MÙA HOA NĂM ĐÓ TA CÓ NHAU


Công ty liên hệ Giang Nhu hỏi cô xem có thể tự mình đứng ra làm rõ hay không, còn có thể quảng cáo tên tuổi, đáp án của cô rất đơn giản, đó là không!
Cô ngồi ở sopha của tiệm chờ Trịnh Nam mang thức ăn xuống, máy tính ở trên chân, hai cứ gõ phím, đôi lúc sẽ dừng lại suy nghĩ.

Về phần của Điềm Di cô sẽ không bỏ cô nhóc, chỉ là bây giờ không thể làm sáng tỏ mọi chuyện, đợi đến lúc thích hợp sẽ làm rõ với mọi người.
Quản lí Mã bảo với cô Điềm Di đã quay về thu âm bài mới, cô nhóc ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
“A, anh làm gì vậy?”
Giang Nhu hoảng hốt nhìn Trịnh Nam từ phía sau đi đến.
“Buổi tối không khoá cửa tiệm à?”
Cô bĩu môi: “Đợi cửa anh mà”
“…”
Lòng anh dịu đi rất nhiều, anh giúp cô dọn thức ăn lên bàn, nhưng Giang Nhu chọn một bát mì thay vì cơm anh mang đến, còn rất thật lòng chớp chớp mắt nhìn anh.
“Em ăn mì a!”
Trịnh Nam cầm lấy bát mì bỏ sang một bên: “Không được”
“Chỉ một hôm thôi, thật đấy…”
Anh nhẹ giọng: “Em bảo là muốn ăn cơm anh nấu, bây giờ lại không ăn sao?”
“Mì cũng là anh nấu mà”
“…”
Trịnh Nam im lặng, không nói lí lẽ với cô, cho dù là nói thế nào cũng sẽ chịu thua cô.

Nhìn anh không thèm quan tâm đến mình, Giang Nhu rón rén để bát mì xuống bàn ngoan ngoãn muốn dụi đầu vào ngực anh.
“Em không ăn nữa”
“Thèm cơm của anh chết đi được”
“…”
Trịnh Nam khuôn mặt nghiêm túc bây giờ cũng dãn ra hơn trước: “Em đúng là lừa người”
Giang Nhu ăn hết hai bát cơm, Trịnh Nam múc thêm một bát canh cô liền trợn mắt không thôi, nhưng một hơn đã uống hết bát canh kia.

Anh vui vẻ xoa đầu Giang Nhu.
“Hôm nay anh ở lại với em được không?”
“…” Giang Nhu lắc đầu.
“Được rồi, quyết định vậy đi”
Trịnh Nam dọn dẹp bát đũa, sau đó thản thiên đi vào phòng tắm rửa.

Giang Nhu cười khổ, rõ ràng là muốn ở lại vậy mà vẫn hỏi ý kiến cô.
Giang Nhu đang thơ thẩn thì quản lí Mã lại gọi đến:
“Chị à”
Cô cau mày không đáp.
“Bài hát kia Điềm Di thể hiện khá tốt”
Giang Nhu thở dài: “Vậy thì được rồi”
Quản lí Mã ngại ngùng: “Còn việc kia…”
“Cố tình tạo chút danh tiếng, dù gì có chút danh tiếng để phát hành bài nhạc cũng tốt”
“…”
Hoá ra là âm mưu của cô.
Hèn gì lúc gặp Điềm Di ở trung tâm, dù có thế nào cũng không nhìn ra được sự ngạc nhiên từ trong mắt Giang Nhu.
Cô vốn biết Điềm Di sẽ tìm mọi cách để đến gặp cô, còn biết quản lí Mã sẽ mở đường.

Mọi thứ đều suôn sẻ khiến tâm trạng Giang Nhu cũng tốt.

Quản lí Mã cảm thán: “Đúng là Đào Đào nhà ta!”
“…Lo cho cô nhóc tốt một chút, đợi sau này sẽ trả lại trong sạch”
“…”

Hơn hai tháng sau khi Điềm Di phát hành bài mới, dường như được săn đón một cách nồng nhiệt.


Bài hát như nụ hoa vừa nở, ai ai cũng ao ước, khiến Điềm Di bận từ sáng đến tối không có thời gian nghỉ ngơi.
Giang Nhu theo dõi báo chí, nhìn thấy Điềm Di xinh đẹp ngây ngô bỗng chốc cũng hạnh phúc.
Cuối tuần Trịnh Chu được nghỉ sẽ thường xuống cùng cô tâm sự bầu bạn, con bé cứ đi theo cô khiến tâm trạng cô không thể buồn sầu, ngược lại còn rất vui vẻ.
Cô một bên gói hoa cho khách, Chu Chu một bên mang tạp dề dọn những cành hoa rơi ở nền, còn tận tâm bỏ vào thùng rác, nhìn dáng người của cô bé cũng khiến người ta ngọt ngào nha!
“Trịnh Chu, giúp chị lấy một cành hoa đi”
Không nghe Trịnh Chu đáp, cô vẫn chăm chú gói hoa, nghĩ là cô bé đã đi lấy giúp mình.

Đến khi hơi ấm phía sau truyền đến, ôm cô từ sau liền mang đến một màng rung người cho Giang Nhu.
“A”
Trịnh Nam nhéo eo trêu chọc
“ Sao lại là anh? Trịnh Chu đâu rồi?”
Anh ôm eo cô cưng chiều: “Đã về ăn trưa rồi”
“Em nhớ anh quá đi…” Giang Nhu muốn hôn anh.
Trịnh Nam cũng cuối đầu, còn định sẽ giúp cô dễ dàng hơn, nào ngờ tiệm hoa lại có mấy người khách, phải gọi là khách ‘không mời mà đến’
“Ay da, bà chủ Giang cùng bác sĩ Trịnh đang giang díu gì đấy” Người kia tựa vào cửa nhìn họ.
“…”
Viễn Chính âm thầm lắc đầu, chỉ thấy người cạnh anh cười tươi hơn cả hoa, chắc là bởi vì nhìn thấy bạn mình đang đắm chìm trong tình yêu.

Một bàn bốn người, hai đôi nam nữ.

Cô tiện tay gọi một bàn thức ăn, sau đó quan sát ba người đang nhìn mình rất kĩ.
“Bữa cơm này muốn thông báo với các cậu một chút”
“…”

“…”
“…”
Trang trọng vậy sao?
Tú Tri không quen không khí này liền có hơi ngột ngạt nhìn chồng.
“Trước đây, tớ thích hát lắm”
“Sau đó lại không có cơ hội…”
“Nhưng mà không sao, dù sao tớ cũng đi theo con đường tớ muốn…”
Viễn Chính bật cười, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
Anh ta lắc đầu: “Tú Tri đã sớm biết rồi”
“…H-Hả?”
“Cho dù là xa cậu một năm hay tám năm, nhìn thoáng một lần tớ đều sẽ nhận ra ngay.

Nhạc của cậu sáng tác, tớ vẫn luôn ủng hộ, ủng hộ với tư cách là fan cậu, ủng hộ cậu một cách chân thành nhất, có biết không”
Đúng vậy nhỉ?
Cô không sống ở đây tám năm, chỉ có lòng cô nghĩ rằng họ sẽ quên cô, nhưng cô không biết, họ cũng sợ cô quên.

Thật may mắn khi giữa cô và họ đều có một đoạn tình cảm nhất định, không thể phủ nhận, càng không thể biến mất, mà ngày càng lớn hơn rất nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi