MƯA RƠI Ở KIM THÀNH



EDITOR: ĐỘC LY
Thẩm Dịch An phát hiện, cô gái nhỏ nếu muốn làm bất cứ chuyện gì, đều xuất phát từ tâm mà ra, không hề quan tâm đến cái gọi là hoàn cảnh bên ngoài.

"Bây giờ rất nhiều người." Anh nói.

Nghiêm Thấm lặp lại một lần nữa: "Em muốn."
Thẩm Dịch An cố gắng xua đi ý nghĩ của cô: "Đợi....."
Anh không đồng ý, thì cô tự đi hôn, hành động một cách công khai không hề quan tâm ánh mắt của người khác.

Thẩm Dịch An có chút bất đắc dĩ, "Một lúc nữa?"
Cô hôn xong bắt đầu lớn mật hơn rất nhiều, trực tiếp dựa lên vai anh, "Anh không thích hôn em sao?"

Chàng trai dừng một lúc: "Còn phải tuỳ trường hợp."
Nghiêm Thấm "Hừ" một tiếng, "Anh còn chưa đủ thích."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Thẩm Dịch An nhìn cô, cô chính là cô gái hay tuỳ hứng không kiêng dè gì, kiên nhẫn nói với cô: "Trong cuộc sống chúng ta nên tuân theo một số quy tắc đã được đặt ra, chúng ta vẫn còn là học sinh."
Làm việc gì cũng phải có chừng mực.

Nghiêm Thấm ngẩng đầu, "Nếu như em không thích, không muốn tuân theo quy tắc mà anhh nói thì sao?"
Thẩm Dịch An im lặng vài giây, cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi của cô.

Nếu cô không thích thì sao?
Anh cũng đang tự hỏi mình câu hỏi này.

30 phút sau vaccine không xuất hiện bất kỳ phản ứng nào, hai người đi đến tiệm bánh ngọt, cô gái nhỏ ban nãy còn tâm tâm niệm niệm muốn ăn bánh kem dâu, giờ lại không ăn được bao nhiêu, bụng nhỏ như mèo con.

"A—"
Cô dùng thìa đưa chiếc bánh lên miệng Thẩm Dịch An, muốn đút cho anh.

Thẩm Dịch An khựng lại một lúc, anh không thích những loại đồ ngọt như này cho lắm, nhưng sau vài giây, dưới ánh mắt mong đợi của cô, anh vẫn mở miệng ăn.

Nghiêm Thấm cười ngọt ngào nhìn anh, bưng đĩa bánh ngọt ngồi xuống bên cạnh anh, muốn đút anh ăn cùng.


Cô biết rõ khẩu vị anh của anh rất thanh đạm, không thích đồ ngọt, nhưng chính là cố tình muốn biến từ trong ra ngoài của anh thành một người khác.

"Được rồi." Anh từ chối.

Nhưng cô gái không chịu: "Tiếp tục ăn." Muốn anh tiếp tục ăn.

Thẩm Dịch An bất đắc dĩ, vẫn là sợ ghi thù với cô gái nhỏ.

Ăn xong, ngửa đầu uống cạn ly cà phê đen, vị ngọt trong miệng lúc này mới được giảm bớt.

Nghiêm Thấm cúi đầu nghịch điện thoại, coi như không thấy một màn như vậy.

Thẩm Dịch An để ly cà phê sang một bên, thuận tiện rút điện thoại từ tay cô, "Nghiêm Thấm, phải học hành chăm chỉ, không được ham chơi như vậy."
Cô gái nhỏ duỗi tay, muốn lấy điện thoại về, nhưng không thành công.

"Em không học." Cô nói.

Thẩm Dịch An không có ý định thương lượng vấn đề này, "Anh đã xem qua xếp hạng của em, vẫn như cũ đi xuống như vậy em sẽ không thể học tốt những môn chính." Anh nói: "Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ cho em học bổ túc, cho đến ngày thi đại học, game này không được chơi nữa."
Cô tức giận muốn bỏ đi.

Chàng trai bắt lấy tay cô, "Sẽ có phần thưởng cho em nếu em tăng lên 50 bậc, nếu em duy trì điểm của mình trong top 100, em muốn cái gì cũng được."
Nghiêm Thấm đã đứng lên lại ngồi xuống: "Cái gì cũng được?"
Thẩm Dịch An gật đầu.


Cô gái nhỏ hỏi: "Em muốn lên giường với anh Dịch An, cũng có thể sao?"
Chàng trai hơi ngây người.

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt: "Nếu anh đồng ý, em sẽ học."
Thẩm Dịch An nhíu mày: "Cái này không được."
"Hừ." Cô gái nhỏ tức giận như chú chó nhỏ đáng yêu: "Anh chơi không nổi?"
Đúng là nói gì cũng được.

Thẩm Dịch An véo nhẹ khuôn mặt mềm mại như bông của cô: "Em còn nhỏ."
Nghiêm Thấm cúi đầu nhìn ngực chính mình, cảm thấy cũng không nhỏ, sau đó nhìn tới giữa hai chân của anh, "Anh Dịch An cho em nhìn......Ưm."
Thẩm Dịch An cảm thấy ánh mắt của cô đặt ở nơi nào, lập tức che lại miệng cô, thấp giọng mang theo vài phần tức hộc máu: "Không được nói lung tung."
Cô ngoan ngoãn im lặng, nhưng lại vươn tay đi thăm dò, lá gan rất lớn, Thẩm Dịch An chỉ có thể đè lại tay cô, "Nghiêm Thấm!"
Cô gái nhỏ không nhúc nhích được, cái miệng nhỏ bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm.

Động tĩnh của hai người bên này thu hút không ít ánh mắt nhìn về đây.

Bao gồm người vừa mới bước vào.......Tống Tuệ Ninh.

Tống Tuệ Ninh liếc mắt một cái đã thấy được hai người ngồi cùng nhau bên cạnh cửa sổ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi