MÙA XUÂN CỦA CHÓ ĐỘC THÂN

Kể từ hôm ăn cơm cùng Thu Xích Tây, Ninh Cảnh Trần lại gần gũi với cô hơn ba phần, thường xuyên đến lớp A hơn trước.

“Chỗ này tại sao lại tính thế này?” Ninh Cảnh Trần ngồi cạnh Thu Xích Tây, chỉ vào 1 bài tập trên bàn.

Thu Xích Tây hơi buồn ngủ nhưng vẫn giúp Ninh Cảnh Trần cách thức giải bài.

Ninh Cảnh Trần nhìn mặt Thu Xích Tây, cơ bản là nghe không vào. Chỗ anh ngồi ban đầu là của Thư Ca, hôm trước Thư Ca xin giáo viên chủ nhiệm cho đổi chỗ ngồi, nói cô muốn ngồi phía trước. Số học sinh trong lớp A là số lẻ, có một bạn ngồi 1 mình ở hàng đầu, Thư Ca muốn xin ngồi ở đó. Ban đầu giáo viên chủ nhiệm thấy không ổn, Thư Ca vóc dáng cao ráo, ngồi trước như vậy có thể che mất tầm nhìn của những người ngồi sau. Thư Ca thề mình sẽ nằm sấp xuống bàn những lúc cần thiết, không cản trở việc học của mọi người, chủ nhiệm đành tùy ý cô. Vì vậy Thu Xích Tây ngồi một mình. Thư Ca nhất định không chịu thừa nhận cô vừa bị đe dọa vừa dụ dỗ để chuyển chỗ.

“Cậu hiểu chưa?” Thu Xích Tây nói xong quay lại nhìn Ninh Cảnh Trần nãy giờ không nói gì.

Thấy cô nhìn qua, lông mi đen nhánh của Ninh Cảnh Trần run run “Có lẽ là hiểu”

Thu Xích Tây nghi ngờ nhìn Ninh Cảnh Trần, cũng không hỏi lại, cô cúi xuống nhìn đáp án phức tạp phân tích ra thành những bước đơn giản, viết công thức bên cạnh. Trong khi Thu Xích Tây viết cách giải, Ninh Cảnh Trần liếc thấy Chu Lan Bân từ lớp bên đi vào, dựa gần Thư Ca nói chuyện.

“A Thu…” cùng với tiếng gọi trầm thấp, Thu Xích Tây vừa đặt bút xuống đã bị giữ tay lại.

“….” Tay Thu Xích Tây bị những ngón tay thon dài bao lấy, ngạc nhiên nhìn qua, trong mắt viết: làm gì vậy?

Ninh Cảnh Trần liếm môi, nghiêng người về phía Thu Xích Tây, đầu ngón tay anh cũng như bao quanh trái tim của Thu Xích Tây. Thu Xích Tây nhíu mày định hỏi cho rõ, đã thấy Ninh Cảnh Trần áp vào mình, đôi môi mềm ấm trực tiếp dán lên má cô.

“….” Thu Xích Tây thoáng lúng túng, cô ngồi hàng cuối cùng, bên trên có gắn một camera. Mặc dù ngày thường trường không xem xét camera, nhưng cũng cho thấy bị ghi lại rõ ràng. Không để Thu Xích Tây có động tác gì, Ninh Cảnh Trần nhanh chóng lui lại, nở nụ cười ngọt ngào. Cứng đờ quay đầu lại muốn để mình bình tĩnh lại, Thu Xích Tây nhìn thấy Chu Lan Bân.

Kiếp trước Chu Lan Bân rất nổi tiếng trong giới giải trí, một khuôn mặt quá đẹp. Hiện giờ tuy vẫn còn là học sinh trung học, đồng phục học sinh cũng không che giấu đôi chân thon dài, các hoocmon quyến rũ xuất hiện trên mặt. Ban A có rất nhiều người nhìn về hướng Thư Ca.

Lập tức Thu Xích Tây biết vừa rồi tại sao Ninh Cảnh Trần làm vậy. Tâm tình cô bình tĩnh lại, thậm chí còn nắm lại tay Ninh Cảnh Trần, ý vỗ về anh không cần buồn bã. Ninh Cảnh Trần đạt được mục đích, trên mặt vẫn không lộ ra chút dấu vết, mắt còn ánh lên vẻ buồn bã đau lòng.

“Mình về trước, ngày mai lại tới tìm cậu được không?” Ninh Cảnh Trần né tránh ánh mắt Thu Xích Tây, thì thầm. Thu Xích Tây gật đầu “Có gì không hiểu thì tới tìm tôi”

Ninh Cảnh Trần lấy lại sách giáo khoa của mình, bước ra cửa sau, bóng lưng anh lộ vẻ cô đơn. Nếu có người đối mặt với anh sẽ phát hiện môi anh nhếch lên, lộ ra nụ cười nho nhỏ đắc ý.

Chờ người đó đi khỏi, ánh mắt Thu Xích Tây quay lại với Chu Lan Bân. Người này đúng là tâm điểm của mọi người, mỗi động tác đều có vẻ đẹp đẽ. Nhưng…

Thu Xích Tây lạnh lùng cúi mắt, cô cảm thấy Chu Lan Bân và Thư Ca đều giống nhau làm cho người khác thấy ghét. Cô chỉ gặp anh ta vài lần trong kiếp trước ở nhà hàng, thành phố S những nhà hàng lớn có thể tiếp đãi khách khứa cũng không nhiều. Có vẻ bây giờ Chu Lan Bân không có ý gì xấu. Người lớn hơn mọi người ở đây là Thu Xích Tây, cô có thể nhìn ra những hành động tính toán của anh ta. Cố gắng nịnh bợ Thư Ca? ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Thu Xích Tây đã bị gạt đi, cô bỏ qua những chuyện phiền phức này. Sao sống lại rồi thì lại thích tọc mạch vào chuyện người khác?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi