MƯA HOÀNG TƯỚC


Một người đi từ trong bếp ra, mặc một bộ đồ cotton nhạt màu, trên vai khoác hờ một chiếc áo khoác.
Chắc hẳn đây là “bà” mà Lục Sênh gọi, nhưng gương mặt hiền dịu nhác trông rất trẻ, dường như còn chưa đến sáu mươi.
Hạ Úc Thanh cười chào, “Cháu chào bà ạ.”
Lục Sênh đứng bên cạnh bật cười khúc khích.
Hạ Úc Thanh ngây người.
Lục Sênh vội nói: “Không có gì, không có gì.”
Bà nội Lục biết con nhóc này tại sao lại cười, thật ra Hạ Úc Thanh không bị nặng giọng địa phương, chỉ hơi không phân biệt được “l” và “n”, dường như không nói được chuẩn âm “n”, “nainai” đọc thành “lailai”.
Bà nội Lục trừng mắt liếc Lục Sênh một cái, rồi bước hai bước đến trước mặt Hạ Úc Thanh, nhìn một lượt từ đầu đến chân, cười tủm tỉm, “Thoạt nhìn có vẻ hoạt bát đấy, nhưng mà gầy quá.”, bà nắm lấy cổ tay Hạ Úc Thanh bóp bóp, “Chẳng có tí thịt nào.”
Bàn tay bà vô cùng ấm áp, làm Hạ Úc Thanh cảm thấy trong lòng cũng ấm theo, cô cười bảo: “Sau này cháu sẽ ăn uống tử tế ạ.”
“Lại đây ngồi đi, còn hai món nữa, sắp được ăn rồi.”, bà nội Lục vỗ vỗ lên mu bàn tay Hạ Úc Thanh.
Phòng khách rộng rãi, có một bộ sofa kiểu Trung, bên trên đặt đệm thêu hoa.
Trên sofa có một người mặt hướng về phía TV, phong cách quần áo giống bà nội Lục, mái tóc hoa râm.

Sắc mặt ông vô cùng nghiêm nghị, mà nhiều hơn là cảm giác điềm tĩnh, giống như… Phiên bản trưởng thành của Lục Tây Lăng?
Quả nhiên, bà nội Lục giới thiệu đây là ông nội của Lục Tây Lăng.
Cô cũng lên tiếng chào hỏi: “Cháu chào ông ạ.”
Ông nội Lục ngước mắt quan sát cô.

Hạ Úc Thanh cảm thấy ánh mắt của ông và bà nội Lục rất giống nhau, ý dò xét cực rõ ràng.
Cô không khỏi cảm thấy bồn chồn.
Một lát sau, ông nội Lục lên tiếng, giọng điệu lại khá thoải mái, “Ngồi xuống đi.”
Hạ Úc Thanh ngồi xuống chỗ mà ông nội Lục chỉ, sống lưng thẳng tắp.
Ông nội Lục nhìn cô, “Cô bé, cháu với Lục Tây Lăng xưng hô thế nào?”
Lục Sênh ngồi bên cạnh nói: “Gọi anh như cháu chứ sao.”
Ông nội Lục khẽ quát: “Ông không hỏi cháu.”
Lục Sênh ngậm miệng.
Hạ Úc Thanh đáp, “Cháu gọi anh ấy là anh Lục ạ.”, ngẫm nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu, “… Hoặc là thầy Lục ạ.”
Không nhìn ra được điều gì từ vẻ mặt của ông nội Lục, “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Tháng Mười là tròn mười tám tuổi ạ.”
“Hơn cháu tám tuổi.”, ông nội Lục trầm ngâm, “Sau này cháu gọi nó là chú đi, phải tôn nó lên hàng trưởng bối.”
“Vâng ạ.”, Hạ Úc Thanh gật đầu.

Cô không có ý kiến gì, như cô thấy, cách xưng hô này lại kéo gần quan hệ giữa cô với nhà họ Lục hơn, càng khiến cô được yêu quý mà thấy ngỡ ngàng.
Lục Sênh không vừa lòng, “Thế thì tự nhiên cháu lại trên hàng với Úc Thanh à.

Cháu chỉ hơn con bé có sáu tuổi.”
Ông nội Lục nói: “Cháu với anh cháu khác nhau.”
Lục Sênh bảo: “Vậy thì Úc Thanh gọi chị là chị Sênh Sênh nhé.”
Hạ Úc Thanh liếc ông nội Lục một cái, rồi mới cười đáp: “Chị Sênh Sênh.”
Bà nội Lục thì lại mang tâm trạng khác, “Tôi thấy ông đúng là nghĩ nhiều quá rồi, chuyện bé xé ra to.”
Ông nội Lục thản nhiên nói, “Bây giờ tôi làm chuyện thừa, về sau mới bớt được phiền toái.”

Lục Sênh nghe mà sửng sốt, “Ông bà đang nói cái gì thế ạ?”
Ông nội Lục bảo: “Chuyện không liên quan đến cháu, đừng có quan tâm.”
Hai ông bà nói chuyện mập mờ, Lục Sênh nghe không hiểu, đương nhiên Hạ Úc Thanh lại càng không hiểu.
Nhưng bà nội Lục thì lại hiểu rõ, ông nội Lục đang đề phòng tai họa… Mẹ Lục – Lăng Tuyết Mai – là họ hàng đằng vợ của anh họ ông nội Lục, lúc đến Nam Thành học đại học đã ở nhờ nhà họ Lục.

Bà kém bố Lục – Lục Hiệt Sinh mười tuổi, bình thường hay xưng hô anh em với nhau.
Lúc ông nội Lục phát hiện ra hai người họ yêu nhau, thì muốn ngăn cản đã chẳng kịp nữa rồi.
Gia đình Lăng Tuyết Mai rất bình thường, quan hệ họ hàng cũng phức tạp, không phải hạng ăn bám thì cũng là ly dị lăng nhăng.

Sau này, khi bị đả kích nặng nề bởi những chuyện hỗn tạp này, ông nội Lục cực kỳ hối hận vì mình đã mềm lòng nhận lời với chị dâu để cho Lăng Tuyết Mai đến nhà họ Lục ở nhờ.
Vì sự phản đối của ông nội Lục, Lục Hiệt Sinh chấp nhận sự điều động của cơ quan đi công tác ở nơi khác, dẫn theo vợ con quanh năm phiêu bạt, sau lại dứt khoát định cư ở bên ngoài, mãi cho tới khi Lục Tây Lăng được bốn tuổi, vì việc học hành của con nên hai vợ chồng mới quay về Nam Thành.
Ông nội Lục không nghĩ chuyện này sẽ lặp lại một lần nữa.
Nhưng mọi chuyện chỉ sợ luôn có ngộ nhỡ.
Đặc biệt là khi, Hạ Úc Thanh thi đại học xong vẫn tiếp tục muốn học, thì có thể xin trường học và chính phủ giúp đỡ, với một nhân tài như thế, không lý nào trường học và chính phủ lại mặc kệ.

Hoặc nếu không thì, có thể nhờ người phụ trách hạng mục từ thiện truyền đạt ý nguyện muốn đi học với nhà họ Lục.

Thế nhưng cô lại cố tình bỏ qua người trung gian, đích thân liên hệ trực tiếp với nhà họ Lục.
Gặp mặt, ông cảm thấy cô bé này vừa chín chắn lại vừa chu đáo, tuy tướng mạo hiền lành, nhìn không có vẻ gì cả, nhưng chỉ sợ cô sẽ chính là “chuyện sẽ đến” kia.
Ông phải làm một cái chốt thật chắc chắn, đỡ cho sau này lại ầm ĩ cả nhà cả cửa.
Vốn dĩ Lục Tây Lăng cũng không hiểu được dụng ý của ông nội Lục, nhưng nghe hai ông bà nói chuyện lập lờ, anh mới hiểu.
Anh không khỏi nhíu mày.
Đây rõ ràng là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng điều khiến anh không vui hơn cả là, việc bà nội sắp xếp cho anh xem mặt, và việc ông nội dùng cái gọi là vai vế trưởng bối để dựng “tường phòng cháy”, thật ra đều như nhau cả, đều là tự tiện can thiệp vào sự tự do lựa chọn của anh.
Hôm nay là sinh nhật của ông nội, sự sắp xếp này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thế nên anh nhịn, không nổi giận.
Ngồi không lâu thì cơm tối đã xong.
Tuy nói ông nội Lục mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng ông và Lục Tây Lăng gần như đều không nói chuyện, để kệ cho bà nội Lục và Lục Sênh nói chuyện phiếm với Hạ Úc Thanh.
Một bàn đầy đồ ăn, thứ duy nhất trông có vẻ không ăn nhập gì là một đĩa củ cải muối chua.
Bà nội Lục bưng lên, đặt trước mặt Hạ Úc Thanh, cười bảo: “Cái này làm từ cải cháu cho dạo trước đấy, cháu nếm thử xem.”
Hạ Úc Thanh gắp một miếng nhỏ, rất ngon miệng, “Ngon lắm ạ! Nhưng mà nếu dùng nước cái để ngâm thì sẽ ngon hơn đấy ạ.”
Bà nội Lục cười đáp: “Hồi trẻ bà cũng hay ngâm đấy, mấy chục năm rồi không động đến.”
Lục Sênh hỏi: “Nước cái là nước gì?”
Hạ Úc Thanh trả lời: “Là nước muối của mẻ cũ ấy ạ.”
Bà nội Lục hỏi: “Vùng tây nam các cháu thích ăn đồ muối chua lắm nhỉ?”
“Vâng.

Ở chỗ cháu, nhà nào cũng có vại muối đồ chua, cháu thích ăn củ kiệu muối với nguyên hà muối nhất ạ.”
Củ kiệu thì Lục Sênh từng nghe nói đến rồi, “Diêm hạp[1] là cái gì?”
[1] Từ này cùng âm với từ “nguyên hà”, Lục Sênh hiểu lầm.
“Nguyên hà là…”, Hạ Úc Thanh bí từ, “Hình dạng hơi giống củ hành khô nhỏ, nhưng màu sắc thì lại hơi giống hành tây, loại màu tím ấy.”
“Hai chữ nào?”, Lục Sênh tò mò, lập tức lấy điện thoại ra định tra danh từ xa lạ này.
“Nguyên trong từ rau thơm, hà trong từ hoa sen ạ.”

Đó là thứ mà đến cả bà nội Lục cũng chưa từng nghe thấy, bà ngó vào màn hình điện thoại của Lục Sênh, “Củ nguyên hà này có vị gì thế?”
“Hơi nồng với cay ạ, không phải người ở quê cháu chắc chắn ăn không quen.

Nếu…”, Hạ Úc Thanh ngập ngừng, “Nếu có cơ hội về quê, cháu sẽ mang cho mọi người một ít ăn thử ạ.”
Lục Sênh hỏi: “Còn gì nữa không? Còn có cái gì là đặc sản quê em nữa không?”
Bữa cơm bỗng dưng biến thành đại hội giao lưu về nông sản địa phương, Hạ Úc Thanh giới thiệu cho họ dưa tháng tám[2], khúng khéng, mâm xôi đỏ, sung tico…[3]
[2] Mọi người lên mạng tìm quả Akebi để xem hình nhé.

[3] Google để xem ảnh:D
Lục Sênh nghe mà háo hức, “Thật muốn về quê em chơi ghê!”
Hạ Úc Thanh cười, tự biết là cô nàng chỉ nói thế mà thôi.
Ăn cơm xong, trở lại phòng khách, bảo mẫu mang trà ra mời mọi người.
Buổi giao lưu về nông sản kết thúc, bà nội Lục chuyển sang nói về chuyện học hành của Hạ Úc Thanh.

Hạ Úc Thanh rút giấy báo trúng tuyển từ trong túi vải ra, cầm bằng hai tay đưa cho bà nội Lục.
Bà nội Lục xem xong liền đưa sang cho ông nội Lục, “Ông xem này, giỏi ghê.”
Ông nội Lục nhận lấy, nhìn chằm chằm vào huy hiệu trường Đại học Nam Thành một lúc lâu.
Lục Hiệt Sinh tốt nghiệp khoa địa chất trường Đại học Nam Thành.
Dường như ông có thể nhớ lại tâm trạng vui sướng của mình vào ba mươi tám năm trước, khi cầm trên tay giấy báo trúng tuyển của Lục Hiệt Sinh.
“Giấy báo trúng tuyển càng ngày càng cao cấp, chữ viết đều được mạ nhũ vàng cơ đấy.”, ông nội Lục đưa mắt nhìn Lục Tây Lăng, “Hồi bố cháu thi vào đại học, giấy báo trúng tuyển của Đại học Nam Thành chỉ có đúng một tờ giấy, chỗ họ tên với chuyên ngành còn bỏ trống, giáo viên phòng tuyển sinh tự điền vào.

Còn đính kèm các điều khoản rồi các yêu cầu về học phí, đoàn phí nữa.”
Hiếm khi thấy ông nội Lục nói nhiều hơn hai câu.
“Chú…”, Hạ Úc Thanh theo bản năng định gọi Lục Hiệt Sinh là chú Lục, nhưng bây giờ Lục Tây Lăng mới là “chú” của cô, mà gọi Lục Hiệt Sinh là “ông” thì lại càng kỳ quái hơn, thế nên đành phải nói, “Bố của chú Lục, cũng tốt nghiệp Đại học Nam Thành ạ?”
Ông nội Lục đáp: “Phải.

Coi như là đàn anh của cháu đấy.”
Bà nội Lục cười bảo: “Đại học Nam Thành khó thi vào lắm, đúng là không dễ dàng gì cho cháu rồi… Thật ra chuyện giúp đỡ cháu vẫn luôn được Lục Tây Lăng giao cho cấp dưới phụ trách, cụ thể thế nào nhà bà cũng không biết rõ.

Mấy hôm trước, bà gọi người đi kiểm tra thì mới biết, người phụ trách hạng mục từ thiện vẫn đều đặn gửi thành tích học và tình hình sống của cháu.”
Những tư liệu kia do Châu Tiềm đi kiểm tra, Lục Tây Lăng cũng đã xem qua.
Từ lớp Chín đến cấp Ba, trong vòng bốn năm, thành tích học tập của Hạ Úc Thanh luôn nằm trong tốp ba của cả trường, quả thật là không uổng phí một đồng nào trong tài khoản từ thiện kia.
Hạ Úc Thanh cười nói: “Nếu không có chú Lục giúp đỡ cháu, từ năm lớp Tám là cháu đã bỏ học rồi.

Cháu cũng chẳng có cách nào khác để báo đáp cả, chỉ có thể học thật tốt thôi ạ.”
Lục Sênh hỏi: “Chẳng phải hệ giáo dục bắt buộc là chín năm hay sao?”
Hạ Úc Thanh đáp: “Chính sách là như thế ạ.

Nhưng ở quê em, nhà nào cũng hoàn cảnh, nhất là với con gái, trong nhà không cho đi học, toàn tranh thủ ngày nghỉ để bắt đi làm công, nhà trường muốn gọi về đi học mà tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu.”
Lục Sênh nghe mà nghẹn ngào, “Đúng là chẳng dễ dàng gì.”

Bà nội Lục hỏi: “Bà nghe nói cháu muốn xin vay từ quỹ khuyến học, làm thủ tục xong chưa?”
Hạ Úc Thanh cuộn ngón tay lại, rồi chậm rãi buông ra, “… Cháu đang làm ạ, chắc là sẽ hoàn thành thuận lợi thôi.”
Lục Tây  Lăng liếc mắt sang nhìn Hạ Úc Thanh.
Anh nhớ đến tờ giấy kẹp trong cuốn sách, nhớ đến dòng chữ bị cô đánh dấu x.
Tháng Mười cô mới tròn mười tám tuổi.
Thời gian nói chuyện trôi đi rất nhanh.
Hai ông bà già quen ngủ sớm, bình thường sẽ đi ngủ vào lúc mười giờ, lúc này đã hơn chín giờ, bà nội Lục lên tiếng kết thúc buổi họp mặt, hẹn Hạ Úc Thanh lần sau lại đến chơi.
Lục Sênh cầm điện thoại lên, “Mình add Wechat đi.”
Hạ Úc Thanh hơi ngượng ngùng, “… Em còn chưa tải Wechat.”
Hình như Thanh Mi Uyển không có wifi, cô sợ tải về lại hao phí nhiều lưu lượng điện thoại.
“Thế thì giờ tải.”, Lục Sênh chìa tay ra, “Đưa điện thoại cho chị, chị kết nối wifi cho.”
Hạ Úc Thanh rút điện thoại trong túi quần ra, đưa cho Lục Sênh.
Kết nối wifi, tải Wechat, Hạ Úc Thanh đăng ký một tài khoản rồi kết bạn với Lục Sênh.
Bà nội Lục bảo Lục Tây Lăng đưa Hạ Úc Thanh về.
Hôm nay vốn dĩ việc đi đón người được Lục Tây Lăng giao cho Châu Tiềm, nhưng đến chiều nhà Châu Tiềm lại có việc đột xuất, vừa hay anh phải đến khu tái định cư bàn công việc, thuận đường qua làng đại học, cũng tiện đường đón Hạ Úc Thanh luôn.
Lái xe cũng phải đến bốn mươi phút.
Trong lúc nhất thời, Lục Tây Lăng không hề nhúc nhích, tự hỏi xem có nên gọi tài xế đến hay không.
Bà nội Lục lại thúc giục, “Lục Tây Lăng!”
Lúc này Lục Tây Lăng mới chậm chạp đứng dậy.
Dưới sắc trời tối đen, trong xe càng yên tĩnh hơn.
Vốn dĩ Hạ Úc Thanh nghĩ cả chặng đường sẽ vẫn im lặng như thế, ai ngờ, trong lúc chờ đèn đỏ lần đầu tiên, Lục Tây Lăng đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao lại nói dối?”
Giọng anh lành lạnh, ngữ điệu chẳng có mấy cảm xúc.
Hạ Úc Thanh bị lời này làm cho giật mình, “… Nói dối gì cơ ạ?”
“Chuyện xin vay quỹ khuyến học.”
Hạ Úc Thanh thoáng nghi hoặc, “Sao chú biết ạ?”
“Đoán thế.”, Lục Tây Lăng lười giải thích nhiều, “Cô không đi vay à?”
“Vâng… Cháu vẫn chưa đủ mười tám tuổi, phải có chữ ký của người giám hộ.”
“Người giám hộ của cô là ai?”
“Bác cả của cháu.”
“Không bắt ông ta chi tiền mà ông ta còn không chịu ký tên?”
Hạ Úc Thanh hít vào một hơi, cô biết chuyện này không thể lờ đi được, “… Anh Châu có nói với chú, là cháu bỏ trốn khỏi nhà đến đây không ạ?”
“Anh Châu?”, Lục Tây Lăng nhắc lại cách xưng hô này.
Hạ Úc Thanh cảm thấy trong giọng nói của anh ẩn chứa chút vẻ chế giễu, lại như không có.
“Châu Tiềm ạ.”, Hạ Úc Thanh nói.
“Tôi biết là Châu Tiềm.”, Lục Tây Lăng thản nhiên hỏi, “Tại sao lại bỏ trốn? Châu Tiềm nói người nhà cô không đồng ý cho cô tiếp tục học, nếu chỉ vì lý do này, thì không đến mức.”
“Thật ra… Không chỉ có thể đâu ạ.”, Hạ Úc Thanh nhắc đến chuyện này mà không biết là nên uất hận hay khó chịu nữa, “… Bác cả của cháu tìm cho cháu một mối, bên kia đưa 18 vạn làm lễ hỏi.

Anh họ sắp lấy vợ, đòi mua nhà ở thị trấn.”
Vớ vẩn.
Lục Tây Lăng liếc cô, “Chỉ vì 18 vạn?”
“Vâng.

Ông ấy nhận tiền của người ta rồi, cũng giao tiền đặt cọc nhà cho anh họ rồi.

Nếu cháu đi học, ông ấy sẽ phải trả lại tiền…”, Hạ Úc Thanh nghĩ, hẳn là khó chịu nhiều hơn, vì mặt cô đang nóng lên, “Xin lỗi, có vẻ nghe quá hoang đường.”
“Cô nói tiếp đi.”
Hạ Úc Thanh cụp mí mắt.
Hôm đó, cô lên trường học trên thị trấn lấy phiếu báo điểm, vô cùng sung sướng chạy về nhà, vậy mà lại bị giáng một đòn phủ đầu.

Bác cả biết cô sẽ không đồng ý, nên cho bác gái ở nhà canh cô, thực tế là ngang với giam lỏng.
Anh họ và bác cả có di động, cô đã từng thử, nhưng họ có phòng bị từ trước, cô không động đến được, nên chẳng có cách nào để cầu cứu với bên ngoài.
Cô biết cứ cứng đầu phản kháng sẽ vô ích, còn có thể khiến bác cả tăng cường mức độ kiểm soát, nên đành khóc lóc kêu gào mấy hôm, sau đó giả vờ chịu thua, nói lấy chồng cũng được, nhưng cô muốn lên trường học ở thị trấn làm giáo viên.
Bọn họ đồng ý, cô không nhắc đến chuyện đi học nữa, giấu nhẹm giấy báo trúng tuyển, lừa họ là đã đốt bỏ rồi.
Bọn họ dần buông lỏng cảnh giác.

Tối hôm đó, lúc đóng cửa, cô cố tình không cài then, nửa đêm nhân lúc bác gái ngủ, liền lấy ba lô đã chuẩn bị sẵn từ trước giấu dưới gầm giường, xách giày, để chân đất rón rén đi ra khỏi nhà.

Cô chạy trên đôi chân trần chừng mấy trăm mét rồi mới đi giày vào, sau đó chạy thục mạng men theo đường mòn, một mạch đến thị trấn, cuối cùng bắt chuyến xe buýt sớm nhất lên huyện Lộc Sơn.
Đêm đó không phải đêm trăng tròn, nhưng ánh trăng lại sáng vằng vặc, như có ý soi sáng cho đường cô đi.
“Chuyện sau này, chú đều biết rồi đấy.”
Lục Tây Lăng trầm mặc.
“Sao chạy ra rồi không liên lạc với trường học trước?”, một lát sau, anh hỏi.
“Cháu sợ nhà bác cả mò lên trường, tìm ra cháu.

18 vạn không phải là con số nhỏ, chẳng biết ông ấy sẽ vì tiền mà làm ra chuyện gì nữa.

Nếu, nếu ngộ nhỡ cháu bị lôi về, chắc chắn cháu không có cơ hội lần thứ hai.

Thế nên, suy nghĩ duy nhất trong đầu cháu lúc đấy là, nhất định phải thoát khỏi nơi đó, càng xa càng tốt.”
Nhất thời Lục Tây Lăng không nói gì nữa, anh duỗi một tay, lấy bao thuốc trong hộc để đồ, rút một điếu, bật lửa châm.
Chậm rãi nhả ra một quầng khói, anh hỏi, “Bố mẹ cô đâu?”
“Bố cháu mất năm cháu học lớp Năm, mẹ cháu bỏ làng đi, đến giờ vẫn không có tung tích, cũng không có người nào trong làng đi làm ăn xa gặp được bà ấy cả.”
“Từ đấy là cô ở với bác cả?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Mới đầu ở với bà ngoại ba năm, hồi lớp Tám, bà ngoại cũng mất, rồi mới sang ở nhà bác cả.”
Lục Tây Lăng hỏi ra câu mấu chốt, “Tiền hỗ trợ cô, có dùng hết cho cô không?”
“Chỉ có học phí là nộp cho nhà trường.

Còn thẻ sinh hoạt phí… bị bác cháu lấy đi mất.

Nếu không có chỗ tiền đấy, chắc họ cũng không để cho cháu đi học tiếp đâu.”
Lục Tây Lăng không lấy làm bất ngờ với kết quả này.
Hạ Úc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài rực rỡ ánh sáng đèn điện.
Đây là Nam Thành.
Cô có thể cảm nhận được sự an toàn.
“Thế nên, cháu thật sự rất cảm ơn chú.”
Lục Tây Lăng đã hai lần kéo cô lên khỏi cảnh sắp rơi xuống đầm lầy.
Lục Tây Lăng không nói gì thêm.
Thật hiếm thấy, lúc này, anh lại không thấy “mẫn cảm” với lời cảm ơn chân thành này của cô.
Lục Tây Lăng không hỏi tiếp, Hạ Úc Thanh cũng không lên tiếng nữa.
Một lúc lâu sau, dường như sắp về tới Thanh Mi Uyển, rốt cuộc Lục Tây Lăng mới lại nói: “Học phí tôi trả cho cô.

Sau này cô cứ yên tâm mà học cho tốt.”
Đuôi lông mày Hạ Úc Thanh khẽ nhếch lên, vẻ tươi cười lộ ra, “Cháu kiếm đủ học phí cho năm nhất rồi.

Sau này cháu sẽ cố gắng để lấy được học bổng.”
Tầm mắt Lục Tây Lăng dừng lại trên gương mặt với nụ cười mang theo đôi chút tự hào của cô, sau đó dời đi, nhìn về phía trước, anh thản nhiên nói: “Tùy cô.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi