MÙA THU MÀU HẠT DẺ

Thấy Nhật Phượng ngồi thừ người ra bên mâm cơm, bà Nga lo lắng:

- Sao vậy con?

Cô uể oải trả lời mẹ:

- Con nhức đầu quá mẹ à.

- Chắc trúng mưa rồi, hôm qua đi làm về người ướt như chuột lột, bảo sao không nhức đầu…

Nhật Trung sốt sắng:

- Ăn phở nghe. Anh đi mua cho.

Phượng chợt bắt gặp cái nhìn của Nhật Linh, cô lắc đầu:

- Em không muốn ăn.

Ông Phong buông đũa:

- Bà liệu coi con gái của bà đấy.

Câu nói của ông Phong làm bà Nga nhíu mày:

- Ông kỳ thật, nó chỉ là con gái tôi thôi sao?

- Bao giờ con hư cũng vì mẹ. Con Thu hồi đó cũng như vậy, động tới nó là bà bênh chằm chằm, đến hồi bỏ ăn biếng ngủ thì muộn rồi.

Nhật Linh đứng dậy, cô ném cái nhìn hằn học về phía Phượng rồi bước lên nhà trên. Những lời nói và ánh mắt của mọi người làm Phượng lùa vội chén cơm. Nhật Trung buột miệng:

- Ăn không nổi thì thôi. Làm gì mà khổ vậy?

Thấy ông Phong đã đi vào phòng khách ngồi trước tivi, Trung nháy mắt nói nhỏ:

- Đúng là “trăm dâu đổ đầu tằm”, với ba bà Linh lúc nào cũng số một La Mã. Còn em thì “tội lỗi đầy người”… Buồn cười thật chuyện bà Linh mày mà ba…

Bà Nga gạt:

- Mày lại lách chách cái gì vậy Trung, ba mày mà biết chuyện con Linh thì ổng lên cơn cao huyết áp ngay. Mày muốn như thế lắm sao?

- Con đâu bất nhơn bất hiếu dữ vậy. Có điều thấy mặt bà Linh căng căng ra vẻ ta đây, con ghét quá. Bà ấy cho việc bậy bạ của bả là tai nạn, còn với người khác là sự sa đọa, vô đạo đức hay sao ấy.

- Thôi mà anh Trung.

- Thôi thì thôi.

Nhật Trung đáp lại lời Phượng rồi cũng đứng dậy.

Phụ mẹ dọn dẹp chén bát xong Nhật Phượng lại chui vào xó giường của mình. Môi cô khô rát, đầu nhức như búa, cô biết mình bị sốt, nhưng lúc nãy không dám nói ra. Đôi mắt thân quen của chị Linh từ bao giờ đã trở thành đôi mắt lạnh nhạt, ghẻ lạnh và buồn nhìn Phượng chầm chọc, khó chịu. Đúng y như lời Trung nói, kẻ nào nói bằng mồm ít khi nói bằng mắt nhiều.

Lúc nãy đôi mắt Nhật Linh đã nói rằng cô giả vờ làm nũng, trong nhà này không ai được quyền làm nũng vì bệnh kể từ sau khi Linh bị bệnh một trận kinh hồn đó.

Ôm gối vào lòng, Phượng thở dài. Hôm qua cô đã dầm mưa vì lì vì bướng. Lẽ ra Phượng không nên ngu ngốc hành xác mình như thế, nhưng vừa tấp chiếc xe vào mái hiên ngoài phố cô đã thấy Thiên, thế là bất chấp mưa như roi quất xuống đường, mưa đến tối tăm mặt mày, cô gò lưng đạp trở ra.

Thiên cũng phóng xe theo, lầm lì kè một bên xe Phượng không một lời nào. Rốt cuộc cả hai đều ướt mèm. Suốt tháng nay, hầu như ngày nào anh cũng đón cô ở giờ tan sở, anh chỉ nhìn thôi mà không nói, rồi cứ thế Thiên kè kè chạy theo cô tận đầu ngõ mới bỏ về.

Phượng bực bội vô cùng. Cô nói với Trung:

- Anh nói với ông Thiên dẹp ba cái trò “Ngày xưa Hoàng Thị Ngọ…” xa lắc, lạc hậu ấy giùm em. Em đâu có thiếu nợ đâu mà hôm nào đi làm về ổng cũng kè kè xe kế bên hết vậy.

Nhật Trung cười hì hì:

- Chuyện của em, sao lại bảo anh? Dễ thôi có khó gì đâu. Hai người biết nhau quá rồi, cứ hất mặt vào hắn nói thẳng nói thật: “Này! Đừng theo tôi nữa tim tôi lỡ dại trao cho kẻ khác rồi”. Không lẽ hắn lì tới mức tỉnh bơ theo hoài sao?

- Lỡ ảnh nói: “Nghe mà ham, tôi theo cô hồi nào đâu” thì có nước độn thổ?

- Biết thế là tốt. Mà Phượng nè! Em hành Thiên còn hơn bà Thu hành ông An ngày xưa nữa. Coi chừng lãnh quả báo đó.

Nhật Phượng nhăn mặt. Tại sao anh Trung lại so sánh mình với chị Thu kìa? Mình có bao giờ thả mồi bắt bóng như chị ấy đâu? Còn Thiên nữa, tự dưng cứ kè kè mỗi ngày như áp tải người ta. Thật dễ ghét! Hôm qua trông cô chắc thảm hại lắm, vì liếc sơ qua phía Thiên kế bên, cô thấy anh cũng chẳng phong độ gì với gương mặt xanh xám vì lạnh, vì mưa

Cuối cùng chịu không thấu, Phượng đành chịu để Thiên cầm tay mình kéo chạy cho mau. Bây giờ cô mà bệnh thì anh ta sẽ tha hồ cười.

Gượng ngồi dậy, Phượng lầm bầm:

- Mình không thể bệnh được, chị Linh sẽ chì chiết mình bằng đôi mắt sắc lạnh như dao ấy cho xem. Chị ấy sẽ nghĩ mình bệnh vì nhớ Nhã. Mà mình lại không muốn nhớ tới cái tên đó.

Nhưng vừa ngồi dậy cô đã thấy đầu cô hoa lên. Nhật Phượng thầm than khổ. Cô bệnh thật rồi chớ không nhức đầu sơ sơ như bình thường đâu.

Không được bệnh. Không được bệnh. Phượng tới tủ thuốc tìm mấy viên thuốc nhức đầu, cô vừa uống vừa lẩm bẩm… răn đe cơn bệnh. Nằm vật ra giường, Phượng đắp mền và biết lạnh. Cái lạnh từ xương lạnh ra làm cô phát run

Một tí nữa đó mồ hôi sẽ đổ ngay, Phượng nhắm mắt lại, đầu óc cô quay cuồng, cô cố dỗ mình ngủ nhưng gương mặt Thiên, rồi Nhã cứ lăn lộn xoay tròn theo vòng xoáy cố dìm cô xuống tận đáy cõi mơ hồ nào sâu hun hút.

Thiên kiên nhẫn ngồi bưng ly sữa cho Phượng uống từng ngụm nhỏ. Nãy giờ cô nhăn nhó, lắc đầu, nũng nịu, nhõng nhẽo, rồi cười cũng cũng phải uống và uống sắp hết ly sữa ca cao nóng hổi.

Đặt cái ly xuống bàn nhỏ kế bên giường, Thiên cười hài lòng:

- Vậy phải ngoan không. Công anh ngồi như đá ngây ngô nghe ba giảng hết mấy giờ liền về cách thức học làm người, mới được vào đây thăm em, anh nhìn em bệnh mà không chăm sóc được thì khổ tâm lắm.

- Anh cực nhọc vì em để làm gì?

Thiên tinh quái nhìn Phượng:

- Em hỏi như vậy vì mong muốn được nghe anh trả lời phải không? Vậy anh thành thật trả lời em nghen… bé… Anh làm vậy vì yêu…

Biết mình rơi vào bẫy do chính mình giăng ra, Nhật Phượng quýnh lên:

- Không! Không! Em không nghe đâu.

- Tại sao vậy? Tại em đã biết câu trả lời của anh rồi phải không?

Nhật Phượng làm thinh, cô bồi hồi nhìn vào đôi mắt của Thiên chớ không né tránh như trước đây. Từ mắt anh, Phượng nhận ra một tình cảm chân thành, trìu mến. Đôi mắt anh không đa tình với chút gì cháy bỏng tham lam cuồng nhiệt như đôi mắt Nhã, nhưng chính sự dịu dàng trong cái nhìn của Thiên mà Phượng chợt nhận ra, từ lâu lắm rồi Thiên luôn là chỗ dựa của cô chớ không phải Nhã. Thiên luôn luôn có mặt lúc cô buồn, lúc cô giận. Những lúc cô không cần, Thiên vẫn là nguồn vui khi cô hóm hỉnh nghĩ rằng “Ta có một cây si cổ thụ…” Bây giờ anh đã khôn khéo gợi ý câu trả lời đó! Phượng bối rối. Cô biết mình không thể nào nói yêu Thiên, dầu với cô lúc này Nhã là cái bóng thật mờ và thật xa.

Không ngang ngạnh và thẳng thừng như những lần trước, giọng Nhật Phượng bỗng dưng như hơi xót xa:

- Anh thừa biết em chỉ xem anh như người bạn lớn tuổi hơn mình mà thôi.

- Thì có bao giờ anh đòi hỏi nhiều hơn vậy đâu. Nào! Uống thuốc nghe cô bé. Cảm cúm để kéo dài không tốt chút nào hết.

Nhật Phượng hiền lành nhìn Thiên. Anh xòe lòng bàn tay ra cho cô nhón từng viên thuốc vào miệng, rồi đợi cô uống từng ngụm nước nhỏ thật khó khăn khổ sở. Cứ mỗi lần uống một viên, Phượng lại nhăn mặt, cô chờ được ánh mắt động viên khích lệ của Thiên mới uống tiếp.

Cô phụng phịu nhìn viên cuối cùng:

- Thuốc của anh mua đắng hơn thuốc của chị Uyên mua. Em uống hết nổi rồi.

Thiên vỗ về:

- Ráng một chút. Phải chi anh uống thuốc mà Phượng hết bệnh, anh uống ngay.

Nói dứt lời Thiên cầm viên thuốc nhỏ xíu bỏ vào miệng Phượng, tay anh chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại của cô.

Thiên chớp mắt. Anh xúc động:

- Cám ơn em.

Phượng ngạc nhiên:

- Cho em uống thuốc. Rồi lại cám ơn em sao kỳ vậy?

Thiên tủm tỉm. Anh hơi chồm người về phía Phượng nói nhỏ:

- Anh cám ơn đã… hôn tay anh.

Bậm môi lại Nhật Phượng nóng mặt, cô cằn nhằn cho đỡ mắc cỡ:

- Anh lúc nào cũng đùa, cũng chọc người ta được hết. Biết vậy người ta chẳng thèm uống thuốc.

- Tại anh nghiêm túc chẳng ai chịu nghe, người ta thích anh đùa hơn.

Nghiêng nghiêng đầu Thiên hỏi:

- Bây giờ Phượng thích anh nói thật hay nói đùa.

Phượng tránh né:

- Anh kể chuyện đời nghe là hay nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi