kinh ngạc nhìn anh.

Taishi mỉm cười với cô “Đi đi.” Nói xong anh liền bước đi trước dẫn đường.

Hạ Dương ngơ ngác nhìn theo anh, thứ làm cô kinh ngạc chính là hai từ ‘chúng ta’ của Taishi.

Cô và anh...có thể gọi là ‘chúng ta’ sao?
Đây là lần đầu tiên Hạ Dương ngồi lên xe một người đàn ông lạ, đặc biệt còn là người cô yêu thích.

Hạ Dương chần chừ nhìn Taishi đang mở cửa cho mình, sau đó lại ấp úng nói.

“Em..em vẫn nên ngồi ở phía sau thì hơn.” Cô vẫn chưa quên chuyện Taishi đã đính hôn, vị trí ghế phụ xe anh đã có chủ rồi, cô không thể mặt dày đến nỗi ngồi vào đó được.

Taishi chần chừ, nhưng sau đó anh cũng gật đầu “Được.”
Hạ Dương có chút thất vọng, cô mím chặt môi mình, sau cùng vẫn im lặng bước vào ngồi ở ghế phía sau.

Bởi vì từ câu lạc bộ đi ra đến thành phố khá xa nên Taishi lựa chọn một quán ăn ở gần, tuy hơi nhỏ nhưng nhìn cũng rất sạch sẽ.

Hạ Dương xuống xe, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Taishi đi vào trong cô liền nhanh chân bước theo anh.

Hai người ngồi ở một vị trí trong góc, Taishi nhìn vào màn hình menu “Cô muốn ăn cái gì?”

“Em không rành đồ ăn ở đây lắm, anh cứ chọn món anh thích là được.”
Taishi nhíu mày “Như vậy sao được, đã nói là cùng trả tiền mà.

Cô cứ xem thử, xem có món nào mình ăn được không.”
Giọng của Taishi trầm thấp, có vẻ do thời tiết có hơi lạnh nên nghe giọng anh hơi khàn một chút.

Nét mặt vẫn hòa ái như cũ, khi anh nhíu mày đôi mắt hơi híp lại, tuy không đáng sợ nhưng lại khiến người đối diện không thể từ chối được lời của anh.

Hạ Dương ngoan ngoãn cầm lấy bảng menu xem, sau đó lại sợ anh đợi lâu liền vội vàng chỉ vào một món ăn ở dòng đầu tiên.

Taishi nhìn cô một cái, nhưng sau đó anh không nói gì mà chỉ gật đầu rồi trả lại bảng menu cho người phục vụ.

Người phục vụ bảo hai người họ chờ một chút sau đó rời đi.

Lúc này bầu không khí giữa hai người hơi yên tĩnh.

Hạ Dương vẫn cúi thấp đầu, lâu lâu lại như không được tự nhiên mà nhìn nhìn xung quanh.

“Sao vậy?” Taishi khó hiểu hỏi cô.

Hạ Dương nhỏ giọng “Ở đây chắc sẽ không bị ai nhìn thấy chứ?”
Taishi buồn cười “Cô sợ bị ai nhìn thấy sao?”
Hạ Dương vội lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu.

“Em..em chỉ sợ bị người khác nhìn thấy sẽ bất tiện cho anh thôi.”
Taishi cười cười “Không sao đâu, ở đây rất gần câu lạc bộ, bình thường cũng có mấy cầu thủ hoặc người nổi tiếng đến ăn, họ cũng quen rồi nên không chú ý đâu.”
Hạ Dương vẫn chưa hết căng thẳng, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó vẫn tiếp tục ngồi im.

Trong lúc Hạ Dương nghĩ cả hai đã hết chủ đề nói chuyện rồi thì Taishi bỗng dưng lên tiếng “Hình như cô rất lo lắng cho tôi thì phải.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi