MƯA RƠI Ở KIM THÀNH



Nghiêm Thấm và Quý Hậu mang đồ vào lớp học xong, không nói hai lời chạy một mạch về phía sau của sân thể dục, buổi chiều không được nghỉ học, không có giấy nghỉ phép thì không được phép rời trường, nhưng đối với Nghiêm Thấm và Quý Hậu thường xuyên trốn học mà nói, trèo tường trốn học đã là chuyện như cơm bữa.

Từ đầu đến cuối cô không hề nói chuyện với Thẩm Dịch An, mà anh chỉ có thể đứng ở nơi đó nhìn cô rời đi.

Mẹ Kim bị đưa đến phòng cấp cứu, trên miệng đeo máy thở, đôi mắt mở to, bà còn muốn lấy chiếc máy thở ra khỏi miệng, "Tôi, tôi.....Còn có....."
Bà muốn bảo người đi cứu Trần Mộng Kỳ bị bắt, nhưng mỗi một câu nói ra giống như hao tổn hết khí lực, khiến bà thở hổn hển, trước sau vẫn không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.


"Trước tiên bà đừng nói chuyện, có chuyện gì đợi phẫu thuật xong rồi nói." Bác sĩ lại đeo máy thở lên lần nữa cho bà.

Mẹ Kim còn muốn giãy giụa, bà sợ đến lúc sau nói thì đã chậm rồi, nhưng thuốc mê đã bắt đầu có tác dụng.

Khi Kim Thần, Nghiêm Thấm và Quý Hậu chạy tới, tất cả bọn họ đều run rẩy, gần như ngã xuống đất.

Quý Hậu đỡ cô dậy, người hàng xóm thấy có người đến, vội vàng đi tới, nói: "Tiểu Thần, cuối cùng cháu cũng đến rồi, mẹ cháu và cô gái kia đi ra cửa không bao xa đã bị xe tông, lúc ấy dì cũng bị doạ không nhỏ, lập tức gọi cấp cứu, đưa mẹ cháu đến đây, còn cô gái kia không hiểu sao không thấy tăm hơi......."
Hàng xóm thuật lại vụ việc vừa xảy ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nghiêm Thấm nghe thấy, trong lòng không biết vì sao nặng trĩu, cuối cùng....cũng có chuyện xảy ra.

Ẩn nấp lâu như vậy, lẩn trốn lâu như vậy, giống như sự bình yên trước cơn bão.

Quý Hậu nắm tay cô: "Sẽ không sao đâu."
Tay cô bắt đầu run lên không rõ lý do.

"Cô ấy.......Bị bắt đi rồi." Thanh âm của Nghiêm Thấm nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy: "Nhất định cô ấy đã bị bắt đi rồi."
Cô có linh tính.


Một màn này, khiến Nghiêm Thấm nghĩ tới lần đầu trốn đi sau khi đến Thẩm gia, cho dù toàn bộ giấy tờ tuỳ thân bị lấy đi, cô cũng muốn chạy thoát, tìm một nơi để trốn, sau cùng chính là sự tra tấn rồi làm nhục nghênh đón cô.

Mấy lão đó chính là một lũ biến thái, súc sinh, trong mắt mấy lão, các cô không khác gì vật nuôi mà lão nuôi, và vật nuôi không thể làm trái ý của chủ nhân.

Tai nạn xe lần này, không phải ngoài ý muốn.

Trần Mộng Kỳ biến mất, cũng không phải là cô ấy cố ý chạy đi.

Nghiêm Thấm nắm chặt ty, móng tay ghim thật sâu vào da thịt, kẽ móng tay bắt đầu rớm máu.

Quý Hậu: "Cậu làm sao mà biết được?"
Họ đều ở cùng nhau khi sự việc xảy ra, làm sao mà cô biết được?
"Nghiêm Thấm, có phải cậu biết cái gì đúng không? Cậu biết có phải hay không?" Kim Thần bóp chặt hai cánh tay Nghiêm Thấm, cảm xúc trở nên kích động: "Cậu nói đi, cậu biết những gì?! Là ai làm? Toàn bộ việc này là ai làm?!"
"Hầu Tử!" Quý Hậu nhíu mày bẻ tay Kim Thần: "Cậu làm cô ấy đau."
Kim Thần cũng không rảnh lo chuyện đó: "Cậu nói đi, là ai làm?!"
Nghiêm Thấm ngẩng đầu, không phải cô không muốn nói, mà là biết rồi cũng không còn tác dụng gì nữa.

Hầu Tử kích động: "Con mẹ nó Nghiêm Thấm cậu—"
Quý Hậu giơ tay ngăn trước mặt Hầu Tử, mang theo vài phần cảnh cáo: "Kim, Thần!"
Hầu Tử cắn răng, xoay người hung hăng đấm hai phát lên tường, "Nghiêm Thấm, nếu cậu vẫn muốn là bạn của tôi, thì nói cho tôi, cậu biết những gì?! Trần Mộng Kỳ đâu rồi? Là ai đâm mẹ tôi?"

Quý Hậu hơi quay đầu lại nhìn Nghiêm Thấm.

Nhưng cuối cùng cô chỉ nhẹ nhàng nói ra ba chữ: "Không biết."
Nếu Trần Minh Phàm đã tự động tìm tới cửa thì chính là mọi việc đều được điều tra cặn kẽ rồi, tai nạn lần này chỉ là một lời cảnh cáo.

Thương thế của mẹ Kim rất nghiêm trọng, phẫu thuật thành công nhưng phải nằm trên giường hai ba tháng.

Quý Hậu theo Kim Thần xử lý thủ tục nhập viện, hàng xóm đã rời đi, đến khi mẹ Kim tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có mình Nghiêm Thấm.

Mẹ Kim nhận ra cô, vừa có ý thức, đã muốn mở miệng nói chuyện, Nghiêm Thấm ngồi ở mép giường, ngăn trở động tác tháo mặt nạ thở của bà, "Bác gái, không nên nói chuyện này với Kim Thần, chắc bác cũng đoán được sự việc lần này như thế nào, Kim Thầm dễ dàng kích động sẽ không giải quyết được chuyện này, vô dụng...."
Vô dụng, từ lúc bắt đầu Nghiêm Thấm đã biết.

Không ai có thể là cứu tinh của bất kỳ ai.

Chỉ là sự việc xảy ra nhanh hơn so với tưởng tượng của Nghiêm Thấm quá nhiều, cô hoàn toàn choáng váng, ngồi trên ghế một lúc lâu cũng không có phản ứng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi