MƯA Ở PHÍA TÂY

Kế hoạch tham gia đạp xe đạp nhân dịp nghỉ hè của cô đành ngâm nước nóng bởi vì hôn lễ của cô đã quyết định vào thứ bảy, chủ nhật tuần thứ ba sau khi nghỉ hè. Đây thực ra là đề nghị của cô, Đỗ Trường Luân hỏi cô có suy nghĩ gì về việc bao giờ nên kết hôn thì cô liền nói: “Nghỉ hè đi”, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt Đỗ Trường Luân thì cô vội giải thích: “Nghỉ hè không bận, lúc khác còn phải xin nghỉ phép rồi dạy bù linh tinh, phiền phức lắm”.

“Cũng được” Đỗ Trường Luân gật gật đầu, anh vốn nghĩ cô không muốn sớm bước chân vào hôn nhân như vậy nhưng ngoài dự kiến của anh, từ khi đi đăng kí đến chuyện kết hôn, cô đều đáp ứng rất thoải mái.

Bọn họ bàn bạc rồi vẫn quyết định cử hành hôn lễ ở Vân Hải. “Đến lúc đó mời cha mẹ anh đến, bạn bè, người thân của em đều ở bên này, sau khi kết hôn bố mẹ anh lại về bên kia cũng không sao”. Quý Hân Nhiên đương nhiên là không có ý kiến. Nói thật, nếu phải cử hành hôn lễ ở nhà Đỗ Trường Luân thì cô sẽ rất lo lắng.

Cô chưa bao giờ biết việc chuẩn bị cho hôn lễ lại mệt mỏi đến vậy. Những thủ tục, lễ tiết rườm rà không thể thiếu như cha mẹ hai nhà gặp mặt, chụp ảnh cưới, chọn áo cưới, thử lễ phục… Tất cả khiến đầu cô to như cái đấu.

Theo cô thấy, kết hôn là việc của hai người, sao phải phức tạp như vậy, ra ngoài du lịch là tốt nhất. Trước kia Trữ Băng và Quý Kiến Đông cũng chính là nhân dịp đi Bắc Kinh, lúc về phát kẹo mừng, thế là xong một đám cưới.

Nghe cô oán thán thì Trữ Băng vội gõ đầu cô mắng: “Lúc ấy cha mẹ vì tiết kiệm tiền cho nên mới vừa du lịch vừa kết hôn. Giờ là thời buổi gì rồi, hơn nữa mẹ cũng chỉ có một đứa con gái, chuyện lớn như vậy sao có thể qua loa đại khái được?”

Thật ra cho dù trong nhà đồng ý thì chỉ e Đỗ Trường Luân cũng không có thời gian cùng cô đi du lịch.

Triệu Nghệ Hiểu nhận được điện thoại của cô thì hỏi đi hỏi lại mấy lần liền: “Kết hôn? Hân Nhiên, là cậu kết hôn sao?”

Quý Hân Nhiên bị cô hỏi vậy mà không biết nên khóc hay cười: “Đương nhiên là mình kết hôn, Triệu Nghệ Hiểu, mời cậu tới tham dự hôn lễ của mình”. Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “của mình”.

“Thế chú rể là ai? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới”. Mấy năm qua Quý Hân Nhiên không nói chuyện yêu đương, bọn họ đều nghĩ rằng cô đang chờ Mễ Kiều Dương nhưng giờ mắt thấy Mễ Kiều Dương đã trở lại thì bên này, Quý Hân Nhiên lại đột nhiên muốn kết hôn.

“Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.” Qúy Hân Nhiên lười biếng đáp.

Giờ vốn không nên nhắc đến Mễ Kiều Dương nhưng cô vẫn không nhịn được, thật cẩn thận hỏi: “Hân Nhiên… chuyện đó… nghe Hách Lực nói tháng này Mễ Kiều Dương sẽ quay về…”

Hách Lực là bạn trai của Triệu Nghệ Hiểu, học cùng lớp với Mễ Kiều Dương, lúc trước là Quý Hân Nhiên và Mễ Kiều Dương tác hợp cho hai người bọn họ.

Quý Hân Nhiên ngừng một lát, cô đương nhiên biết ý của Triệu Nghệ Hiểu: “Mình biết, anh ấy đã gọi điện cho mình… Nghệ Hiểu, đó sớm đã là chuyện quá khứ rồi…”

Hôn lễ trang trọng mà náo nhiệt, Quý Kiến Đông vẫn rất nghe lời cô, chỉ thông báo cho thân bằng cố hữu còn những bạn bè làm ăn thì đều không xuất hiện. Cha mẹ Đỗ Trường Luân tới, Quý Hân Nhiên vốn nghĩ anh và chị dâu của anh cũng đến nhưng bọn họ chỉ nhờ cha mẹ tặng hai người một hồng bao lớn mà không đến tham dự hôn lễ.

“Trường Côn phải đi chấp hành nhiệm vụ, công ty của Quản Dĩnh cũng bận không đi được, chờ các con về cả nhà lại tụ họp”. Thượng Mai như là sợ Đỗ Trường Luân tức giận, ánh mắt luôn liếc qua anh nhưng Đỗ Trường Luân vẫn như cũ, vẻ mặt như không muốn tham gia góp ý gì thêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi