MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI


Thành phố Tấn vừa bước vào tháng Sáu nhưng thời tiết đã chuyển từ xuân sang hè, vô cùng nóng bức.

Sau khi tan làm, Vu Chiêu Đệ bắt xe bus về nhà.

Trên đường về, cô lấy điện thoại ra định nhắn Wechat cho Hứa Anh Mai.
Bỗng nhiên có một lực rất mạnh giật lấy túi của cô.

Cô chưa kịp phản ứng, theo bản năng nắm chặt lấy túi để không bị giật mất, điện thoại rơi xuống đất.

Cô kêu lên ăn cướp, đằng sau truyền đến âm thanh của xe máy.

Cô bị đánh vào đầu khiến tay buông lỏng, người nọ liền giật lấy túi xách rồi nhảy lên xe máy, nhanh chóng chạy đi mất.
Cả quá trình bị cướp không đến ba mươi giây.
Có người đuổi theo bọn cướp giúp cô, cô cũng chạy theo ngay phía sau.

Tiếc là người chạy không thể so được với tốc độ của xe máy, hai người đuổi được một đoạn đường thì xe đã chạy mất hút.
Vu Chiêu Đệ cúi đầu thở d/ốc, hai tay chống lên đầu gối, đầu óc quay mòng mòng.
Người đuổi theo giúp cô quay đầu lại: “Xin lỗi cô, chúng nó chạy nhanh quá, tôi không đuổi kịp.”
Vu Chiêu Đệ ngẩng đầu.

Hai người vừa đối mặt, cùng thốt lên:
“Vu Chiêu Đệ.”
“Đỗ Hạo Vũ.”
Người trước mặt đúng là Đỗ Hạo Vũ, bạn học cùng lớp với cô từ lớp một cho đến lớp mười hai.

Trước đây Đỗ Hạo Vũ từng đánh nhau với Lâm Thịnh vì chuyện đổ rác, sau đó thì thôi học vào kì 1 năm lớp mười hai.

Vu Chiêu Đệ không ngờ sẽ gặp lại cậu ta ở thành phố Tấn.
Cậu ta mặc áo ba lỗ, da đen hơn nhiều so với trước đây, cánh tay cơ bắp, mặt đầy mồ hôi.
“Cảm ơn cậu đuổi theo họ giúp tớ.

Bây giờ tớ phải đến ngân hàng báo mất thẻ.”
“Giờ này đã hết giờ làm việc của ngân hàng rồi.”
Vu Chiêu Đệ vỗ trán, tự trách: “Đúng vậy, tớ quên mất.”
Đỗ Hạo Vũ bình tĩnh hơn so với cô, bảo cô trước tiên đi tìm điện thoại.
Hai người đi trở lại chỗ rơi điện thoại lúc nãy.


Không ít người qua đường cũng nhìn thấy cảnh cướp, bảo bọn họ nên báo cảnh sát.

Vu Chiêu Đệ nói cảm ơn với mọi người.
Cũng may điện thoại không bị cướp mất, Vu Chiêu Đệ thở phào.
“Trong túi cậu có những gì?”
Vu Chiêu Đệ suy nghĩ.

Thực ra cũng không có đồ đạc gì quá đắt, chỉ có ví tiền, ô, đồ trang điểm cùng một vài đồ vật linh tinh.

Trong ví tiền có 2 thẻ ngân hàng, thẻ xe bus, căn cước công dân và vài cái thẻ hội viên.
“Trước hết cậu gọi điện cho ngân hàng báo mất thẻ, sau đó tớ với cậu đi báo cảnh sát.”
Vu Chiêu Đệ nghe theo.
Lúc cô gọi điện thoại, Đỗ Hạo Vũ ra hiệu cô đứng đây chờ cậu ta một chút.

Cậu ta chạy đến trước một chiếc xe tải, đứng nói chuyện với hai người đang bốc dỡ hàng trên thùng xe.
Quá trình báo mấy thẻ rất nhanh, mất khoảng 10 phút là xong.

Chỉ là nhân viên ngân hàng nói cô phải mang giấy tờ chứng minh thân phận đến quầy giao dịch trong vòng năm ngày để tiến hành lập hồ sơ báo mất thẻ.
“Thế nào? Giải quyết được chưa?” Đỗ Hạo Vũ quay lại hỏi.
Vu Chiêu Đệ gật đầu: “Mình tớ đi báo cảnh sát là được, cậu cứ bận việc của mình đi.”
“Không sao, dù sao bọn họ cũng đang dỡ hàng ở đây.

Chắc cậu cũng không biết đồn cảnh sát ở đâu, để tớ dẫn cậu đi, không xa lắm đâu.”
Vu Chiêu Đệ bị nói trúng, đúng là cô không biết đồn cảnh sát ở đâu.

Sau khi tốt nghiệp cô đến thành phố Tấn, ở đây đã hai năm.

Cô thuê chung phòng với Hứa Anh Mai ở khu La Dương, tiền thuê nhà khá rẻ, cũng cách công ty khá gần, chỉ mất 45 phút đi xe.
Hai năm ở đây nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này.

Hai kẻ cướp đều đội mũ kín mít, không thể nhìn rõ mặt mũi.
Đỗ Hạo Vũ vẫy một chiếc taxi, đưa cô đến đồn cảnh sát báo án.
Trên xe, hai người hàn huyên đôi câu.
“Thì ra bây giờ cậu là ông chủ lớn, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.” Vu Chiêu Đệ cười khen ngợi.
Hiện tại Đỗ Hạo Vũ mở một công ty vận chuyển hàng hóa nhỏ.


Cậu ta vừa là ông chủ vừa là nhân viên, lúc bận rộn thì phải tự lái xe đi giao hàng, về cơ bản là thường xuyên đi khắp thành phố Tấn.
Đỗ Hạo Vũ bất đắc dĩ cười cười: “Ông chủ lớn gì đâu, chỉ là chân chạy việc thôi, vất vả lắm.

So ra thì vẫn không được như cậu, làm việc trong văn phòng thoải mái nhàn nhã hơn.”
“Làm việc văn phòng cũng không thoải mái gì, mệt mỏi đau đầu, lương thì không cao, còn phải nhìn sắc mặt sếp.

Bạn học Hạo Vũ mới là tiền đồ rộng mở.”
Đỗ Hạo Vũ nhìn thấy Vu Chiêu Đệ trở nên khéo nói lại cởi mở như bây giờ, trêu cô: “Từ khi nào mà cậu biết nói chuyện như thế? Hai ta là bạn học cũ, không cần tâng bốc nhau thế đâu.”
Vu Chiêu Đệ hơi vui vẻ: “Tớ luôn nói chuyện như này mà, chỉ là trước đây cậu không nhận ra mà thôi.”
Đỗ Hạo Vũ vội vàng gật đầu: “Dạ dạ dạ, cậu nói đúng, tớ có mắt như mù.”
Sau khi đến đồn cảnh sát, hai người mới dừng nói chuyện.
Toàn bộ quá trình báo án mất khoảng nửa tiếng.

Nửa giờ sau, hai người đi ra khỏi đồn cảnh sát.
“Cậu nghĩ có khả năng tìm được túi xách của tớ không?”
“Không nên đánh mất hi vọng, còn hi vọng là còn điều tốt đẹp.”
Vu Chiêu Đệ ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Bỗng nhiên cô cảm thấy Đỗ Hạo Vũ đã trở nên hóm hỉnh hơn rất nhiều: “Cậu khiến tớ phải giật mình đấy.

Đi ăn cơm nhé, tớ mời cậu ăn cơm tối.”
“Được.”
Hai người trở lại khu La Dương, quanh đây có rất nhiều nhà hàng quán ăn.

Đỗ Hạo Vũ nói cậu ta không biết nhiều về đồ ăn ở khu này nên để cho cô quyết định.

Vu Chiêu Đệ dẫn cậu ta vào một tiệm cơm gà.
Vừa ngồi xuống thì Vu Chiêu Đệ nhận được điện thoại của Hứa Anh Mai.

Chị ấy hỏi cô bao giờ về, cô bảo sẽ về hơi muộn.
“Xin lỗi nhé, bạn tớ gọi điện tới.

Cậu cứ xem qua thực đơn đi, muốn ăn gì thì cứ gọi, không phải tiết kiệm tiền hộ tớ đâu.”
Đỗ Hạo Vũ tùy tiện chọn hai món ăn khác nhau, sau đó đưa thực đơn cho cô.

Lúc đợi đồ ăn mang lên, hai người trao đổi phương thức liên lạc.
Khi ăn cơm, cả hai trò chuyện rất nhiều.
Đến khi trả tiền, Vu Chiêu Đệ quét mã QR để thanh toán mới phát hiện sau khi báo mất thẻ ngân hàng thì không thể thanh toán qua Wechat được nữa.

Cô quay lại nhìn Đỗ Hạo Vũ, thấy cậu ấy đã lấy tiền mặt ra.
“Tớ quên mất là đã báo khóa thẻ ngân hàng, hết bao nhiêu tiền thế? Về nhà tớ sẽ nhờ bạn chuyển lại cho cậu.”
Cô đã nói là sẽ mời mà cuối cùng lại để cậu ấy trả tiền.
Đỗ Hạo Vũ cất tiền thừa vào túi quần, cười nói: “Không sao, không hết nhiều, tớ phải xứng với một tiếng “ông chủ lớn” của cậu chứ.

Lần sau cậu mời lại tớ là được.”
“Thật xin lỗi, tớ mời cậu mà lại khiến cậu tốn kém quá.

Cậu còn vừa giúp tớ nữa chứ!”
Lúc đến dưới lầu, Vu Chiêu Đệ vẫn còn vô cùng áy náy.
“Chỉ có hơn 200 tệ thôi, không phải số tiền lớn gì.

Cậu về đi, có chuyện gì thì hãy gọi cho tớ.”
Đỗ Hạo Vũ ra hiệu cô đi trước.

Sau khi cô rời đi, cậu ta mới đi tới xe tải của mình.

Hàng hóa đã được dỡ xong, Đỗ Hạo Vũ đi ra sau đóng cửa thùng xe rồi mới lên xe rời đi.
Vu Chiêu Đệ đứng trước tòa chung cư cô thuê phòng, lần nữa ý thức được cô không chỉ đánh mất vài đồ vật linh tình mà còn mất cả thẻ ra vào nhà, chìa khóa phòng, cả thẻ qua cổng cũng mất luôn.

Cô gọi cho Hứa Anh Mai, hỏi chị ấy đã về chưa.
Cũng may Hứa Anh Mai về sớm hơn cô.

Chị ấy xuống nhà đưa cô vào.
Khi hai người đi lên lầu, Hứa Anh Mai không nhịn được nói: “Vậy là chỉ có điện thoại là em không bị mất? Nhưng không phải mấy ngày nữa em phải đi công tác ở thành phố An hay sao, không có căn cước thì làm sao mua vé xe được?”
Vu Chiêu Đệ ôm đầu, sao cô lại quên vụ này chứ.

Cô mang vẻ mặt như đưa đám nhìn Hứa Anh Mai, ôm cánh tay chị ấy: “Đàn chị, hôm nay đúng là em không nên ra đường.

Chị cho em mượn ít tiền để vượt qua cửa ải khó khăn này nhé!”
Hứa Anh Mai trêu cô, lắc đầu, nói không muốn cho cô mượn tiền.
“Chị nhất định sẽ cho em vay thôi.

Em mượn tạm chị 500 tệ, mai em sẽ đến ngân hàng xem có thể được cấp lại thẻ luôn không.

Việc đi công tác có lẽ không đổi thành người khác được, đây là công việc em đã làm từ đầu đến giờ, người khác không biết rõ thủ tục.”
Vu Chiêu Đệ kéo tay Hứa Anh Mai, vẻ mặt tươi cười.
Cửa phòng không đóng.

“Chiêu Đệ về rồi à.” Một giọng nam truyền đến.
Vẻ mặt tươi cười của Vu Chiêu Đệ dừng một giây, sau đó trở lại bình thường, chào hỏi với Lữ Hưng Phàm – bạn trai của Hứa Anh Mai.
“Lúc về nhà Chiêu Đệ bị cướp túi.”
“Báo cảnh sát chưa?”
Vu Chiêu Đệ gật đầu, nói mình đã báo cảnh sát rồi.
“Đàn chị, em cầm chìa khóa dự phòng nhé.

Hôm nào em sẽ bảo chủ nhà đánh thêm một bộ chìa khóa khác.”
“Ừ, em cầm đi.

Chị chuyển tiền cho em nhé hay em lấy tiền mặt?”
“Tiền mặt đi, thẻ ngân hàng của em bây giờ không dùng được.”
Hứa Anh Mai lấy 800 tệ từ trong túi đưa cho Vu Chiêu Đệ: “Tiền mặt chị chỉ còn bằng này, nếu em dùng không đủ thì cứ nói với chị.”
“Cảm ơn chị, em về phòng trước.”
Vu Chiêu Đệ và Hứa Anh Mai thuê một căn có hai phòng ngủ, một phòng khách, thêm nhà bếp và một nhà vệ sinh.

Diện tích nhà không lớn, chỉ có 40 mét vuông, thỉnh thoảng bạn trai Hứa Anh Mai sẽ đến ngủ qua đêm.
Cô đóng cửa phòng mình, đôi khi nghe thấy được một vài câu hai người nói chuyện bên ngoài.
10h tối, Vu Chiêu Đệ chuẩn bị đi tắm, Lữ Hưng Phàm cũng đi ra từ trong phòng Hứa Anh Mai.
“Chiêu Đệ, em muốn ăn táo không?”
“Em không đói, hai người ăn đi.”
Vu Chiêu Đệ cầm quần áo vào nhà vệ sinh.
Sau khi giặt xong quần áo, Vu Chiêu Đệ đem ra ban công phơi.

Lữ Hưng Phàm lại đi ra rửa dao gọt hoa quả, bởi vì ban công nối liền với nhà bếp nên sau khi phơi xong quần áo, cô phải lướt qua Lữ Hưng Phàm, im lặng đi về phòng mình.
Cô không thân quen với Lữ Hưng Phàm.

Nếu như Hứa Anh Mai không ở đây thì hai người rất ít khi nói chuyện, bầu không khí rất ngượng ngùng.

Mặc dù cô cũng cảm thấy Lữ Hưng Phàm là người không tệ.
Cô tốt nghiệp sau Hứa Anh Mai một năm.

Lữ Hưng Phàm là bạn trai mà Hứa Anh Mai quen trước khi cô tốt nghiệp.

Thỉnh thoảng, vào thứ bảy chủ nhật Lữ Hưng Phàm sẽ đến ăn cơm, sau khi quan hệ của hai người phát triển mặn nồng hơn thì Lữ Hưng Phàm sẽ qua đêm ở đây.
Nói thật thì cô rất thích ở chung với Hứa Anh Mai, chỉ là cô không thích có thêm Lữ Hưng Phàm.

Cô không thể quen được với sự tồn tại của anh ta.
Hết chương 48.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi