MÙA HOA NĂM ĐÓ TA CÓ NHAU


Trở lại không lâu nhưng cô đã sớm thuộc đường ở đây, phải nói là rất hay, có người ở đây hai năm vẫn chưa thể đi quen nói gì đến người chập chững trở về như cô.

Đã hứa là tuần này sẽ đi họp lớp vì thế cả ngày cô không quá bận tâm về việc buôn bán mà cứ ngồi đàn và ca, tiếng hát ngân nga trong tiệm ở dưới đồi nghe sao mà xao xuyến đến vậy.
‘Tà đà đi đá ta
Dường như em đã rất yêu anh
Mà trong anh chẳng có em đâu
Để rồi ngày mai lại xa cách nhau
Anh có thấy nhớ em không?
(Anh có thấy…nhớ em không?)
Em nhớ anh ngày đêm, nhớ đến điên đầu
Em thích anh, cực thích, thích đến đau đầu
Chỉ là anh có biết tâm tư này không?
Chỉ là anh có biết em nhớ anh đến vậy không…’
Tiếng hát trong trẻo chẳng bao giờ mất đi, chỉ là đánh đàn cô cũng đã quên mất một chút, tay lại vô cùng cứng nhắc, chẳng có chút gì gọi là mềm mại.


Giang Nhu đương nhiên biết rất rõ, cô cũng không thất vọng về việc ấy, còn nghĩ nếu tập nghiêm túc sẽ có thể đánh hay như xưa.

Mấy người bạn cũ cả ngày hôm nay đều rất chăm chỉ nhắn tin, đặt nhà hàng là do Viễn Chính và Tú Tri phụ trách nên cô cũng chẳng thấy tâm tích của đôi vợ chồng trẻ đó, nói đi cũng phải nói lại, bọn họ cưới nhau cũng rất sớm, nhưng lại là bạn học, nghe cũng rất hay đấy chứ.
Cô không khỏi nôn nao liền gửi một tin nhắn hội thoại cho Chiêu Tranh: “Cô nương à, khi nào đón tớ”
Chiêu Tranh: ‘Tầm chiều tối tớ sang, rất cố gắng thu xếp công việc đây này’
Giang Nhu cười dịu dàng: ‘Được’
Giang Nhu: ‘Tạm biệt’
Cô nhìn đồng hồ còn rất sớm, cũng suy nghĩ xem anh hôm nay lại không có ca trực ở bệnh viện mới rảnh thế này, nếu không chắc chắn chẳng bước ra khỏi bệnh viện.

Cô bĩu môi, đi tìm những ngăn kéo quần áo, tìm mãi mới ra một chiếc váy, là váy lụa màu đỏ cổ đổ hai dây, cũng rất lâu cô còn chưa đụng đến.

Tuy có hơi quyến rũ nhưng nhìn chung rất vừa mắt, lại hợp với bữa tiệc.
“Trông không tồi, quyết định chọn em nhé” Cô vui vẻ hí hửng vừa đi vừa hát.
Sẵn dịp rất lâu còn chưa đăng ảnh lên mạng xã hội, cô liền tuỳ ý chọn một bức vừa chụp, màu cũng không chỉnh, eo cũng không chỉnh nhưng trông cô vẫn quyến rũ như thường, xinh đến nỗi không kiềm được lòng.
Vừa đăng ảnh lên, cũng có rất nhiều người xôn xao, Giang Nhu âm thầm đọc những bình luận của họ:
‘Aaaa, đừng có quyến rũ tôi’
‘Này xinh chết đi, chắc chắn tối nay sẽ có anh trai nào làm quen Tiểu Đào thôi’
‘Tiểu Đào cái gì? Đây là Đào Đào đã lớn rồi’
Tú Tri nhìn thấy liền trêu: ‘Ai da, chắc là có người mê mệt cậu mất’
Viễn Chính: ‘@TúTri, vợ à, đừng nói thế chứ’
‘…’
Cái đôi vợ chồng này thật ngọt ngào mà!
Cô trang điểm nhẹ nhàng, định là sẽ đợi Chiêu Tranh, nhưng đợi mãi đến gần 18h cũng chẳng thấy cô ấy xuất hiện.

Vừa nghĩ thì Chiêu Tranh gọi đến cho cô:
“Tiểu tổ tông à, tớ chưa xong việc, nhưng nhà hàng lại ở cạnh nơi tớ làm, cậu…để Trịnh Nam đưa đến có được không?”
“Cậu…Có cố ý không đấy?”
“…”

Chiêu Tranh cười: “Tớ nào dám…Mau lên, Trịnh Nam đợi cậu đấy”
Cái gì mà Trịnh Nam đợi chứ? Cô thật không biết có bị bán đứng hay không nữa…Nhưng suy nghĩ là thế, cô vừa đi ra khỏi liền thấy Trịnh Nam đứng đợi sẵn, anh chống tay lên xe, ánh mắt nhàn nhạt nhưng vẫn bắt gặp được sự mong ngóng.
“Chờ tôi có lâu không?” Cô nhỏ giọng
“Không có”
Cô ngại ngùng: “Vậy…chúng ta đi”
Anh từ nãy đến giờ vẫn chẳng nhìn lấy chiếc váy kia của cô, nhưng trước khi mở cửa xe, Trịnh Nam lại cởi chiếc áo vest của mình đưa đến tay cô, khuôn mặt cực kì nghiêm túc.
“Khi nào cần thì dùng, tôi cũng không cần đến”
Giữa anh và Giang Nhu có một khoảng cách vô hình, mà khoảng cách vô hình ấy lại mang tên “Giang Uẩn”, đúng, anh nghĩ rằng Giang Uẩn chính là bạn trai của cô, cũng nghĩ rằng cô vì vậy mà không còn quan tâm đến anh…Nhưng nhờ vậy, anh phát hiện ra, sức chịu đựng của anh lại cực kì tốt đấy chứ!
Cả một đoạn đường đi, cô lại len lén nhìn anh, nhìn sâu hơn một chút, nét mặt anh gầy đi quá, chẳng biết đã chịu những gì.
“Đừng nhìn tôi, khó chịu quá đấy”
“Ừ nhỉ, không nhìn” Cô đáp.
Trịnh Nam chăm chăm về phía trước, nhưng lại hỏi cô một câu: “ Cậu có về thành phố nữa không?”
“Có, chắc chắn là thế”
“…”
Anh không hỏi gì thêm, hai người cũng chìm vào sự im lặng, im đến nỗi nghe được tiếng thờ của nhau.
Cô xuống xe trước, anh thì đi đỗ xe, bọn họ người vào trước người vào sau, nhưng bây giờ trong phòng riêng của nhà hàng lại vô cùng náo nhiệt, nhìn thấy cô lại càng ồn ào xôn xao, ai ai cũng đến khen lấy khen để, nào là muốn xin địa chỉ tiệm cô, nào là muốn thêm bạn bè với cô, khiến Giang Nhu cực kì ngại ngùng
“Lớp trưởng với Giang Nhu trước đây có mối quan hệ không chính đáng, nói xem có phải không” Ai đó nói to.
“Nghe cũng có lý đấy, hai người nói xem hai người là gì của nhau thế”
“Đúng đó”
Cô cười.

Anh cũng không đáp.
Vì lớp khá đông, bọn họ ăn cũng không chịu ăn, Viễn Chính đành đứng ra tổ chức trò chơi, là thật hay thách, nghe liền có chút thú vị.
Tú Tri xoa chai lần đầu, chai lại chỉ về phía bạn học nam: “Cậu trúng rồi”
Viễn Chính: “Tớ hỏi tớ hỏi”
“Khi đi học, cậu có từng yêu sớm hay không?”
Bạn học nam ngại ngùng, mọi người xung quanh cũng ồ lên chờ anh ta đáp, nhưng chưa kịp đáp, ánh mắt anh ta liền nhìn về phía Giang Nhu:
“Không yêu sớm, chỉ là thích một người”
Anh ngồi cạnh cô, nhìn thấy ánh mắt của bạn học nam kia có chút cau mày, cực kì khó coi.

Chiêu Tranh ở đối diện thoáng nhìn đã cảm thấy căng thẳng: “ Này này, được rồi qua đi”
Giang Nhu ngồi có chút không thoải mái, cô còn định sẽ đứng dậy đi loanh quanh một chút, nhưng vừa định đứng dậy chai lại xoay chỉ vào cô khiến mọi ánh mắt liền đổ về phía Giang Nhu.

Cô e ngại cười trừ: “S-Sao thế…Tớ chọn thách”
“…”
“…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi