MƯA Ở PHÍA TÂY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Heo con

540232_426695120683895_1471626164_n

“Khá lắm, Quý Hân Nhiên, công tác giữ bí mật của em xem như là quá giỏi, đến cả chị mà cũng giấu?”. Tan học vừa về kí túc xá đã bị Lưu Lâm quở trách.

Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, những lời này quyệt đối không thể là giả được.

Buổi sáng, Đỗ Trường Luân chỉ là đứng ở cổng trường một chút mà chỉ chốc lát sau tất cả giáo viên trong trường đều đồn đại cô có bạn trai “sự nghiệp thành công, diện mạo tuấn tú”. Mọi người đều như chợt hiểu ra, hai năm qua cũng có vài thầy giáo có ý theo đuổi cô giáo Quý xinh đẹp nhưng đều bị từ chối, thì ra người ta sớm đã có ý trung nhân. Quý Hân Nhiên đúng là chỉ biết cười khổ, đi chiếc xe 307 đã bị đồn thành như vậy, nếu đi xe sang hơn chút thì chắc cô thành vớ được con cá béo mất.

Nhưng với Lưu Lâm quả thật cô có chút suy nghĩ, đúng như Lưu Lâm nói: “Chị và Tống Kiến Quân chuyện gì cũng nói cho em, em thì ngược lại, cái gì cũng giữ kín…”

“Lưu Lâm, chị đừng giận, chuyện này là em không đúng, được rồi, đừng giận nhé, được không?” Cô cười, hai người ở chung kí túc xá lâu như vậy vẫn rất hòa hợp, cô rất thích cá tính thoải mái của Lưu Lâm, cũng không mong vì chuyện này mà cô ấy hiểu lầm mình. “Thật ra thì bọn em quen nhau cũng chưa được bao lâu, em không nói với chị là vì em cũng không để ý”. Thực sự là vậy.

Sau đó lại đem tên tuổi, nghề nghiệp, gia đình của Đỗ Trường Luân khai báo lại một lượt. Lưu Lâm nghe xong thì vỗ vỗ vai cô: “Em ấy à, Quý Hân Nhiên, nhìn trông lẳng lặng mà lòng lại rất thấu đáo, điều kiện của Đỗ Trường Luân cũng không tồi, em được nở mặt rồi, đừng để cậu ta chạy thoát”.

“Sao chị lại nói như thể em đậu được cành cao thế”. Qúy Hân Nhiên không cho là đúng.

“Hân Nhiên, nói thật, em trông xinh đẹp, nhà lại ở trong Vân Hải, đương nhiên tiêu chuẩn sẽ cao nhưng mà em xem những người trong trường mình tìm đối tượng, về cơ bản đều là hạ thấp tiêu chuẩn, hoặc là trông bình thường, hoặc là điều kiện gia đình không khá giả. Để được điều động về dạy trong Vân Hải cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được. Người có điều kiện tốt ai muốn tìm những người như chúng ta? Đỗ Trường Luân có nhà, có xe, công việc không tệ. Giờ chỉ là nhà cửa thôi cũng đủ khiến người ta muốn chết mà, em xem, chị và Tống Kiến Quân hẹn hò mấy năm rồi, nói thì là chưa vội kết hôn nhưng thực ra sao có thể không vội? Nhưng không có nhà thì kết hôn kiểu gì? Ở căn phòng chật chội của trường? Mua nhà trong Hoàn Dương cũng tốn ít nhất là 30 vạn, hai người bọn chị đều gốc nông thôn, kiếm đâu ra nhiều tiền như thế? Đi vay trước thì phải làm đến bao giờ mới trả hết nợ?…

Nghe xong những lời này của Lưu Lâm, Quý Hân Nhiên nghĩ, đúng là mỗi nhà đều có một hoàn cảnh riêng.

Đầu tháng 7, trường học tổ chức kì thi cuối kỳ, điều này có nghĩa là đã kết thúc năm học, kì nghỉ dài đang vẫy gọi. Nghề giáo viên với nhiều người mà nói, điều hấp dẫn nhất chẳng qua là hai kì nghỉ dài mà thôi. Quý Hân Nhiên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đối với kì nghỉ này cô đã có không ít kế hoạch. Thực ra cô rất thích vận động, hơn nữa thích đạp xe đạp. Lúc học đại học cũng từng tham gia một câu lạc bộ đạp xe, hầu như là đã đạp xe đi khắp Vân Hải.

Học đại học, tuy là vẫn ở quê nhà nhưng dưới sự kiên quyết của cô, cha mẹ cũng đồng ý cho cô ở lại kí túc xá trường. Với phòng kí túc xá 6 người, rất nhiều bạn học oán thán nhưng với cô mà nói, đây là cuộc sống tập thể mà cô tha thiết mơ ước.

Cô mua xe đạp và một bộ đồ kèm theo, khi đó cuối tuần nào cũng đều có người đứng ra tổ chức hoạt động trên diễn đàn, mà cô hầu như lần nào cũng đều tham gia. Cô thích cảm giác đạp xe qua những nơi sơn dã, bên tai là tiếng gió vù vù, trong không khí có hơi thở tươi mát của núi, của biển. Thời khắc đó đúng là “chim hót véo von, trăm hoa đua nở, cuộc đời thật tươi đẹp”. Cho dù là sau khi trở về toàn thân đau nhức thì cũng khiến cho cô có niềm vui được khiêu chiến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi