MƯA RƠI Ở KIM THÀNH



"Anh hung dữ với em." Cô gái nhỏ giọng nói mềm mại, nhưng lại giơ tay ngắt cuộc gọi.

Thẩm Dịch An nhìn điện thoại bị ngắt, ánh mắt u ám.

Khi anh gọi lại, Nghiêm Thấm đã kéo anh vào danh sách đen.

"Em gái Nghiêm, tặng cho em." Doãan Kinh Mặc quay trở lại, ôm một bó hoa hồng nở rộ.

Nghiêm Thấm thích hoa, ôm vào trong ngực, mắt cong cong cười lên: "Cám ơn anh Kinh Mặc."
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.


Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Doãn Kinh Mặc cưng chiều xoa đầu cô: "Em thích như vậy, sau này mỗi ngày anh đều tặng cho em."
Hắn cho rằng cô sẽ vui vẻ gật đầu, nhưng không có, cô vuốt ve cánh hoa mềm mại, "Thi thoảng nhận được một thứ gì đó mới cảm thấy hạnh phúc, mỗi ngày nhìn thấy dễ như trở bàn tay sẽ không quý trọng."
Mọi thứ là như vậy, con người cũng vậy.

Một khi dễ dàng có được, vậy còn ai nhìn ngắm trong tay si mê không chán?
Bản chất con người là thế, xấu tính.

Vì vậy cô không ôm bất kỳ hy vọng viển vông vào bất cứ ai.

Thẩm Dịch An không liên lạc được với điện thoại của Doãn Kinh Mặc, trầm mặc đi cùng Tống Tuệ Ninh đến địa điểm đã được sắp xếp trước.

Nằm ở trên giường, bất giác hiểu ra, bản thân đã bị kéo vào danh sách đen.

Nhiều ngày sau Thẩm Dịch An cũng không chủ động liên hệ với Nghiêm Thấm, nhưng cô gái nhỏ đi du ngoạn mỗi ngày đều gửi đến một vài bức ảnh, đều là ảnh chụp chung với Doãn Kinh Mặc, thời gian càng muộn thì cử chỉ trong ảnh càng thân mật...!
Mỗi lần Thẩm Dịch An chỉ là nhìn qua, thẳng cho đến—
Cô gửi đến một bức ảnh nằm trên giường cùng với Doãn Kinh Mặc.


Mặc dù trong ảnh có thể thấy rõ quần áo của cả hai người đều rất gọn gàng.

Mặc dù trong ảnh đôi mắt của Doãn Kinh Mặc đang nhắm nghiền, hẳn là một bức ảnh chụp lén.

Mặc dù—
Anh nhìn chằm chằm vào cảnh cô nép gọn trong vòng tay chàng trai khác, quăng điện thoại ra ngoài.

Nghiêm Thấm ở Vân Nam chơi rất vui vẻ, Doãn Kinh Mặc thân sĩ phong độ rất quan tâm đến cảm xúc của cô, sắp xếp mọi việc chu toàn, không để cô nhọc lòng bất cứ chuyện gì.

Cả hai người đi du ngoạn hơn hai tuần từ Lệ Giang---Đại Lý---Hương Cách Lý Lạp---Tây Song Bản Nạp---Côn Minh.

Kỳ nghỉ hè của năm cuối có hơi ngắn, một nửa kỳ nghỉ đã trôi qua.

Sau khi trở về nhà, Nghiêm Thấm không gửi cho Thẩm Dịch An tin tức gì nữa, cô cần cho anh một chút bài học, muốn để anh hiểu rõ ai mới là người dẫn đầu.

Mà kỳ du học của Thẩm Dịch An diễn ra rất thuận lợi, anh nói trôi chảy và có thể giao tiếp mà không gặp trở ngại, giao tiếp này không chỉ giới hạn trong từ ngữ hàng ngày mà còn bao gồm thuật ngữ chuyên ngành.

Nhưng trừ cái điều này ra, thì từ trên người anh đều mang theo một vẻ u ám ủ dột.

Ở nơi đất khách quê người, sự ỷ lại của Tống Tuệ Ninh đối với anh cũng ngày một tăng lên, nhưng sự chú ý của anh hiếm khi ở trên người cô ta.


Cho đến khi--- chuyến du học kết thúc.

Hai người về nước sớm.

Ở lại đây đêm cuối cùng, Tống Tuệ Ninh cầm chai rượu vang đỏ tới phòng tìm anh, muốn cùng anh uống một chén.

"Xuống tầng đi." Tay đóng lại cửa phòng ngủ.

Tống Tuệ Ninh rót cho anh một ly, bản thân lại uống liên tiếp hai ly, Thẩm Dịch An nhìn thoáng qua cô, nhạt nhẽo nói: "Nồng độ cồn rượu này rất cao."
"Cậu đây là lo lắng cho tôi sao?" Tống Tuệ Ninh tay chống cằm, trong mắt hiện lên vài phần mê ly.

Cô mang theo chờ mong, anh nói lại là: "Đừng trì hoãn chuyến bay ngày mai."
"Cậu chỉ muốn gặp cô ta thật sớm phải không?" Tống Tuệ Ninh đứng lên hỏi anh, "Cậu thích cô ta ở điểm nào? Cậu là một người thông minh chẳng lẽ không nhìn ra được cô ta căn bản nhìn không đơn giản như vẻ bên ngoài của cô ta sao? Cô ta chính là một kẻ hai mặt, trước mặt cậu là một vẻ, sau lưng cậu là một mặt khác, cậu bị cô ta lừa!"
Thẩm Dịch An siết chặt thân ly, ánh mắt thâm trầm, cánh môi mỏng mấp máy, thở dài một hơi, "Ừm.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi