MÙA HÈ NĂM ĐÓ CHÚNG TA CÙNG TỐT NGHIỆP

Khói lửa, pháo hoa

Nó sinh ra và biến đi trong chớp mắt.


Dù tan biến nhung vẫn cam tâm ánh nguyện.

Pháo hoa chưa từng thất bại cũng như tình yêu chưa từng thất bại

Nếu tình yêu đẹp nhất đã không cần đổi lại bằng nỗi đau tột cùng nhất.

Vậy thì, em thà…

Một thoáng huy hoàng, rồi lặng lẽ ngàn năm.



Lại một mùa hè nữa vội vàng đến mang theo nhuệ khí không thể cản, bao trùm cả mặt đất mịt mù trắng xóa, trắng thành hư vô.

Đã nửa năm rồi Hạ Noãn Noãn chưa gặp lại Lê Phi Nhi, cô chỉ nhận được một cuộc điện thoại của cô ấy vào 11 giờ tối ngày cuối cùng của năm 2004.

Khi màn hình điện thoại hiện lên số lạ, Hạ Noãn Noãn đã có linh cảm mạnh mẽ, tim cô đập nhanh hơn, máu không ngừng bơm lên não, đến ấn nút nghe mà ngón tay cũng run rẩy.

Giây phút im lặng dài, chẳng ai gác máy, đầu bên kia, sau tiếng thở hổn hển, cuối cùng cũng có tiếng khóc khàn khàn.

–   Phi Nhi, là Phi Nhi ư?

Hạ Noãn Noãn vừa mở miệng nói, những giọt nước mắt nhớ nhung lại như nước thủy triều ngập tràn lồng ngực.

–  Noãn Noãn, tớ nhớ cậu.

–   Cậu và con của cậu có khỏe không? Cậu quay về đi được không? Tớ xin cậu hãy quay về đi.

Hạ Noãn Noãn khẩn thiết nói.

– Noãn Noãn, tớ sẽ quay về nhưng không phải là bây giờ. Cậu đợi tớ

nhé.

– Được. Bao lâu tớ cũng sẽ đợi cậu.

Sau đó lại là một trận khóc cố nín nấc nghẹn, bỗng điện thoại gác máy.

Khi Hạ Noãn Noãn gọi lại thì đầu bên kia đã tắt máy. Một lát sau, khi cô gọi đến thì số điện thoại đó đã khóa.

Hạ Noãn Noãn như mất hết sức lực ngồi sụp xuống, muốn khóc mà không có nước mắt. Hốc mắt thâm quầng cạn khô đầy tuyệt vọng. Tay cô  chẳng còn chút sức lực buông thõng xuống, chiếc điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng “cạch” giòn tan.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng nổ lớn của pháo hoa. Hạ Noãn Noãn mở cửa sổ ra nhìn những chùm pháo hoa đang nở trên trời.

Nó nở bung ra, rồi biến mất, không nhìn thấy nữa. Một thoáng huy hoàng, lặng lẽ nghìn năm.

Đôi mắt cạn khô lại dâng lên màn sương mù, cô  ngẩng mặt lên, pháo hoa rơi vào đôi mắt sâu thẳm nhưng làm sao nước mắt lại không thể chảy vào tim.

Đi dưới hàng cây ngô đồng, cuối cùng cũng có thể cảm thấy bầu trời trong xanh trên đầu. Cơn gió mát đầu hạ thổi qua, bên tai là những tiếng lao xao xào xạc. Chỉ là khi nhắm mắt lại, Hạ Noãn Noãn sẽ nhớ tới hai người: Y Hạ và Lê Phi Nhi.

Đó đều là hai người phụ nữ dũng cảm, cao quý, kiêu sa và bướng bỉnh. Họ là những bông hoa anh túc dại, trời sinh ra đã mang theo mùi hương mê ly kỳ dị và cả hơi thở nguy hiểm.

Ôi! Ông trời biết là tôi nhớ họ đến chừng nào.

Giờ tự học buổi sáng, Hạ Noãn Noãn vẫn lén lén lút lút mạo nét chữ làm bài tập hôm trước cho Lộ Tiểu Bắc. Dường như điều này đã thành thói quen, mỗi sáng trên bàn của cô  đều có quyển vở bài tập của cậu ấy. Cô vẫn là khán giả trung thành nhất trong các trận bóng rổ, giúp cậu ấy bê trà rót nước, giúp này giúp nọ, như một người đầy tớ trung thành nhất. Mỗi khi cậu ấy buồn, cô  luồn lặng lẽ ngồi bên cậu, nghe cậu phàn nàn. Nhưng chàng trai mà cô  yêu đến tận xương tủy, yêu đến mức không thể sống thiếu được, yêu đến mức tim không thể chứa nổi lại mãi mãi không thấy được tình yêu của cô.

Trong mắt cậu ấy, cô chỉ là hư vô, biến thành một điềm không đáng kể gì.

Nhưng Hạ Noãn Noãn không hề biết rằng, mỗi lần cô đến gần Lộ Tiểu Bắc, phía sau cô lại có một đôi mắt u buồn đang dõi theo cô.

Cô không nhìn thấy.

Cũng giống như Lộ Tiều Bắc không nhìn thấy nỗi buồn của cô.

Còn Đồng An An vẫn ngông nghênh càn rỡ, mang theo khí thế hung hăng, lạnh lùng, cười ngạo nghễ chẳng kiêng nể ai, tự nhiên không gò bó chạm vào đám con trai hút thuốc, uống rượu. Giống như một bông hoa anh túc dại hấp dẫn vô số nam sinh vì cô ta mà phát điên phát cuồng. Chỉ có điều chẳng ai biết rằng trong lòng cô ta có một vết thương không thể nào lành lại được, trong mắt Tề Lạc, cô  chẳng có chút ấn tượng gì.

Loáng một cái, tuổi 17 sắp đi qua, tuổi 18 sắp đến.

Trong lồng ngực mỗi người đều có một chiếc gai nhọn, đâm sâu vào, đến chảy máu rơi nước mắt. Tất cả những đau đớn đều được che giấu sau nụ cười thất thường.

Càng cười thì càng thấy đau khổ.

Càng đau thì càng cười vô tâm.

Những nỗi nhớ đó nảy mầm nhưng không ra hoa.

Những tình yêu đó sâu sắc nhưng không kết quả.

Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục. Hơn bốn giờ, mặt trời vẫn tràn trề sinh lực nằm trên bầu trời, không hề có chút ý định xuống núi. Dường như nó vẫn bền bỉ chiếu xuống mặt đất.

–   Lê Phi Nhi bước ra khỏi hàng và đứng nghiêm. – Thầy thể dục đã quen với câu khẩu lệnh này. Mặc dù Lê Phi Nhi đã bảo lưu hồ sơ hơn nửa năm nay nhưng thầy ấy vẫn giữ thói quen đó.

Đội hình ngay ngắn bỗng bật cười rầm rầm. Khuôn mặt đen bóng của thầy thề dục cũng hơi đỏ ẩn. Thầu cười gượng gạo, cho học sinh tập vài động tác rồi tuyên bố giải tán, tự do vận động.

Oh yeah!

ẦM

Các bạn học sinh vui mừng giơ ngón tay biểu tượng chiến thắng và nhanh chóng tản ra khắp nơi.

Hạ Noãn Noãn lặng lẽ đi đến bãi cỏ bằng phẳng không người. Đây là một nơi yên bình, cỏ dại mọc rất cao nhưng không có người cắt. Bầu trời xanh biếc trải rộng khắp nơi.

Cô ngồi im lặng, dường như cả người cô chìm trong biển cả cuộn trào dữ dội. Ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đỏ tươi, nhưng giọt nước mắt nhớ nhung không gì kìm nén được lại lăn xuống. Một giây sau, chúng bị mặt trời sấy khô, chỉ còn cảm giác man mát trên mặt.

–   Đuôi Nhỏ, cậu ở đây ư?. Không biết Lộ Tiểu Bắc từ đâu chui ra, vỗ vỗ vai cô.

Dưới ánh mặt trời, vệt nước mắt còn vương lại trên mặt cô  trắng bệch trông như người bị ốm.

–   Đuôi Nhỏ, cậu làm sao thế? Cậu không khỏe ư?. Lộ Tiểu Bắc lo lắng hỏi.

Lúc này, cậu mới bừng tỉnh phát hiện ra, hóa ra cô gái luôn ở bên mình, luôn giúp đỡ mình, luôn im lặng khiến người khác không cảm nhận được sự tồn tại này cũng có nỗi buồn và đau đớn mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được.

Nghĩ đến đây, Lộ Tiểu Bắc bỗng cảm thấy áy náy và đau lòng.

Lúc đó, cậu cảm thấy chưa bao giờ mình muốn hiểu cô, muốn nhìn thấu cô đến thế.

ẦM

Cơn gió mát tặng cho cơ thể người thiếu nữ mùi hương ngọt ngào.

Lộ Tiểu Bắc cảm thấy đây là lần đầu tiên mình thật sự ở gần Hạ Noãn Noãn.

–   Ồ! Tiểu Bắc. Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng gọi: – Tớ không sao. Tớ khỏe như trâu vậy.

–   Khi khi! Vóc dáng cậu gầy gò mảnh khảnh như vậy mà còn nói khoác. Tớ thấy gần giống con khỉ thì có. Lộ Tiểu Bắc bị cô  đùa liền trêu lại cô.

Mặt cậu ấy hướng về phía cô, khuôn mặt ngược sáng, nụ cười rạng rõ trong nắng, trong bóng râm giao nhau lấp lánh mờ mờ tỏ tỏ giống như một đóa hoa đang nở. Hạ Noãn Noãn nhìn thấy mà lại như kẻ mất hồn.

–   Ối! Sắp tan học rồi. Tớ đi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà đây. Hạ Noãn Noãn lẩn tránh ánh mắt đó, không đợi Lộ Tiểu Bắc trả lời, cô đã vội vã chạy đi như một chú nai con.

Lộ Tiểu Bắc bỗng cảm thấy dây đàn trong lòng nhẹ nhàng gảy lên.

Rất lâu rất lâu cũng không thể nào bình lặng lại được.

Sau khi tan học, Hạ Noãn Noãn ra chợ mua đậu xanh và hạt trân châu rồi mới về nhà. Thời tiết càng ngày càng nóng, cô chuẩn bị nấu chè đậu xanh cho ông Hạ Thiện Sinh giải nhiệt.

Hạ Noãn Noãn lấy chìa khóa mở cửa, căn phòng trống không, đến cả một bóng người cũng không có. Cô đoán chắc một lúc nữa ông Hạ Thiện Sinh mới về đến nhà nên mở máy nghe nhạc, đặt một chiếc đĩa CD của Châu Kiệt Luân vào. Khi tiếng nhạc nổi lên, cô  mặc tạp dề rồi đi vào bếp nấu chè.

Bận cả buổi cuối cùng cô cũng nấu xong nồi chè. Hạ Noãn Noãn tháo tạp dề ra đi đến rồi ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.

Đúng lúc này, cô  nghe thấy tiếng bố ở trong phòng. Trí tò mò khiến cô đến nhìn qua lỗ khóa cửa. Trên tấm ga mỏng xuất hiện hai bóng người. Chắc chắn là hai người. Một là ông Hạ Thiện Sinh, người kia qua mái tóc dài màu đỏ có thể chắc chắn là Bạch Mạn Lệ. Rõ ràng, hai người ngủ rất say.

Cảnh tượng đó đập vào mắt khiến Hạ Noãn Noãn đau đớn. Nhìn mãi nhìn mãi, hai người trước mặt đều biến thành một màng trắng xóa, quấn lấy nhau. Sau đó, biến thành khuôn mặt của Lê Phi Nhi và An Doãn Thần. Nó quay cuồng trong đầu cô  rồi lại phóng to ra.

Cơn phẫn nộ khiến tim cô  đau nhói. Dường như chỉ cần mở miệng là ngọn lửa sẽ phun ra khỏi lồng ngực.

Rầm! Rầm!

Không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà Hạ Noãn Noãn bỗng như phát điên đập mạnh vào cánh cửa.

Hai người đang ngủ trên giường bừng tỉnh, ông Hạ Thiện Sinh vội vàng khoác áo ngủ nhảy dựng lên. Bạch Mạn Lệ với cơ thể trắng ngần thủng thẳng ngồi dậy mặc quần áo.

–    Bố, bố… Hạ Noãn Noãn tức giận không nói nên lời.

–    Noãn Noãn, hôm qua bố uống say, bố không biết gì cả. Con tin bố một lần thôi được không?. Ông Hạ Thiện Sinh vội vàng cầu khẩn, lại như nhớ ra chuyện gì, ông ngoái đầu nhìn Bạch Mạn Lệ, thấy bà ta đã mặc xong quần áo, ông liền bước tới lôi bà ta ra khỏi phòng.

Có lẽ ông làm bà ta đau nên Bạch Mạn Lệ bỗng kêu thét lên. Ông Hạ Thiện Sinh chẳng thèm đế ý mà vẫn tiếp tục lôi bà ta đi.

Cuối cùng, không chịu nồi nữa, bà ta đã òa khóc lên.

–    Bố, con về phòng đây. Hai người cứ tiếp tục đi nhé. Tốt nhất là gọi hết cả hàng xóm đến xem vở kịch khôi hài này xem có mất mặt không!. Hạ Noãn Noãn lạnh lùng nhìn ông Hạ Thiện Sinh, mắt đầy vẻ tuyệt vọng: – Bố, bố làm con thất vọng quá!

Nói xong, Hạ Noãn Noãn chạy như bay về phòng rồi đóng sầm cửa lai.

Ông Hạ Thiện Sinh ngây người đứng nhìn đứa con gái yêu quý nhất của mình, tim ông như vỡ ra thành từng mảnh, đau đớn làm cho khuôn mặt ông biến dạng. Mặt mũi mồm miệng của ông như thu lại khiến cho ông càng trở nên già nua.

–   Noãn Noãn. Ông Hạ Thiện Sinh như kẻ mất hồn nhìn về phía cánh cửa đóng chặt gọi.

–   Như vậy chẳng phải càng tốt sao? Con gái anh đã lớn rồi. Cuối cùng nó cũng phải hiểu cho bố mình. Bà Bạch Mạn Lệ nhân cơ hội này bước lên trước vờ an ủi nói.

–   Cút đi! Cô  cút đi cho tôi. Hôm qua, có phải cô đã cho thuốc vào trong đồ uống của tôi không? Cô  nói đi. Cô  là đồ gái điếm đê tiện. Cút đi. Ông Hạ Thiện Sinh như con thú hoang bị người ta thọc dao vào mình, gào thét lên dữ dội.

–   Không phải như vậy. Chỉ là vì em quá yêu anh. Hạ Thiện Sinh, anh biết không? Sự nồng nàn và từng trải của anh giống như liều thuốc độc ngấm vào em. Em rời xa anh giống như kẻ nghiện phải bỏ ma túy. Em không thể sống nổi. Em xin lỗi. Em xin lỗi. Bà Bạch Mạn Lệ hoảng hồn vội vàng bước lên kéo tay ông Hạ Thiện Sinh khụy lụy cầu khẩn.

–   Buông tay tôi ra! Đừng giải thích với tồi nhiều như vậy. Ông Hạ Thiện Sinh lạnh lùng gạt bà ta ra, quay lưng lại, chán ghét nói: – Cô đi đi. Xin mời cô đi cho. Tồi không muốn thấy mặt cô nữa.

– Hạ Thiện Sinh!. Mắt bà Bạch Mạn Lệ ngấn đầy nước mắt tuyệt vọng.

– Cút!. Ông Hạ Thiện Sinh buông thêm một từ.

Bà Bạch Mạn Lệ như kẻ mất hồn đứng dậy, ánh mắt sợ hãi, nước mắt nóng bỏng lặng lẽ rơi xuống.

Bà lảo đảo, lặng lẽ bước ra cửa.

Hạ Noãn Noãn ngồi sụp xuống bên cửa, gục mặt vào đầu gối, nghe hai người bên ngoài từ lúc cãi nhau kịch liệt đến lúc yên lặng trở lại, tay ôm mặt khóc, nước mắt nóng hổi chảy tràn qua các kẽ tay.

Một lát sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hạ Noãn Noãn cố kìm nén, cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc. Môi cắn chặt cũng chỉ là lặng lẽ khóc.

Không một âm thanh, giống như nỗi đau bị nén lại.

Từ trên môi, mùi tanh lạnh giá bốc lên, cô lấy tay quệt máu chảy ra rồi lại tiếp tục gục mặt vào đầu gối.

Tiếng động kéo dài khoảng gần năm phút rồi cuối cùng cũng ngừng lại. Mãi sau, Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng đóng cửa, cô biết bố cô lại ra ngoài.

Hạ Noãn Noãn gạt nước mắt, mở cửa, lặng lẽ đi vào buồng tắm. Trong gương, miệng cô đầy máu giống như màu son khiến cho cô trông thật đẹp. Hạ Noãn Noãn mở miệng cười cứng đờ, cười mãi cười mãi, nước mắt nóng hổi cứ thế tuồn trào.

Cô mở vòi nước, cắm cả đầu mình vào trong chậu nước mát lạnh. Nước mắt hòa với máu cùng chảy vào miệng, dạ dày co thắt đau đớn, cô vội ôm lấy bồn cầu, xây xẩm mặt mày nôn thốc nôn tháo.

Sau khi nôn xong, cô  lại đi vào bếp, lấy chè đậu xanh đã nguội đổ vào bồn cầu rồi giật nước cho nó trôi đi.

Tiếng nước xối ào ào, nước mắt mà Hạ Noãn Noãn cố kìm nén cuối cùng chẳng kìm được nữa cứ thế tuôn trào.

Bạch Mạn Lệ tự sát rồi.

Đúng vào một giờ sáng tối hôm đó. Bà ta đã chọn cách tự sát vô cùng cực đoan. Người đàn bà này mặc chiếc váy màu đỏ chạy lên nóc nhà ông Hạ Thiện Sinh và nhảy từ trên đó xuống.

Lúc đó, Hạ Noãn Noãn đang đứng ngoài ban công ngắm các vì sao trên bầu trời mùa hạ. Bỗng có một bông hoa màu đỏ xuất hiện trong không trung. Màu đỏ rực rỡ đâm vào mắt cô  đau đớn.

Pháo hoa nở trong một giây.

Rồi vụt tắt.

Một lát sau, cô  nghe thấy có tiếng người kêu lên thất thanh: – Trời ơi! Có người nhảy lầu.

Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy như có tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu. Cô chẳng kịp đi giầy mà cứ thế chạy chân trần xuống lầu.

Từ xa, cô  thấy một đám đông vây quanh chân tòa nhà, bàn tán xôn xao. Hạ Noãn Noãn thầm cầu khẩn, mong là không phải người đàn bà đó. Tuy cô rất ghét bà ta nhưng cũng không hận đến mức muốn bà ta chết đi.

Hạ Noãn Noãn lê những bước chân nặng nề, từ từ đi về phía đám đồng. Tim cô  đập thình thịch vì lo sợ. Thời tiết nóng nực mà cô  vẫn run lẩy bẩy.

Nhìn xuyên qua những mái đầu đen, mắt cô  thấy mái tóc đỏ sẫm đó giống như bông hoa dại đã héo ùa mục nát, rực rỡ là vậy.

– Là bà ta, quả đúng là bà ta, Bạch Mạn Lệ.

Trong chớp mắt, nước mắt Hạ Noãn Noãn chảy ra, lòng cô dậy lên nỗi buồn ghê gớm. Cô quay người lại nôn thốc nôn tháo.

Một lát sau,Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Cảm giác tội lỗi trong cô giống như dây mây dại khô cằn bỗng nảy mầm vươn lên

Cô sợ hãi chạy về nhà. Cô mò mẫm trong bóng tối lần về phòng mình rồi đóng cửa thật chặt. Cơ thể run rẩy của cô  chui gọn vào trong chăn

–   Y Hạ, con giết người rồi ư? Con đã giết người đàn bà đó sao?

Hạ Noãn Noãn hoảng loạn tinh thần, tự chất vấn, cuộc tranh đấu diễn ra kịch liệt trong đầu cô. Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng lại trở về hư không. Lúc này, cô bỗng nhớ đến ông Hạ Thiện Sinh. Bây giờ chỉ có ông ấy mới có thể cho cô cảm giác an toàn.

Nửa đêm, Hạ Noãn Noãn nghe trong phòng khách có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân nhè nhẹ dừng lại trước cửa phòng cô.

–   Hạ Noãn Noãn. Ông Hạ Thiện Sinh nhẹ nhàng gọi cô.

Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng bố gọi, vội tung chăn, chân trần chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, mùi máu tanh hòa cùng mùi thuốc lá, mùi rượu xộc lên trong không khí.

Không có đèn, ông Hạ Thiện Sinh cao lớn đứng chắn ánh trăng yếu ớt chiếu vào tạo thành một bóng đen lớn. Trong bóng tối, cô không nhìn rỗ sắc thái trên khuôn mặt của ông, tất cả đều ẩn kín trong bóng tối.

–   Noãn Noãn, cô ta chết rồi. Người đàn bà đó chết rồi. Ông Hạ Thiện Sinh giống như một đứa trẻ nói mơ.

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên này như mũi kiếm nhọn đâm vào trái tim cô  khiến nó chảy máu.

–   Bố, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé. Bố hãy quên quá khứ đi.

Trong bóng tối, nước mắt Noãn Noãn ướt đẫm khuôn mặt, cô ôm lấy ông Hạ Thiện Sinh.

Từ sau khi Y Hạ mất, ông chưa từng nhận được cái ôm nào thân thiết đến thế.

Hạ Noãn Noãn kiễng chân lên để mặt mình áp sát khuôn mặt bố. Những giọt nước mắt nóng hổi lập tức đả xuống khuôn mặt cô.

Mấy ngày liền, Hạ Noãn Noãn không hề gặp lại Đồng An An. Dường như cô ta đã biến mất. Cô  ngập ngừng chờ đợi, mong được nhìn thấy cô ta bình an nhưng rồi lại sợ gặp cô ta.

Sau khi bà Bạch Mạn Lệ mất được bảy ngày, cuối cùng trên đường về nhà, cô đã gặp Đồng An An. Lúc này, cô ta đã hoàn toàn thay đổi. Cô ta mặc chiếc váy ngắn cao trên đầu gối, không thể ngắn hơn được nữa, đầu đội mái tóc giả sặc sỡ, hung hăng lạnh lùng, bướng bỉnh, bất kham giống như loài cây dại mọc lên tùy ý.

– Này! Con gái của ả điếm, xin chào!. Cô ta phả ra một luồng khói thuốc rồi cười mà như không nói.

Hạ Noãn Noãn cảm nhận thấy sự mỉa mai và thù địch trong lời nói của cô ta, không nói lời nào, cô đi qua cô ta và tiếp tục bước về phía trước.

–   Đứng lại. Đồng An An nổi giận đuổi theo túm lấy cổ áo Hạ Noãn Noãn: – Mày điếc hả?

Cổ họng Hạ Noãn Noãn bị thắt lại đau đớn, dường như trong chớp mắt cô biến thành con cá bị mắc cạn, sắp ngạt thở. Cô cố gắng ngẩng mặt lên trời, nhưng làm thế nào thì những giọt nước mắt nóng hổi cũng không chảy ngược vào tim.

–   Hạ Noãn Noãn, mày thôi đi. Đừng giả bộ đáng thương trước mặt tao. Mẹ mày cũng không thèm mua đâu. Đồng An An kích động gào lên. Dường như bàn tay thù hận đó sẽ bóp chết cô.

Hạ Noãn Noãn cố sống cố chết lắc đầu, nước mắt chảy giàn giụa.

–   Hãy thật thà một chút đi. Không được khóc. Mày nghĩ mày khóc thì có thể làm tao buồn sao? Bạch Mạn Lệ chết tao còn không buồn. Tao sẽ không đồng cảm với mày đâu. Bạch Mạn Lệ chính là người phụ nữ tao nên gọi là mẹ, kẻ ngốc đó đã vì bố mày mà nhảy lầu. Bà ấy không cần tao. Cho tao một đống tiền để làm gì chứ? Mày có biết tao đau đớn đến thế nào không? Mày xem tim tao đau đớn đến chừng nào?. Đồng An An vẫn hung hăng gào thét, giọng nói ngày càng yếu ớt, nói đến câu cuối cùng khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt.

Dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể cô ta đều bị rút cạn, cuối cùng cô ta cũng buông tay ra. Toàn thân kiệt sức từ từ ngồi khụy xuống, hai tay bưng lấy mặt, như ở bên bờ vực của sự suy sụp, cô ta như kẻ điên khóc lóc, đau khổ.

Hạ Noãn Noãn chỉnh lại cổ áo nhăn nheo xộc xệch, thở hổn hển, mãi sau mới trở lại bình thường, khuôn mặt trách bệch cũng dần dần hồi phục sắc hồng.

Nhưng khi nghe tiếng khóc tuyệt vọng của Đồng An An, cô vẫn không kìm nén nồi nỗi đau. Cô gái hung hăng kiêu ngạo này giống như loài cây dại ương bướng bất kham, cô ta đã khóc. Cô ta đã khóc thật sự.

Đây là lần đầu tiên Hạ Noãn Noãn thấy Đồng An An khóc.

Khi những giọt nước mắt chảy ra từ đồi mắt xám của cô ta, Hạ Noãn Noãn đã nhìn thấy nỗi u buồn và đau đớn ẩn sâu trong lòng cô gái này. Cảm giác tội lỗi lại bắt đầu trỗi dậy. Cố hơi sợ nhưng vẫn cố gắng ôm lấy Đồng An An.

Hạ Noãn Noãn cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đang run rẩy trước mặt, thấy cô ta không phản ứng gì, cô dần dần ôm chặt hơn. Dường như cô đã đem toàn bộ hơi ấm của cơ thể mình truyền sang cho cô ta.

Mãi sau, tiếng khóc của Đồng An An cũng nhỏ dần.

Cô ta ngoái đầu lại và đối diện với đôi mắt của Hạ Noãn Noãn đang nhìn mình. Hai hàng nước mắt giao hòa thành mặt hồ gạn sóng.

Đồng An An nhìn chằm chằm vào Hạ Noãn Noãn khoảng năm giây, chớp mắt rồi đứng lên.

– Cậu đi đi. Cô ta quay lưng lại phía cô, lạnh lùng nói: – Như thế này không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho cậu và bố cậu. Chúng ta mãi mãi là kẻ địch của nhau. Dù không còn Bạch Mạn Lệ, chúng ta vẫn là kẻ địch của nhau. Có những người trời sinh ra chỉ thích hợp làm kẻ địch rồi.

Bạch Mạn Lệ đã chết.

Khi cảnh sát gọi điện thoại báo cho tôi biết tin này, tim tôi bỗng đập dồn dập, cả người run lẩy bẩy, đến cả cánh tay đang cầm ống nghe cũng run rẩy.

Người đàn bà này ngốc thật đây! Sao lại có thể làm một việc ngốc nghếch như vậy chừ? Thật là làm tôi cảm thấy rất mất mặt.

Tôi không thể nào hiểu được, càng không thể nào tha thứ. Tuy bà ấy để lại cho tôi một tài sản kếch sù đủ cho tôi sống mà không phải lo lẳng gì trong nhiều năm. Nhưng bà ấy đã hoàn toàn quên mất, bà ấy mất đi là tôi mất tất cả, mất đi chỗ dựa.

Hằng ngày, đối mặt với ngôi nhà lạnh lẽo, làm sao tôi sống tiếp được đây? Làm sao tôi sống tiếp được đây?

Tim tôi đau nhói mỗi giây mỗi phút trôi qua, nó đều như chảy máu, cùng nước mắt.

Ai biết, ai hiểu được nỗi đau của tôi?

Đúng vậy. Bà có thể nói Đồng An An, con vẫn còn rất nhiều người đàn ông. Tôi thừa nhận tôi có rất nhiều người đàn ông, ba hoa khoác lác đi vào cuộc đời tôi, vô cùng giả dối rồi biến mất. Tôi không thích họ. Họ chỉ là quân cờ cho tôi giải sầu, cũng như Lộ Tiểu Bắc đã là quân cờ để chế ngự Hạ Noãn Noãn.

Người tôi yêu là Tề Lạc.Cậu ấy sống mà như đã chết, dù tôi có làm bao nhiêu chuyện, dù tôi có cố gắng thế nào, cậu ấy cũng không thèm để mắt đến tôi.

Ôi! Thượng đế, con mới 17 tuổi. Tại sao con lại phải chịu đau đớn đến như vậy?

– Trích blog của Đồng An An, tháng 6 năm 2005.Đồng An An đã quay trở lại trường đem theo ngọn lửa hung hăng và vẻ kiêu ngạo giống như bà hoàng trong mắt không có ai.

Cô ta vứt bỏ hoàn toàn lớp vỏ ngụy trang trước đây và biến thành một cô gái hư hỏng từ đầu đến chân.

Cô ta thản nhiên hút thuốc trong lớp học, bạn bè mới nói nhẹ vài câu mà cô ta đã nổi đóa lên, tính khí nóng nảy không ai dám lại gần. Cô ta đi học muộn như cơm bữa. Ngày nào cũng giao du cùng với mấy thanh niên hư hỏng. Không lâu sau, cô ta đã bị cả lớp cô lập hoàn toàn, thậm chí đến Lộ Tiểu Bắc người đã từng yêu cô ta sâu sắc cũng bị tổn thương, đến những người bị cô ta lừa dối cũng xem thường cô ta.

Chỉ có trước mặt Tề Lạc là cô ta vẫn giữ vẻ thận trọng và sắc sảo trước đây. Nhưng Tề Lạc vẫn lạnh lùng với cô ta, đến nhìn cũng chẳng nhìn cô ta lấy một cái.

Hạ Noãn Noãn không nhớ nổi đã bao nhiêu lần về nhà, cô bắt gặp Đồng An An túm tụm với đám con trai ăn mặc kỳ quái, lặng lẽ hút thuốc. Có lúc, cô ta gọi cô là “Noãn Noãn”, có lúc cô ta tức giận xông đến chỗ cô quát: “Này, con gái của ả điếm!”.

Hạ Noãn Noãn đã quen với sự thất thường của cô ta. Mỗi lần gặp cô ta, cô đều tránh xa cô ta như một phản xạ có điều kiện.

Ngôi nhà vẫn lạnh lẽo. Từ sau khi bà Bạch Mạn Lệ tự sát, ông Hạ Thiện Sinh không tìm đàn bà nữa. Ông nói mình là khắc tinh của đàn bà. Chỉ cần đàn bà đi theo ông, bất kể là ai, đều gặp phải tai họa. Một người điên, hai người đã chết. Không biết sau này, người phụ nữ nào theo ông sẽ phải chịu số phận bi thảm đến thế nào?

Ông Hạ Thiện Sinh thường nói rằng, ông là người chất chồng tội ác.

Mỗi lần Hạ Noãn Noãn nghe ông nói như vậy, tim cô đều nhói đau như muốn ngừng thở. Nhưng dù cô  có khuyên nhủ thế nào, bố cô  vẫn không thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó.

Từ đó trở đi, ông thật sự trở thành một kẻ cô đơn. Ngày nào cũng uống rượu, hút thuốc để giết thời gian.

Mùa hè lại vội vàng trồi qua. Mỗi người đều mang theo một nỗi buồn nho nhỏ, giống như con thú nhỏ chạy ngược chạy xuôi đến vỡ đầu chảy máu mà vẫn không tìm được lối ra.

Những vết máu đã khô và đóng vẩy này nhuộm lên màu sắc kỳ dị, tàn nhẫn mà đẹp lạ kỳ lên bầu trời của tuổi 10 lăm.

Tháng Chín năm 2005 là lúc lớp 12 bước vào kỳ thi tốt nghiệp.

Vài ngày trước khi bắt đầu năm học mới, Hạ Noãn Noãn lại bắt đầu vội vàng đi tìm Lê Phi Nhi. Kết quả bảo lưu chỉ có hiệu lực trong vòng một năm. Dường như thời gian trôi nhanh như tên lửa, loáng một cái đã hết kỳ hạn.

Nhưng Trung Quốc rộng lớn như vậy, cô biết đi đâu để tìm đây?

Ngày 17 tháng Tám, Hạ Noãn Noãn đến trường một chuyến. Cô muốn hỏi ban giám hiệu về việc kéo dài thời gian bảo lưu nhưng cô lại bất ngờ nhận được một bức thư.

Hạ Noãn Noãn mở bức thư ra, trên tờ giấy chỉ viết một câu ngắn ngủi: Noãn Noãn, tớ rất nhớ cậu.

Sáu chữ đó, cộng thêm một dấu chấm câu đã chiếm cả trang giấy.

Dưới ánh mặt trời, tờ giây trắng như ánh lên trong đôi mắt đen, ánh sáng trắng, chôn dòng chữ mực đen vào ngôi mộ vạn kiếp không thể hồi sinh.

Đôi tay Hạ Noãn Noãn bỗng run rẩy. Sau đó, những giọt nước mắt nóng hồi nhỏ xuống tờ giấy làm nhòe mực, rồi nở ra bông hoa úa nát mập mờ.

-Phi Nhi. Ôi! Phi Nhi.

Hạ Noãn Noãn thì thầm, chuẩn bị cho tờ giấy quý giá vào trong phong bì thì cô bỗng phát hiện ra, địa chỉ trên phong bì là Ly Thành.

–   Lê Phi Nhi quay về rồi.

Hưng phấn kích động cùng với niềm vui không thể nào kiềm chế được, Hạ Noãn Noãn như phát điên chạy ra cổng trường, đứng trên phố vẫy taxi.

–   Cho tôi đến phố Đại Diệp Tử. Vừa lên xe, Hạ Noãn Noãn thở hổn hển gào to.

Chiếc taxi xuyên qua những con phố lớn nhỏ của Ly Thành phồn hoa, không lâu sau đã đến phố Đại Diệp Tử. Hạ Noãn Noãn trả tiền, xe chưa dừng hẳn, cô đã nhảy xuống chạy thẳng đến ngôi nhà nhỏ trong ký ức.

Nhưng khi tới nơi, đồi mắt của cô đờ ra, ngôi nhà đã bị dỡ, một tòa nhà kiên cố đang được xây lên, các loại máy móc phát ra những tiếng kêu ầm ĩ. Những âm thanh đó như xé nát trái tim cô.

Hạ Noãn Noãn chẳng còn chút sức lực nào nữa cô khuỵu xuống. Tay cô bưng mặt, tiếng khóc thất thanh vang lên. Nhưng tiếng khóc của nỗi đau kìm nén vang lên trong không khí nhanh chóng bị tiếng động cơ ầm ầm nhấn chìm.

Hạ Noãn Noãn về đến nhà ngủ li bì suốt một ngày một đêm.

Trong mơ, cô luôn nhìn thấy một người con gái mặc sườn xám nền trắng hoa xanh ôm đứa trẻ đã chết trong lòng. Cô ấy  đứng trên đỉnh tháp rất cao, hát một bài đồng dao mà chẳng ai hiểu cả. Gió thổi mái tóc ngắn ngang vai của cô ấy. Toàn thân cô  được bao quanh bằng màn sương mù màu trắng sữa rạng rỡ kỳ dị.

Cô khóc, chạy đến muốn ôm lấy cô ấy.

Nhưng cầu thang dài thật là dài, cô cố gắng leo lên, chân tay trầy xước, máu tủa ra mà cô  vẫn không thể nào leo tới được.

Bỗng nhiên, cô gái đó ôm đứa trẻ nhảy xuống. Bầu trời xanh nở ra một đóa hoa óng ánh nhưng úa nát, rồi biến mất.

Hạ Noãn Noãn thẫn thờ nhìn, mãi sau cuối cùng cũng đau như xé nát tim phổi. Khuôn mặt Y Hạ, Lê Phi Nhi, Bạch Mạn Lệ cứ quay cuồng trong đầu cô, lại phóng to, phóng to ra vô hạn. Đầu cô đau như búa bổ, làm thế nào cũng không thể phân biệt được rõ. Nửa đêm, Hạ Noãn Noãn tỉnh giấc vì cơn ác mộng. Lúc này, trời đang mưa bão, cửa sổ chưa đóng bị gió thổi lắc lư, phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt thê lương.

Hạ Noãn Noãn đứng dậy đóng cửa sổ. Bỗng nhiên, cô nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng kêu của một chú mèo nhỏ. Trong màn mưa dày đặc, âm thanh đó lúc rõ lúc không, không thể nào phân biệt được. Cô tò mò thò đầu ra cửa sổ

Ánh đèn đường vàng vọt trong màn mưa lúc tỏ lúc mờ. Bên cạnh bức tường thấp hiện ra một bóng người. Ánh sáng loang lổ hòa cùng nước mưa chiếu lên trên người cô ấy tỏa sáng. Dường như có một tầng ánh sáng nhạt vây quanh cô ấy  như bỗng hoa súng lặng lẽ nở.

Hạ Noãn Noãn nhìn chằm chằm, bỗng cô kêu lên kinh ngạc.

-Ồ! Lê Phi Nhi!

Cô gái nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Noãn Noãn bên cửa sổ, nở nụ cười thê lương nhưng tuyệt đẹp.

Nụ cười này lạc vào mắt Noãn Noãn giống như một hòn đá rơi xuống lòng hồ, sóng nước dập dềnh, mỗi gạn sóng đều khiến lòng cô đau đớn.

Cô không kịp đóng cửa sổ, vội vàng lao xuống. Chạy qua phòng khách tối om, qua cầu thang… cô  chạy với tốc độ nhanh kinh người, dường như được chắp thêm đôi cánh.

–   Phi Nhi, Phi Nhi. – Hạ Noãn Noãn thở hổn hển gọi, không tài nào kìm nén được kích động và sự vui mừng.

–   Noãn Noãn, cậu ôm tớ đi. – Thấy Hạ Noãn Noãn lao nhanh như bay về phía mình, Lê Phi Nhi vỡ òa cầu xin. Cả người cô ấy  ướt sũng, đầm đìa nước mắt, không thể nào phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé gầy gò trắng bệch này, Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy tim mình đau đớn, không thể nào thở được.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy Phi Nhi, để cô ấy  tựa đầu vào ngực mình.

–   Đứa trẻ đâu? Phi Nhi, cậu có đưa đứa trẻ về không?. Hạ Noãn Noãn nhìn vào cái bụng phẳng lì của Lê Phi Nhi hỏi.

–   An Doãn Thần nói, đứa trẻ vừa sinh ra đã bị người bạn của anh ấy ở Ly Thành đem đi mất. Đến giờ tớ vẫn chưa được gặp lại nó. Tớ rất nhớ nó nên mới lén quay về. Lê Phi Nhi sụt sùi nói.

–   Vào nhà với tớ đi. Ngày mai, chúng mình sẽ cùng đi tìm. Cậu cứ thế này sẽ bị cảm lạnh mất. Hạ Noãn Noãn nói rồi dìu cô ấy  đứng lên. Lúc này, cô  mới phát hiện ra trên cánh tay và đùi cô ấy đều có những vết tím bầm.

Hạ Noãn Noãn cố kìm không hỏi, nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn trào ra khỏi hốc mắt hòa với nước mưa mát lạnh.

Lạc vào giấc mơ đêm qua.

Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Noãn Noãn thức dậy, Lê Phi Nhi đã không còn ở trong phòng nữa. Trên nền nhà sáng bóng có thể soi gương được rải đầy đầu lọc thuốc lá, giống như những xác chết nằm ngổn ngang.

Ánh nắng mùa hè chiếu vào khung cửa sổ chia thành từng mảng sáng bằng nhau. Sương mù, ánh nắng, mùi nước mưa đêm qua còn vương lại hòa quyện với nhau tạo thành hơi ấm vấn vương trong không khí.

Hạ Noãn Noãn vẫn dễ dàng nhận ra mùi hương quen thuộc của Lê Phi Nhi trong những mùi hỗn tạp như vậy. cô  đi chân trần đến bên cửa sổ, bầu trời xanh đua nhau chen vào mắt cô. Dường như tất cả đều bắt đầu một cuộc sống mới.

Trong mắt cô ánh lên màu xanh nhạt.

Trong nháy mắt, hai hàng lệ tuôn trào.

Noãn Noãn, tớ lại phải rời xa cậu để quay về bên An Doãn Thần, người tớ yêu sâu nặng. Trên thực tế, tớ vốn không biết tìm đứa trẻ đó ở đâu.

Có lẽ, một ngày nào đó tớ sẽ gặp được nó. Tớ mong ngày ấy sẽ sớm đến.

Noãn Noãn, tớ yêu cậu.Cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm cho tớ. Tớ thật sự rất cảm ơn cậu.



– Trích blog của Lê Phi Nhi, tháng 8 năm 2005.

Tháng Chín năm 2005.

Vừa bắt đầu vào năm học mới chưa được mấy ngày, Hạ Noãn Noãn đã cảm thấy khác với năm lớp 10, lớp 11. Trong lớp học có treo chiếc đồng hồ đếm ngược đến thời điểm thi tốt nghiệp. Không khí căng thẳng bắt đầu ngay từ ngày đầu tiên bước vào năm học đến ngày cuối cùng.

Không thể ngờ Lê Phi Nhi đã quay lại trường học. Ngày cô ấy quay về, những lời đồn trong quá khứ về cô ấy lại lan truyền khắp nơi. Sau đó, có người đem chuyện cô ấy đã từng đi hát trong hộp đêm ra kể, lại còn thêm thắt này nọ.

Nhưng lúc này cô ấy  đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ấy giống như một hình nhân bằng gỗ, ngoài Hạ Noãn Noãn ra, cô ấy không hề tiếp xúc với bất kỳ ai. Cô ấy càng không để ý gì đến những lời đồn đại.

Những kẻ đồn đại cảm thấy chẳng còn hứng thú, cộng thêm việc học tập năm lớp 12 rất căng thẳng nên những lời đồn cũng dần lắng xuống.

Nhưng không lâu sau, thầy cô giáo và các bạn học sinh đều kinh ngạc khi phát hiện ra rằng, cô ấy không thể nói được nữa.

Đúng vậy. Cô gái này đã mất đi giọng nói. Cô ấy đã biến thành người câm.

Sự thực thì, Noãn Noãn là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.

Trước ngày khai giảng, khi thấy cô ấy nhập vào một đám đàn ông uống rượu say ở hộp đêm, cô đã mất bình tĩnh. Lúc đưa Lê Phi Nhi ra khỏi quán rượu, cô đã trách móc cô ấy, ánh mắt cô ấy  lơ đãng hoàn toàn không hề có phản ứng gì. Dường như cô ấy  đã cắt đứt quan hệ với tất cả mọi thứ xung quanh.

Cả thế giới vội vã chuyển động, chỉ có một mình cô ấy dừng lại trong thời gian tĩnh tại.

Dù Hạ Noãn Noãn lắc mạnh vai cô ấy, cả một lúc lâu sau ánh mắt cô ấy mới thôi mơ màng trở về hiện thực. Cô ấy  nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hạ Noãn Noãn, cổ họng nhúc nhích, đôi môi mấp máy nhưng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lê Phi Nhi lúc đó giống như một người sắp chết, linh hồn đã thoát khỏi thể xác, cơ thể đó dường như đã biến thành cái vỏ trống rỗng. Cô đơn và đau đớn đi sâu vào tận trong xương tủy của cô ấy, máu giống như mực đen phụt ra ngoài, nhuộm đêm tối thành màu đen kỳ dị.

Hạ Noãn Noãn gần như tuyệt vọng nhìn cô gái trước mặt, dường như hiểu ra điều gì đó, môi cô mấp máy, mấy giây sau, cuối cùng cũng thốt ra được mấy từ.

– Phi Nhi, cậu… cậu không nói chuyện được sao? Phi Nhi, cậu nói thử cho tớ nghe xem nào.

Không khí như ngưng đọng, không có âm thanh nào.

Lê Phi Nhi chỉ đờ đẫn nhìn cô, giống như một con búp bê bằng gỗ không hoàn chỉnh, mất đi tư duy, tê liệt không còn cảm giác.

Tim cô dội lên sự đau đớn đến tột cùng, Hạ Noãn Noãn giống như kẻ điên mất đi lý trí, cô lắc mạnh Lê Phi Nhi.

– Cậu nói chuyện đi. Cậu nói cho tớ nghe đi. Phi Nhi! Tớ cầu xin cậu, xin cậu hãy gọi tớ một tiếng Noãn Noãn! Xin cậu hãy gọi tên tớ, gọi tên tớ lại một lần nữa.

Lê Phi Nhi bị lắc đến mức thở không ra hơi. Mãi sau, nước mắt cũng lăn xuống, tí tách lăn xuống.

Nhưng, cho dù miệng có mở thế nào, cổ họng nâng lên như nước biển lớn thì cũng không thể phát ra âm thanh nào.

Đêm tối yên lặng.

Trái tim giống như bị hàng ngàn con kiến đốt đau đớn vô cùng, dường như một giây sau cô sẽ chết ngạt.

Hạ Noãn Noãn hồn bay phách lạc buông Lê Phi Nhi ra.

Mùa hè đi qua, mùa thu lại đến, rồi tiếp đó là mùa đông.

Năm nay Ly Thành lại bất ngờ có tuyết. Những bông tuyết đầu mùa hôn lên mặt đất. Cuối cùng, Hạ Noãn Noãn cũng đã quen với việc Lê Phi Nhi bị mất đi tiếng nói. Nhưng tại sao cô ấy lại mất đi tiếng nói vẫn luôn là một câu đố.

Chỉ là mỗi tối yên tĩnh, trong giấc mơ, cô  nhìn thấy Lê Phi Nhi mặc chiếc váy màu tím, buồn bã hát trên sâu khấu sâu hút với ánh đèn giao nhau giống như một bông hoa đang lặng lẽ nở. Như thành thói quen, mỗi khi thức dậy sau cơn mơ, lồng ngực lại nhói đau, rồi cô  giống như con thú hoang dại đói khát đi vào bếp tìm đồ ăn.

Lồng ngực dường như bị đục một lỗ hổng lớn, tràn ra thứ nước màu mực, phải dùng thức ăn để lấp vào.

Chỉ có tống thức ăn vào thô bạo như vậy mới có thể tạm thời được buông tha và giải thoát.

Hai cô gái ở bên nhau cả ngày, rất yên tĩnh. Hạ Noãn Noãn không nói, hầu như không có bất kỳ âm thanh nào. Thậm chí, còn khiến cho người khác không cảm nhận được sự tồn tại của họ.

Hạ Noãn Noãn không hề hỏi Lê Phi Nhi tại sao lại mất đi tiếng nói. Có lẽ cô  sợ chạm phải nỗi đau sâu kín trong lòng cô ấy.

Thậm chí, Noãn Noãn chưa bao giờ nhắc đến đứa trẻ và An Doãn Thần trước mặt Phi Nhi. Hộp đêm đã thay một tay saxophone mới, cô ấy và cô đều không hề đến đó nghe.

Cô phải bảo vệ cô ấy, tuyệt đối bảo vệ cô ấy.

Giống như trước đây cô ấy đã bảo vệ cô. Cô không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương Lê Phi Nhi.

Khi Giáng sinh đang đến gần, trường trung học Mộc Xuyên nổi lên phong trào tặng bưu thiếp.

Trong giờ tự học buổi sáng, Đồng An An chuyển một chiếc phong bì màu phấn hồng đến cho Tề Lạc. Hạ Noãn Noãn ngẩng đầu lên và thấy cô ta với ánh mắt ấm áp đang gây khó xử cho Tề Lạc. Thấy Hạ Noãn Noãn đang nhìn mình, cô ta lườm cô  một cái rồi ngạo mạn quay đầu đi.

Trong một buổi chiều, Hạ Noãn Noãn cũng nhận được ba tấm bưu thiếp: một tấm của Lê Phi Nhi, một tấm của Tề Lạc, thật bất ngờ còn có một tấm của Lộ Tiểu Bắc. Cậu ấy viết trên tấm bưu thiếp dòng chữ: “Đuôi Nhỏ, Giáng sinh vui vẻ! Cảm ơn cậu”.

Cảm ơn cậu.

Hạ Noãn Noãn ngẫm nghĩ ba từ này, rồi giải thích. Có lẽ là Lộ Tiểu Bắc muốn cảm ơn cô đã luôn chép bài và làm bài tập giúp cậu ấy.

Ôi! Cậu ấy vẫn không thể nào cảm nhận được tình yêu sâu nặng không thể phai nhạt của cô dành cho cậu ấy.

Hạ Noãn Noãn thở dài, nhét tấm bưu thiếp vào trong cặp sách. Tiết cuối cùng, cô tặng lại cho Tề Lạc và Lê Phi Nhi mỗi người một tấm bưu thiếp, duy chỉ có Lộ Tiểu Bắc không có. Sự thực là cô không biết nên viết gì trên đó. Hơn nữa, cô sợ mình không cẩn thận có thể để lộ bí mật sâu kín trong lòng.

Sau khi tan học, Hạ Noãn Noãn và Lê Phi Nhi sắp xếp sách vở, đi ra từ cửa sau của lớp học. Cô nhìn thấy chiếc phong bì màu phấn hồng vớt trong thùng rác. Nó vẫn dán kín chưa được bóc.

Khi họ ra khỏi lớp học thì tuyết đã ngừng rơi. Hạ Noãn Noãn và Lê Phi Nhi đi trên lớp tuyết dày. Cơn gió lạnh thổi qua ngọn cây, cành cây trơ trụi lắc lư, run rẩy trong tuyết.

– Đuôi Nhỏ.

Lộ Tiêu Bắc đuổi theo gọi phía sau cô.

Hạ Noãn Noãn ngoái đầu lại thì thấy khuôn mặt bạn nam ấy giữa lớp màu trắng mênh mang, đôi mắt sáng đến kinh người, dường như tuyết xung quanh đểu hòa vào cậu ấy.

– Ố! Tiểu Bắc!. Cô nhàn nhạt đáp lại, nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.

– Cậu có thích tấm bưu thiếp tớ tặng không?. Lộ Tiểu Bắc mỉm cười hỏi.

–   Có. Tiểu Bắc, cảm ơn cậu. Hạ Noãn Noãn nghĩ đến việc mình không tặng lại bất kỳ món quà gì mà cảm thấy ngượng ngùng.

– Ừ. Lộ Tiểu Bắc gật đầu, vờ thản nhiên nói: – Cậu thích là tốt rồi. Tớ còn tưởng là cậu không thích cơ.

–   Nó đẹp lắm! Tiểu Bắc, Giáng sinh vui vẻ.

Hạ Noãn Noãn cười nhạt nhẽo, trái tim giống như chú nai nhảy nhót không ngừng. Để tránh lộ ra sơ hở, cô  vội kéo tay Lê Phi Nhi chạy mất.

Lộ Tiểu Bắc nhìn theo bóng Hạ Noãn Noãn bị tuyết trắng nuốt dần nuốt dần từng tí một. Mãi sau, bỗng như hối tiếc cậu mới sực tỉnh lại.

Hôm đó về nhà, Hạ Noãn Noãn cho tấm bưu thiếp vào trong một chiếc hộp rất đẹp, cẩn thận như thể cất giấu tình yêu của mình vào đó.

Còn nửa năm nữa là tốt nghiệp. Học sinh lớp 12 giống như những hình xoắn ốc, ngày nào cũng cố gắng xoay tròn, xoay tròn.

Ông Hạ Thiện Sinh hy vọng Hạ Noãn Noãn có thể thi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải. Ông nói những trường đại học tốt nhất của Trung Quốc đều quy tụ ở hai thành phố đó.

Hạ Noãn Noãn càu có gật đầu biểu thị đồng ý.

Nhưng thực tế với thành tích học tập hiện nay của cô, thậm chí đến cả trường đại học bình thường cũng khó mà đỗ được. Hạ Noãn Noãn bắt đầu cảm thấy áp lực rất lớn nhưng như vậy vẫn không phải là nguyên nhân thật sự khiến cô biến thành cỗ máy ra sức học tập.

Nguyên nhân thật sự vẫn là Lộ Tiểu Bắc, vì mục tiêu của cậu ấy là Học viên Điện ảnh Bắc Kinh.

Hạ Noãn Noãn tự lên kế hoạch học tập chi tiết cho mình và bắt đầu thực hiện nó.

Rõ ràng là Lê Phi Nhi cũng chịu ảnh hưởng của cô. Cô ấy  cũng bắt đầu cố gắng học tập. Mất mát quá nhiều, Hạ Noãn Noãn đã trở thành thứ duy nhất cô  có. Cô không thề rời xa Hạ Noãn Noãn được.

Tất cả, tất cả đều tan như mấy khói. Trong chớp mắt đã biến mất im ắng như tờ. Mùi vị đau khổ tỏa khắp trong không khí căng thẳng, cuối cùng cũng bình lặng trở lại.

Tất cả những nỗi đau đã trải qua đều được nén chặt, mỗi người đều như mất đi ký ức, chỉ có thể tìm lại những mảnh vỡ rải rác.

Bây giờ, có lẽ ngoài việc học ra, mọi thứ còn lại đều không còn quan trọng nữa.

Phi Nhi, tớ muốn mình ngày càng kiên cường hơn.

Giống như cậu đã từng bảo vệ tớ, từ sau ngày đó, tớ luôn bảo vệ cậu.

Cho dù năm sau sẽ đến thời khắc tốt nghiệp, li biệt, tớ cũng không vì xa một vài người mà buồn, mà đầm đìa nước mắt.

Hạ Noãn Noãn, cố lên!

Để đòn đánh cuối cùng thật đẹp vào nhé.
– Trích blog của Hạ Noãn Noãn, tháng 12  năm 2005.

Khi tiếng chuông đồng hồ vang lên báo hiệu năm 2006 đã đến, tín hiệu chiến đấu cũng đồng thời vang lên.

Pháo hoa nổ đùng đùng xé toang bầu trời giống như những bông hoa anh đào đang nở rực rỡ óng ánh. Cảnh đẹp mê hồn này lại biến mất ngay trong nháy mắt.

Cuối cùng, mọi người cũng tan rã như vậy sao?

18 tuổi, thời khắc li biệt mà số phận đã định đó, thời khắc đó, liệu có đẹp và bi thương như vậy không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi