MUA LÃO BÀ

“A ----”

Tấn Phàm gắt gao bắt lấy tay Duật, người đau nhức càng không ngừng kêu to.

“Ta hận ngươi chết đi được……….A……………Ô……….”

Duật gắt gao ôm lấy hắn, hôn lên nước mắt thống khổ của hắn,”Bảo bối, dùng sức, rất nhanh sẽ không đau, dùng sức.”

“A……… Đau quá……..”

Nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt đệm giường, đời này hắn chưa bao giờ chịu đau đớn như lần này.

Nhìn thấy hắn đau đến chết đi sống lại, Duật đau lòng vô cùng. Nhưng y lại không giúp được gì, chỉ có không ngừng an ủi cố vũ hắn.

“Dùng sức điểm, bảo bối, sinh xong sẽ không đau nữa.”

“Oa ------”

Thanh âm trẻ con khóc vang lên, Tấn Phàm rốt cục thở nhẹ một cái.

Toàn thân vô lực thở phì phò, Tấn Phàm cảm thấy toàn thân xương cốt rụng rời.

“Còn một đứa!”

Tấn Phàm kinh ngạc,sao lại như thế này?!

Bởi vì đứa thứ nhất sinh xong, đứa thứ hai rất liền dễ dàng đi ra rất nhiều.

Nghe được tiếng khóc của đứa thứ hai, Tấn Phàm rốt cục suy trì không được, ngay cả hai đứa nhỏ còn chưa kịp xem liền mê man bất tỉnh.

“Đều là nam hài.” Địch Sâm nói.

Duật chính là vội vàng nhìn bọn nhỏ, rồi kêu người đem bọn họ qua phòng trẻ em. Bây giờ người y tối quan tâm là Tấn Phàm của y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi