MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI


Lâm Thịnh đưa tất cả thuốc cho Vu Chiêu Đệ, dặn cô cách sử dụng từng loại một, sau đó mới về nhà.
Khi Vu Chiêu Đệ vào nhà thì cả nhà đều đã ngủ.

Cô rón rén trở về phòng mình.
Bụng vẫn còn đau, chỉ là không còn dữ dội như lúc trước.

Cô nằm trên ván giường cứng rắn, mỗi lần trở mình cái giường lại phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Suốt cả đêm không hề chợp mắt.
Trời tờ mờ sáng, Vu Chiêu Đệ cố gắng rời giường.

Cô gõ cửa phòng Giang Tú Lệ, xin bà ta tiền mua thức ăn.
Cũng giống như mọi ngày, cô nấu cơm trước tiên.

Chỉ khác là hôm nay cô còn phải đắp thuốc nam rồi mới ra ngoài mua thức ăn.
Vu Chiêu Đệ đến lớp.

Trịnh Nhã Thu và mấy người bạn học vây quanh cô thân thiết hỏi thăm.

Hôm qua Vu Chiêu Đệ bất ngờ ngất đi khiến mọi người đều sợ hãi.
Tiết tự học sớm đã bắt đầu, mọi người vây quanh bàn Vu Chiêu Đệ dần tản đi.

Trịnh Nhã Thu kéo tay cô: “Hôm qua cậu làm tớ sợ muốn chết.

Nếu không có Lâm Thịnh ở đó thì tớ cũng không biết nên làm thế nào nữa.


Cậu không biết đâu, lúc Lâm Thịnh bế cậu ra ngoài, mấy bạn nữ lớp mình đều trợn tròn mắt, trong lòng ước mong được như cậu đấy!”
Vu Chiêu Đệ dở khóc dở cười, điều này thì có gì tốt mà ước ao.

Bỏ lỡ mấy tiết học hôm qua nên Vu Chiêu Đệ không trò chuyện nhiều với Trịnh Nhã Thu mà bắt đầu chăm chỉ học bài.
Lâm Thịnh đến khá trễ, tiết tự học gần kết thúc thì anh mới vào lớp.
Tiếng kéo ghế phía sau truyền tới, không lâu sau đó, Vu Chiêu Đệ cảm nhận được có người chọc vào lưng cô.

Cô quay đầu lại.
“Em về nhà có đắp thuốc không?” Lâm Thịnh hỏi.
Vu Chiêu Đệ không ngờ Lâm Thịnh vừa ngồi xuống đã hỏi cô có đắp thuốc không.

Khoảnh khắc đó, trái tim hoang vắng của cô bỗng nhiên đập dồn dập.

Cô gật đầu, nói sáng sớm nay cô đã đắp rồi.
Lâm Thịnh đáp ừ rồi gục xuống bàn ngủ.
Tại sao anh lại ngủ nữa? Từ khi khai giảng đến nay, cô chưa từng nhìn thấy anh học bao giờ.

Có điều cô không thể nói gì được, nên xoay người lên tiếp tục học bài.
Sách nhà trường đặt mua cuối cùng cũng được phát.

Vu Chiêu Đệ nhìn sáu quyển sách ôn tập thật dày, mở ra cẩn thận như sợ làm nhàu chúng.
Trong giờ học, cả lớp hò hét ầm ĩ.
Lâm Thịnh dựa vào ghế, thờ ơ lật sách ra.

Sách ôn tập bao gồm toàn bộ kiến thức của ba năm cấp ba, số lượng kiến thức thì rất nhiều nhưng lại khá ít đề để luyện tập.

Quyển sách này khá tốt với người có nền tảng kém, nhưng lại không có nhiều giá trị đối với những người đã nắm chắc kiến thức cơ bản.
Lúc Lâm Thịnh đang lật xem sách thì đột ngột có một hộp xốp bay qua đầu anh.

Nó không rơi vào trong thùng rác mà lại rơi thẳng xuống đất, phở xào bên trong rơi tung tóe quanh chỗ ngồi của Lâm Thịnh.
Có rất nhiều bạn trong lớp thích mang bữa sáng đến trường, phở xào, cháo, bánh bao các loại.

Mỗi lần Lâm Thịnh vào lớp đều có thể ngửi thấy mùi thức ăn.
“Xin lỗi nhé, không ném chuẩn, lần sau tao nhất định sẽ ném chuẩn hơn.” Đỗ Hạo Vũ cười cợt, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt không hề áy náy, cũng không định xuống nhặt lại đồ bỏ vào thùng rác.
Cậu ta định về chỗ ngồi, Lâm Thịnh gọi lại, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Nhặt lên.”
“Tại sao tao phải nhặt? Chỗ mày ngồi vốn chính là thùng rác, tao có nhặt hay không không đến lượt mày ý kiến.” Đỗ Hạo Vũ hết sức vô lý, còn nhún nhún vai.

Chỉ là khi đối diện với ánh mắt của Lâm Thịnh thì vô thức tránh né.
Đỗ Hạo Vũ là một tên côn đồ trong thôn, hút thuốc uống rượu đánh nhau là chuyện như cơm bữa.

Mấy hôm trước vì đánh người nên phải vào đồn cảnh sát, nghe nói là vừa mới được thả ra ngoài.

Bình thường hắn ta không đi học, có đi học hay không phụ thuộc vào tâm trạng của hắn.
Trong nhà Đỗ Hạo Vũ có người làm to, bối cảnh lớn, vì vậy bạn học trong lớp đều sợ, không dám chọc đến.
Vu Chiêu Đệ sợ Lâm Thịnh xảy ra xung đột với Đỗ Hạo Vũ.


Cô sốt ruột ấn ấn tay Lâm Thịnh, nháy mắt ý bảo anh đừng kích động.
Lâm Thịnh cúi đầu nhìn tay Vu Chiêu Đệ đặt trên mu bàn tay mình.
Vu Chiêu Đệ chú ý tới ánh mắt cậu, liền nhanh chóng rụt tay về.
Đỗ Hạo Vũ cười giễu cợt, chuẩn bị về chỗ ngồi.

Lâm Thịnh đứng dậy, bước mấy bước dài, nắm cổ áo Đỗ Hạo Vũ kéo về sau, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Tao nói là nhặt lên, quét dọn sạch sẽ! Tai mày điếc không nghe thấy à!”
Đỗ Hạo Vũ hoành hành ngang ngược trong thôn đã lâu, cho tới bây giờ chưa có người nào dám chọc tới hắn.

Một học sinh chuyển trường mà dám ra tay với hắn, đúng là chán sống.
Đỗ Hạo Vũ nhào lên đánh một quyền.
Lâm Thịnh đã sớm đoán được hắn sẽ ra tay, tránh được quả đấm của hắn.

Lực siết trên tay anh trở nên mạnh hơn.
Đỗ Hạo Vũ bị siết chặt cổ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Thịnh, thẹn quá quá giận: “Lâm Thịnh, tao khuyên mày buông tay ngay lập tức, nếu không tao sẽ làm cho mày phải bò ra ngoài.”
Khóe miệng Lâm Thịnh khẽ nhếch, cả người toát ra khí thế áp bức rất lớn, càng siết chặt hơn: “Để xem là ai phải bò ra ngoài! Có nhặt không?”
Hành động của hai người thu hút ánh mắt của tất cả các bạn trong lớp, chỉ là không ai dám tiến lên tách cả hai ra.
Vu Chiêu Đệ căng thẳng, lo lắng nhìn Lâm Thịnh.
Đỗ Hạo Vũ nổi giận, tránh khỏi cái nắm cổ của Lâm Thịnh, quay ra nhấc cái ghế lên hướng về phía cậu.
Lâm Thịnh hơi nghiêng người sang bên cạnh để tránh, nhảy ra phía sau Đỗ Hạo Vũ, hung hăng đạp một phát vào đầu gối cậu ta.

Đỗ Hạo Vũ bị đạp quỳ một chân trên đất.
Lâm Thịnh đoạt lấy ghế trong tay Đỗ Hạo Vũ, nhắm vào đầu cậu ta, lạnh lùng nói: “Có tin tao cho đầu mày nở hoa luôn không? Vẫn còn không chịu nhặt?”
Lúc Lâm Thịnh nói lời này, ánh mắt sắc bén, bộ dáng như muốn giết người, khí thế hung mãnh.
Đỗ Hạo Vũ bỗng cảm thấy sợ.

Hắn không hề nghi ngờ nếu hắn nói không thì Lâm Thịnh chắc chắn sẽ nện ghế lên đầu hắn.

Một đạp ban nãy, Lâm Thịnh dùng lực rất mạnh khiến hắn cảm thấy như chân sắp gãy đến nơi.
“Tôi… tôi nhặt.” Đỗ Hạo Vũ miễn cưỡng trả lời.

Hắn lảo đảo đứng dậy, nhặt hộp xốp lên, cầm chổi quét sạch sẽ.
Lâm Thịnh liếc nhìn cả lớp, trong ánh mắt có chứa ý lạnh: “Lần sau ai còn không ném rác cho đúng thì sẽ có kết quả như nó.”

Nói xong, anh ném ghế xuống đất, trở về chỗ tiếp tục xem sách.

Hành động này, một câu nói này, có mười phần sức mạnh, khiến trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Lúc thầy giáo bước vào lớp, tất cả mọi người đều xoay người lại nghiêm chỉnh, không ai dám nói chuyện vừa nãy.
Vu Chiêu Đệ để ý ánh mắt Đỗ Hạo Vũ lúc bỏ đi vô cùng hung ác giống như con rắn độc đang thè lưỡi.

Cô đoán Đỗ Hạo Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lâm Thịnh.
Lúc thầy giáo giảng bài trên bục giảng, Vu Chiêu Đệ không nhịn được quay người lại, giọng nói lo lắng: “Lâm Thịnh, Đỗ Hạo Vũ là người rất độc ác.

Mấy ngày này anh hãy cố gắng tránh mặt cậu ta đi, gia đình cậu ta có bối cảnh lớn lắm.”
Lâm Thịnh hơi buồn cười.

Bình thường cô gái nhỏ này lúc đi học vô cùng nghiêm túc, không ngờ lại đột ngột quay xuống nói chuyện với anh.

Bỗng nhiên anh nổi lên ý định muốn trêu cô, hài hước nói: “Thế nào, lo lắng cho tôi? Sợ tôi bị nó đánh?”
Hai tai Vu Chiêu Đệ đỏ bừng, anh nói như thể cô rất quan tâm đến anh vậy.

Cô rầu rĩ nói thêm: “Dù sao anh cũng nên tránh cậu ta, đừng… chọc đến cậu ta nữa.” Sau đó nhanh chóng xoay người lên.
Trịnh Nhã Thu nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, ngờ vực trong lòng.

Từ lúc nào mà Chiêu Đệ lại thân thiết với Lâm Thịnh như vậy rồi?
Hết chương 8
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi