MƯA Ở PHÍA TÂY

Bà mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái nhưng cử chỉ lại bộc lộ sự tao nhã khó mà nói rõ.

Nhất thời Quý Hân Nhiên ngây người, cô nhìn sang Tiếu Trình Vỹ, trong mắt đầy nghi vấn, đây mà là thư ký của anh ta sao?

“Tôi không lừa em chứ, quả thực là có người muốn gặp em mà”. Tiếu Trình Vỹ cười bỡn cợt, “Đây là mẹ tôi, bà sớm đã muốn gặp em rồi”.

Mặt Quý Hân Nhiên ửng hồng, lòng có chút phiền muộn. Tiếu Trình Vỹ này quá đáng thật nhưng vì phép lịch sự nên cô vẫn lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác”.

“Chào Quý tiểu thư, con trai bác nói năng bất cần, cháu đừng giận”. Bà mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn Quý Hân Nhiên. Quý Hân Nhiên cũng lén lút đánh giá bà, ở tuổi này mà vẫn còn phong vận như vậy, khi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Khuôn mặt của Tiếu Trình Vỹ chắc chắn là được di truyền từ mẹ.

“Bác gọi cháu là Hân Nhiên là được rồi”

“Ừm, gọi Quý tiểu thư nghe có vẻ xa lạ. Hân Nhiên, thường nghe Tiểu Vỹ nhắc đến cháu, lần này đến Vân Hải, muốn mời cháu ăn bữa cơm đạm bạc”.

“Bác khách sáo rồi, Tiếu tổng giúp đỡ cháu rất nhiều, sớm biết bác đến thì để cháu mời mới đúng”.

“Ai dà, hai người đừng khách sáo nữa, chân con sắp gãy rồi đây”, Tiếu Trình Vỹ không chịu nổi mà xen vào.

“Con lúc nào cũng không đứng đắn”, bà Tiếu lườm anh một cái.

Ăn cơm xong, Quý Hân Nhiên cảm thấy bà Tiếu là người rất khéo nói, hơn nữa rất có kiến giải trong việc làm ăn, không phải là bà nội trợ bình thường.

“Mấy năm qua sức khỏe cha tôi không tốt, rất nhiều chuyện đều do mẹ giải quyết”, hiển nhiên Tiếu Trình Vỹ đã nhìn ra nghi vấn của cô.

“Thì ra bác gái lại có năng lực như vậy”, tập đoàn lớn như vậy, không phải ai cũng có thể gánh vác được.

“Có năng lực gì chứ? Còn chẳng phải là bị bắt ép”, bà nhìn Tiếu Trình Vỹ, “Nếu nó tiến bộ một chút thì bác đã chẳng cần vất vả như vậy”.

Nhìn Tiếu Trình Vỹ như đứa trẻ con bị mắng, cô không nhịn được cười.

Không khí bữa ăn thoải mái, hài hòa, bà Tiếu khiến cô cảm thấy rât thân thiết, như trưởng bối trong nhà nhưng dù là thế, lúc ra khỏi cửa, cô vẫn không nhịn được mà khẽ nói với Tiếu Trình Vỹ tiễn mình: “Tiếu Trình Vỹ, anh rốt cuộc là định làm gì?”

Cô thực sự không hiểu vì sao, vô duyên vô cớ bà Tiếu lại mời cô đến nhà ăn cơm.

“Cái này em còn không hiểu, anh đang ra mắt em với mẹ mà”, anh ta cúi đầu nói thầm vào tai cô.

Quý Hân Nhiên cố nhịn mà không đá anh ta, nghiêm mặt nói: “Lần sau đừng có như vậy nữa”, sau đó lên xe, nghênh ngang mà đi.

Về nhà, cô suy rồi lại nghĩ nhưng cũng không thể hiểu được hành động củaTiếu Trình Vỹ có ý nghĩa gì. Cô đương nhiên không ngốc đến độ tin anh ta nói thật nhưng không thể nghĩ thêm được lý do gì, cuối cùng chỉ đành tự an ủi mình rằng đó chỉ là trò đùa dai của anh ta mà thôi.

Nhưng không ngờ trò đùa dai này còn chưa kết thúc, sáng hôm sau, cô đang bàn bạc chi tiết chuyện khai trương phố mua sắm cùng Trần Bỉnh Đức thì di động vang, nghe máy không ngờ lại là bà Tiếu.

“Hân Nhiên, thế nào, hôm nay có bận không?”, bà vừa nói chuyện đã tỏ thái độ quen thân như con cái trong nhà.

“A! Không bận, bác gái có chuyện?”, còn chưa suy nghĩ được gì thì miệng đã đáp lời.

“Bác muốn đi dạo nhưng lại không quen ở đây lắm, cũng chẳng biết Tiểu Vỹ đi đâu rồi…”

Quý Hân Nhiên vừa nghe đã hiểu, nghĩ thầm, sao mình lại có số làm hướng dẫn viên du lịch cho mẹ con nhà này vậy. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng miệng vẫn đáp: “Vâng, để cháu đi với bác”.

“Được”, đối phương chẳng hề khách khí, thực ra ý người ta chính là như vậy.

Nói lại tình hình cho Trần Bỉnh Đức, Trần Bỉnh Đức nhíu mày định nói gì đó nhưng lại thôi. Quý Hân Nhiên biết ông không thích mình quá thân cận với Tiếu Trình Vỹ nhưng tình hình hiện tại cũng không tiện từ chối, chỉ đành tỏ vẻ như không phát hiện.

Làm hướng dẫn du lịch ban ngày, Quý Hân Nhiên toát cả mồ hôi, cũng không quá mệt, thực ra cũng chẳng đi đâu nhiều, bà Tiếu có vẻ rất hứng thú với cô. Những vấn đề hỏi thăm đều rất riêng tư hơn nữa lại hỏi một cách thẳng thắn khiến cô không biết nên trả lời thế nào.

Bà hỏi: “Hân Nhiên, có bạn trai chưa?”

Quý Hân Nhiên đáp: “Chưa ạ”, ngẫm lại rồi lại bổ sung: “Cháu ly hôn rồi”. Cô cũng chẳng biết vì sao mình phải thêm câu này vào.

“Bác biết”, đối phương rất bình tĩnh.

“A?”, Quý Hân Nhiên không ngờ đến chuyện này bà cũng biết nhưng vừa nghĩ đến cái miệng lẻo mép của Tiếu Trình Vỹ thì cũng không cảm thấy có gì kì quái nữa.

“Có thích ai chưa?”, vấn đề này càng khiến cô toát đổ mồ hôi.

“À… chuyện này…”

Thấy cô ấp a ấp úng, đối phương cười dài nói: “Có phải là có người trong lòng nhưng ngại không dám nói?”

“Không phải, bác gái, chuyện đó… Cháu vừa tiếp quản công ty, cái gì cũng phải học từ đầu, bình thường cũng không có nhiều thời gian”.

“Công ty có bận cũng không thể không tìm bạn trai được, nói xem cháu thích mẫu đàn ông thế nào?”



Quả thực còn khó đối phó hơn đám phóng viên tò mò, Quý Hân Nhiên vất vả lắm mới đưa được lão nhân gia về nhà, quay đầu lại gọi điện cho Tiếu Trình Vỹ ngay lập tức: “Anh ở đâu?”, ngữ khí rất tệ, hầu như là trút hết những tích tụ cả một ngày dài.

“Ở bờ biển đây”, đầu bên kia truyền đến những tiếng ồn ào, hẳn là đang ở trong một quán bar nào đó.

Cô lái xe đến quán bar đó, cô phải nói rõ ràng với anh ta, cứ mãi thế này không phải mình điên lên mất.

Trong quán bar tiếng người ồn ào, khó khăn lắm cô mới tìm được Tiếu Trình Vỹ. Anh ta đang uống rượu với một cô gái mặt to tròn, người này đi đâu cũng không thể đổi tính.

Thấy cô, chẳng biết Tiếu Trình Vỹ nói gì vào tai cô gái kia, cô gái kia bực bội rời đi, ánh mắt nhìn Quý Hân Nhiên có chút oán hận.

“Trông em cứ như là đi đánh ghen chồng ấy thôi”, Tiếu Trình Vỹ lười nhác nói với cô.

“Tiếu Trình Vỹ, anh thì đi chơi lại bắt tôi đi với mẹ anh?” Cô ngồi xuống, mặt đen thui.

“Ngươi cái dạng này, đổ chân tướng tới bắt lão công ăn vụng.” Tiếu Trình Vĩ nhìn nàng lười biếng nói.

“Bà ấy thích tìm em, tôi có cách gì?”, trước mặt anh ta la liệt những chai rượu, hiển nhiên là đã uống khá nhiều.

“Tiếu tổng, tôi không muốn có quan hệ gì ngoài công việc với anh, tôi đi cùng mẹ anh chẳng qua là vì tôn trọng người lớn chứ không có ý nghĩa gì cả, mong anh hãy nói rõ với bà”.

“Cần gì phải nghiêm túc như vậy, nào, uống rượu đi”. Anh đưa cho cô một ly rượu.

Quý Hân Nhiên không nhận: “Tiếu Trình Vỹ, tôi nói nghiêm túc đấy, tôi không muốn người khác hiểu lầm.”

Tiếu Trình Vĩ đột nhiên nắm lấy bả vai cô, khẽ thì thầm: “Em sợ ai hiểu lầm?”

Tư thế này trong mắt người ngoài mà nói là vô cùng ái muội. Quý Hân Nhiên đứng dậy: “Anh uống tiếp đi, tôi đi đây”.

Nhìn anh ta thế này, nói thêm nữa chắc gì anh ta đã để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi