MÙA XUÂN CỦA CÔNG TỬ BỘT

Ngày hôm sau, Diêu Viễn vừa mở mắt tức thì thấy hối hận.

Nó thậm chí còn chùng bước chẳng dám đi ra ngoài, nó sợ phải đối mặt với căn phòng khách vắng tanh, càng không biết phải nói gì với Đàm Duệ Khang. Ngủ một giấc xong, tất thảy chẳng có gì tốt lên, chuyện gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Đàm Duệ Khang đang làm điểm tâm trong bếp, một bát trứng muối thái hột lựu, một bát khác đựng hành băm, bát còn lại để thịt thái chỉ, nồi cháo trắng kêu ùng ục toả hơi nghi ngút, Diêu Viễn ngửi mùi gạo thơm lừng mà sôi bụng.

Trong toilét đã chuẩn bị bàn chải nặn kem đánh răng sắn với nước ấm, Diêu Viễn làm vệ sinh xong, Đàm Duệ Khang trong nhà bếp hỏi vọng "Tiểu Viễn, chừng nào mình đi du lịch?"

Diêu Viễn đáp, "Đợi bao giờ có kết quả."

Đàm Duệ Khang không đả động đến chuyện tối qua, hai anh em ăn sáng, Diêu Viễn bật tivi, Đàm Duệ Khang đưa cho nó xem một đĩa VCD bảo, "Xem Nausica của thung lũng Gió hay Pom Poko?"

"Sao cũng được." Diêu Viễn bải hoải nên chẳng có tâm trạng coi, Đàm Duệ Khang bỏ đĩa vào, hai đứa ngồi sô pha xem phim hoạt hình, vắng bàn trà án ngự trước mặt, Diêu Viễn cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.

May mà Đàm Duệ Khang kiệm lời, Diêu Viễn bây giờ chẳng muốn nói năng gì cả, chỉ cần một người im lặng bên cạnh mình là đủ rồi.

Một đám báo hóa thành người trong thành phố lớn, Đàm Duệ Khang vừa xem vừa cười ngặt nghẽo, vỗ đầu gối co lên của Diêu Viễn, ve vuốt nó, rồi bảo, "Quê mình giờ cũng vậy, môi trường sống tốt, Tiểu Viễn ạ."

"Ừm." Diêu Viễn cơ bản không biết mình đang xem gì, nó chỉ ngẩn ngơ nghĩ về chuyện hôm qua.

Sau này sẽ thế nào đây? Làm lành với Triệu Quốc Cương? Không làm hòa cũng chẳng có tác dụng gì, ba nhất định kết hôn rồi. Đồng ý phương án ông đưa ra? Về nhà thứ bảy chủ nhật mỗi tuần, thời gian còn lại để ba sống bên ngoài? Vậy thì có còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa không?

Cho mẹ kế vào ở chung? Diêu Viễn vốn dĩ không thể hình dung ra được tình huống đấy, từng thứ vụn vặt trong ngôi nhà này đều thấm đẫm ký ức của mẹ nó, những thứ này một khi mẹ kế bước vào sẽ bị bắt bỏ đi. Cho dù Triệu Quốc Cương có mua thêm một ngôi nhà nữa, Diêu Viễn cũng chỉ muốn sống trong căn nhà nhỏ của mình.

Sự hiện diện của cha mẹ chính là thế này, chỉ cần Triệu Quốc Cương có ở nhà, hai cha con họ có thể trong một thời gian dài không nói chuyện với nhau, nhưng toàn bộ mọi thứ, tựa như bầu không khí, sàn nhà, sự tồn tại của con người, những thứ này đều có thể thay lời muốn nói. Gần như không cần phải nói với nhau câu nào cũng có thể cảm nhận được ba đang ở bên cạnh, trong phạm vi xung quanh, không bắng xa nó.

Đã từng có một quãng thời gian tương đối dài là thế đó, thậm chí cho đến tận bây giờ, Diêu Viễn vẫn nghĩ rằng mẹ nó chưa từng rời xa hai cha con họ, mẹ vẫn ở trong căn phòng này, bầu bạn cùng ba và nó.

Có lẽ gia đình thực sự tồn tại một thứ ma lực thần kỳ như vậy.

Lựa chọn duy nhất chỉ có thể là để Triệu Quốc Cương ở chung với bà kia, rồi thường xuyên về nhà gặp, nhưng cho dù ba về thì sao chứ, bọn họ có thể nói với nhau những gì? Bình thường Diêu Viễn và Triệu Quốc Cương cũng chẳng có gì đặc biệt để trao đổi nhau.

Song Diêu Viễn cũng chẳng mường tượng được cảnh mỗi tuần Triệu Quốc Cương về nhà, cho nó và Đàm Duệ Khang tiền sinh hoạt, ngồi xuống uống chén trà, nói chuyện dăm ba câu, hoặc giả coi nơi này chẳng khác gì khách sạn ở nhờ qua đêm, hôm sau lại bỏ đi. Nhưng so sánh với phương án kia, Diêu Viễn càng chịu không được cảnh Triệu Quốc Cương dẫn về một người đàn bà khác vô ở chung, bắt đầu tổng vệ sinh nhà cửa, đem hình của mẹ nó, của ba người nhà nó trên tường lau khô sạch sẽ xong gỡ xuống, nhét vào trong ngăn tủ.

Trong quá trình suy xét cân nhắc mọi thứ, Diêu Viễn vẫn luôn chú ý đến điện thoại và tiếng thang máy ở đầu hành lang ngoài kia.

Mỗi lần có một tiếng "đinh" vang lên, Diêu Viễn lại nghĩ rằng Triệu Quốc Cương trở về.

Hoặc khi có tiếng bước chân ngoài hành lang vọng vô, Diêu Viễn lại lên dây cót tinh thần, chuẩn bị đi mở cửa, nói những lời nó nung nấu kỹ càng trong lòng. Thang máy kêu mấy bận, nhưng chẳng phải người nhà của nó trở về.

Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang xem phim hết trọn buổi chiều, Đàm Duệ Khang đề nghị, "Ra ngoài ăn cơm nhé. Tối nay đi đâu chơi không?"

Diêu Viễn nói, "Em không muốn ra ngoài ăn, gọi đồ ăn giao tới được không?"

Đàm Duệ Khang gật đầu, cầm thực đơn lên nghiên cứu, hỏi Diêu Viễn muốn ăn gì, Diêu Viễn không lòng dạ nào nghĩ, chọn đại món cơm trứng om thịt bò, hai đứa tiếp tục ngồi sô pha xem phim. Sáng sớm nay Đàm Duệ Khang đi thuê một đống đĩa về, toàn là những phim ấm áp tình cảm, nào là Toroto hàng xóm của tôi, Laputa thành phố trên không, Mr. Bean, Sư Tử Hà Đông của Trương Bá Chi và Cổ Thiên Lạc, Đại thoại Tây du của Châu Tinh Trì, Nguyệt Quang Bảo Hạp, Cô bé lọ lem, Ở nhà một mình.

Diêu Viễn xem tới mười giờ tối, cảm thấy hơi xót mắt, nó nói, "Em đi ngủ."

Triệu Quốc Cương vẫn chưa về, Diêu Viễn không đi tắm, nó vào phòng nằm sấp xuống giường ngủ, tai vẫn không ngừng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nó mong đợi Triệu Quốc Cương sẽ giống như trước đây mở cửa ra, vào phòng nhìn nó một cái, như thế là nó có thể bắt đầu nói tiếp chuyện hôm qua.

Mười một giờ, Diêu Viễn bất chợt nhớ đến một chuyện, ở quê ngoại non xanh nước biếc, Đàm Duệ Khang đã từng nói, "Người thân, cha mẹ, một ngày nào đó họ sẽ rời khỏi em".

Có lẽ qua đời là một cách "rời bỏ", và như Triệu Quốc Cương cũng là một cách rời bỏ khác.

Diêu Viễn thở dài, nghĩ tới rất nhiều chuyện, hiểu ra một điều, từ lúc nó chuẩn bị lên đại học, Triệu Quốc Cương đã manh nha ý định kết hôn rồi. Duyên phận giữa họ xét trên một bình diện nào đó đã chấm hết. Sau này dẫu cho ba nó có đối xử với nó như thế nào, bọn họ cũng không thể quay lại thời điểm mười năm trước.

Cửa phòng có tiếng rục rịch, Đàm Duệ Khang đi vào, đặt gối xuống giường, rồi nằm ngủ bên cạnh Diêu Viễn.

Diêu Viễn không nói gì, Đàm Duệ Khang cũng im lặng, bóng đêm an tĩnh lạ thường, Triệu Quốc Cương vẫn chưa về nhà, Diêu Viễn ngủ thiếp đi.

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, ba ngày sau, Diêu Viễn rốt cuộc không còn sức kháng cự nữa, từ chờ đợi mong mỏi biến thành thất vọng hết lần này đến lần khác, cộng thêm nảy sinh tư tưởng căm hờn bất lực. Sáng sớm, nó nghe Đàm Duệ Khang nói chuyện điện thoại ngoài kia, anh ta cố đè giọng rất thấp, nghe không mấy rõ ràng, Diêu Viễn biết là Triệu Quốc Cương gọi điện cho Đàm Duệ Khang.

Nó mở cửa bước ra ngoài, Đàm Duệ Khang lập tức gác máy.

Diêu Viễn không hỏi tiếng nào, đi rót sữa nóng uống, Đàm Duệ Khang nói, "Anh ra ngoài mua đồ ăn, sủi cảo Loan Tử Mã Đầu ăn hết rồi."

Diêu Viễn hỏi, "Có tiền không?" Đàm Duệ Khang gật đầu, "Có." Ba phút sau, chuông cửa vang lên.

Giọng một người phụ nữ, "Tiểu Viễn, con có nhà không?" Ngực Diêu Viễn tức khắc rúng động, cả người lạnh toát.

Người đàn bà ấy nói, "Tiểu Viễn, dì là dì Thư, Thư Nghiên đây."

Diêu Viễn ngồi đó thở gấp gáp, nó đến chỗ mắt mèo nhìn loáng rồi quay lại chỗ ngồi, ngón tay không kìm được run rẩy.

Thư Nghiên nói tiếp, "Tiểu Viễn, dì biết là con có nhà, con không muốn cho dì vào, vậy chúng ta có thể nói chuyện qua cánh cửa này chứ?"

Diêu Viễn nằm dài ra bàn cơm, không nhúc nhích.

Thư Nghiên nói, "Tiểu Viễn, dì biết là con đang nghe, vậy dì sẽ nói thẳng nhé. Ba của con không chịu nổi chuyện này, tối hôm ấy sau khi cãi nhau với con xong, ba con đã lập tức thấy hối hận rồi, con có thể gọi một cú điện thoại cho ba được không? Chuyện lần này là lỗi của dì, con không chấp nhận dì cũng chẳng sao. Nhưng anh ấy là ba của con, ba con thương con thế, tại sao con có thể đối xử như vậy với ba mình?"

Thư Nghiên thở dài, nghẹn ngào nói tiếp, "Tiểu Viễn, con vậy là không biết thương ba của con rồi, nếu con thương ba mình, thì hãy để ba được vui vẻ, đây chẳng phải là điều mà phận con cái nên làm sao?"

"Không có sự đồng ý và chúc phúc của con, cho dù ba con kết hôn với dì, anh ấy cũng không cảm thấy hạnh phúc." Thư Nghiên ngân ngấn nước mắt, lắc đầu bảo, "Nếu con thực sự thương ba, con sẽ muốn ba được hạnh phúc, phải không?"

"Con không thương ba mình, con đối xử với ông ấy quá độc ác."

"Ông ấy đã nuôi con đủ mười ba năm không nghĩ đến chuyện yêu đương, giờ con lớn rồi, sắp rời khỏi gia đình, con vẫn không cho phép ông ấy mưu cầu hạnh phúc của bản thân ư?"

"Tôi cũng muốn được hạnh phúc." Diêu Viễn rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nó khàn khàn mà lạnh lùng, "Ai cho tôi đây? Bà nghĩ bà sống chung với ba tôi, thứ bảy chủ nhật về thăm tôi một lần, là tôi sẽ thấy hạnh phúc sao?"

"Tôi đã hứa với mẹ tôi, chăm sóc ông ấy suốt đời, lúc mẹ mất đã nói với tôi như thế đấy." Giọng Diêu Viễn ảm đạm nhuốm đầy tuyệt vọng, "Bà nói: Tiểu Viễn, mẹ đi trước đây, chỉ còn lại con với ba thôi."

"Lúc mẹ tôi nói thế, bà có nghe được không? Bà chắc chắn không nghe được rồi. Nếu bà nghe được thì tôi thách bà có mười lá gan cũng không dám kết hôn với ba tôi."

"Mẹ tôi không nói nổi thành lời, mẹ sợ ba không cần tôi, sợ ba tìm mẹ kế cho tôi, mẹ còn nắm lấy tay ba, đặt lên đầu tôi... Bà chớ đi! Bà nghe cho xong hắng đi chứ? Hôm nay bà đến đây để nói cho tôi biết rằng tôi không thương ba tôi ư?"

Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, Thư Nghiên đi rồi.

Diêu Viễn tặng Thư Nghiên một dao, đồng thời tự đâm vào ngực mình một nhát, hai bên đều chảy máu đầm đìa, không ai nhường ai.

Một tiếng sau, Đàm Duệ Khang quay về, Diêu Viễn xuống lầu tìm người thay ổ khóa, đổi hết ổ khóa hai cửa trong ngoài.

Triệu Quốc Cương vẫn không về, hôm sau có kết quả thi đại học, báo chí ùn ùn đổ xô đưa tin về thủ khoa.

Diêu Viễn chẳng buồn xem, Đàm Duệ Khang đợi Diêu Viễn thức dậy liền bảo, "Tiểu Viễn, tra điểm đi."

Diêu Viễn vẫn còn rúc trong chăn, trở mình một cái, Đàm Duệ Khang cầm giấy báo danh của hai đứa bảo, "Anh lấy máy tính của em lên mạng được không?"

Diêu Viễn nói, "Thoải mái đi, em không học đại học đâu." Đàm Duệ Khang giật mình.

Diêu Viễn nói tiếp, "Anh đi học được rồi, đừng lo cho em làm gì, em đi kiếm việc làm, đến Bảo Hoa Lâu bán giày hoặc pha trà sữa trong "8+8", gom tiền học phí và tiền sinh hoạt cho anh đi Thanh Hoa học."

Diêu Viễn ngồi dậy, Đàm Duệ Khang vừa bực mình vừa buồn cười, anh bảo, "Em đừng như vậy, làm anh giật cả mình."

Diêu Viễn nói, "Không, em nói nghiêm túc đó, em suy nghĩ kỹ rồi..." Đàm Duệ Khang cười chặn lại, "Em tửng rồi thì có."

Đàm Duệ Khang mở vi tính, ngồi xuống, cười nói tiếp, "Tiểu Viễn, em định mặc tạp dề pha trà sữa à? Làm cậu bé trà sữa phỏng? Như vậy chẳng phải mất thể diện lắm sao, không sợ bị chế nhạo hở?"

Diêu Viễn không trả lời, Đàm Duệ Khang cười hỏi, "Sao em lại nói thế? Đậu đại học rồi không học lại muốn đi làm hử?"

Tuy Diêu Viễn tiếp tục lặng thinh, nhưng hai anh em vẫn hiểu ý nhau, Đàm Duệ Khang mở web lên, hít một hơi thật sâu, nói, "Tiểu Viễn."

"Ừ?" Diêu Viễn ngồi lên, đứng dậy đi đánh răng.

"Cầu nguyện cho anh." Đàm Duệ Khang nói khẽ, "Cô ơi, cô cũng phù hộ cho cháu, phù hộ cho cháu nhé."

Diêu Viễn trấn an, "Anh nhất định sẽ thi đậu Thanh Hoa mà, đừng sợ."

Đàm Duệ Khang lắc đầu, nhìn thoáng qua điểm chuẩn vào ba nhóm trường và các trường top 10 trên báo, miệng lẩm bẩm điều gì đấy.

Diêu Viễn đi một vòng quanh nhà, nhịn không được vòng lại, khom lưng giúp Đàm Duệ Khang bấm nút enter, một hàng điểm hiện lên.

Đó là kết quả thi đại học của Diêu Viễn, điểm nó vượt điểm chuẩn vào các trường trọng điểm nhóm 1* của tỉnh 48 điểm, nhưng không lọt vô diện xét tuyển của trường top 10.

* Theo cơ chế tuyển sinh của Trung Quốc, ba nhóm trwờng tuyển sinh bao gồm:

Nhóm 1: Các trwờng đại học và học viện trực thuộc Bộ giáo dục, các trwờng đại học thuộc dự án 211, các trwờng đwợc bộ ph¾n tuyển sinh cấp tỉnh trở lên cho phép vào nhóm 1;

Nhóm 2: Các trwờng đại học và học viện công l¾p của tỉnh; Nhóm 3: Các trwờng đại học dân l¾p và học viện tw nhân.

Đàm Duệ Khang cười khen, "Thi tốt lắm. Đại học Trung Sơn dư xăng đậu." Diêu Viễn bảo, "Xem điểm của anh đi."

Tay Đàm Duệ Khang vẫn run rẩy, mấy lần toan gõ xuống mà chùn lại, Diêu Viễn nói, "Có gì đâu mà anh căng thẳng dữ vậy..."

Diêu Viễn nhập vào số trên giấy báo danh để xem điểm Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang vẫn run run, hai đứa nín thở, Diêu Viễn nhấn phím enter, bảng điểm của Đàm Duệ Khang hiện lên. Tổng điểm cao hơn Diêu Viễn hai mươi điểm, vượt điểm chuẩn vào các trường trọng điểm nhóm 1, chỉ còn cách nhóm xét tuyển vô trường top 10 vỏn vẹn ba điểm.

Nguyện vọng một rớt rồi.

Diêu Viễn an ủi, "Đừng buồn, sau này có thể thi cao học ở Thanh Hoa mà..."

"Tốt quá rồi!" Đàm Duệ Khang kêu lên, "Ông trời ơi! Cảm tạ trời đất..."

Đàm Duệ Khang đứng dậy không nói tiếng nào ôm ghì lấy Diêu Viễn, Diêu Viễn ngẩn ra, không phải là thi rớt sao? Rớt nguyện vọng một mà sao vui dữ vậy?

Nước mắt Đàm Duệ Khang viền quanh mi, môi run lẩy bẩy, Diêu Viễn chẳng hiểu mô tê gì vuốt vuốt lưng anh, Đàm Duệ Khang không ngừng lẩm bẩm tốt quá tốt quá, cám ơn trời đất vân vân, tựa như trút được một gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

"Anh sợ muốn chết, sợ đi học Bắc Kinh rồi không ai lo cho em, may quá may quá." Đàm Duệ Khang run không cầm được, anh lại ngồi xuống máy tính, vẫn còn lo nơm nớp mà coi lại điểm chuẩn in trên báo giấy, rồi lại đối chiếu một lượt nữa điểm của hai đứa, cười bảo, "Tốt quá đi mất, đúng là số trời đã định, anh biết số trời đã định sắn như vậy mà, Tiểu Viễn! Tốt quá rồi! Thành công rồi!"

Diêu Viễn ngơ ngác đứng sau lưng Đàm Duệ Khang, bỗng có cảm giác không nói được bất cứ điều gì.

Đàm Duệ Khang nhảy lên, dùng sức vò đầu Diêu Viễn, đến bên cái khung bóng rổ nhỏ bên cạnh cửa mà thảy banh vào rổ một cái, sung sướng nói, "Lúc nào có thư thông báo trúng tuyển thì về quê ông bà đốt pháo nha!"

Diêu Viễn nở nụ cười buồn bã pha trộn hạnh phúc, hết thảy những trăn trở trong lòng nó đều bị quét sạch, khoảng trống mênh mang do ba nó bỏ đi để lại, dường như đã được Đàm Duệ Khang lấp đầy.

Đàm Duệ Khang đi gọi điện, thi thoảng lại liếc mắt về phía Diêu Viễn, anh nói, "Dạ phải, hai đứa đều đậu nguyện vọng hai, giờ đang chờ thư thông báo trúng tuyển."

Diêu Viễn khẽ chau mày, Đàm Duệ Khang không dám nói nhiều, cho hay kết quả xong thì gác máy.

Diêu Viễn nói, "Em không muốn dùng tiền của ba em đi học đại học."

Đàm Duệ Khang bỏ vô phòng cầm cái gì đấy, quay trở ra kéo ghế qua ngồi, xắn tay áo lên bảo, "Đừng nói lẫy như vậy, nói thế để làm gì chứ? Anh đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, xem này."

Đàm Duệ Khang lấy sổ tiết kiệm ra vung vẩy trước mặt Diêu Viễn, không hiểu sao Diêu Viễn lại sực nhớ một chuyện thú vị thuở bé, ấy là Đàm Duệ Khang cầm hộp diêm lắc lắc bên tại mình.

"Coi nè." Đàm Duệ Khang mở sổ tiết kiệm ra, bên trong ghi con số năm vạn tệ, anh nghiêm nghị nói, "Tiền ba cho anh cưới vợ, cộng thêm tiền phúng điếu lúc ba anh mất. Em dùng tiền này đi học, còn anh thì dùng tiền của dượng..."

Diêu Viễn, "..."

"Đây là tiền cho anh cưới vợ mà." Diêu Viễn nói, "Mà sao ba anh có nhiều tiền vậy?"

Đàm Duệ Khang đáp, "Ừm, ba anh lúc còn sống lo gom góp cho anh đấy, ba sợ anh không cưới được vợ, ba cũng cho anh học cấp ba để thi đại học, sau này ba bệnh nên anh ở nhà, anh mới biết... chẳng phải như nhau cả sao? Sau này em kiếm tiền trả lại là được, coi như anh cho em mượn, biết không?"

Diêu Viễn nói, "Được rồi, năm vạn tệ... hai đứa mình xài chắc cũng đủ."

Năm vạn làm sao mà đủ? Diêu Viễn nghĩ thầm trong bụng, tiền sinh hoạt một tháng bét lắm cũng hết năm trăm tệ rồi, bốn năm sắp tới của hai đứa nó có vẻ rặt mùi u ám.

Đàm Duệ Khang đề nghị, "Nếu không đủ, thì lấy ruộng dưới quê..." Diêu Viễn lập tức gạt phăng, "Vậy càng không được."

Đàm Duệ Khang suy nghĩ một chốc, rồi nghiêm trang gật đầu nói, "Vậy mình cố gắng tiết kiệm nhé?"

Diêu Viễn "ừa", Đàm Duệ Khang cười bảo, "Lên đại học còn có học bổng, tụi mình cố gắng học hành chăm chỉ, đóng tiền phí học kỳ đầu thôi, rồi cố gắng lấy học bổng, hai đứa mình chắc cũng phải giành được một cái ha. Không thì cũng có cho vay hỗ trợ học tập mà, sau này đi làm hoàn trả lại."

Diêu Viễn nói, "Cứ tính thể đã."

Đàm Duệ Khang rút một cái thẻ trong phong bì ra, thở một hơi, Diêu Viễn nhìn cái thẻ ngân hàng đó, biết ngay là Triệu Quốc Cương cho bọn nó.

Nếu như đoán không lầm, trong đó bao gồm tiền sinh hoạt, học phí bốn năm của bọn nó.

Diêu Viễn đột nhiên nói, "Trả lại cho ông ấy đi, em có thể đi làm gia sư, hoặc làm thuê làm mướn gì đó."

Đàm Duệ Khang nói, "Ừ... anh... chỉ nhìn thôi."

Trong ngày hôm ấy Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang tổng vệ sinh, dọn dẹp quét tước nhà cửa, Diêu Viễn lau chùi sạch sẽ khung hình lồng ảnh chụp của mẹ nó, chỉnh lại ngay ngắn, hai đứa gom sách vở cấp ba gói ghém lại đem đi bán ve chai.

Quét dọn xong, Đàm Duệ Khang thấy Diêu Viễn đang chuẩn bị một phong bao lì xì, anh đứng trên ban công hỏi, "Tiểu Viễn, em đang làm gì thế?"

Diêu Viễn không ngẩng đầu lên, đáp, "Em đang làm bao lì xì cho hôn lễ ba em."

Đàm Duệ Khang thở dài, Diêu Viễn xua tay ý bảo anh đừng đến đây, nó lấy một xâu chìa khóa bỏ vào trong phong bao, sau đó đặt trên tivi.

Đàm Duệ Khang mua đồ ăn về nhà tự xuống bếp nấu, trình độ nấu nướng của anh bây giờ đã khá hơn nhiều, sắp tiệm cận đến tay nghề của Triệu Quốc Cương.

Triệu Quốc Cương vẫn chưa về.

Diêu Viễn nằm trong lòng Đàm Duệ Khang xem tivi, điều hòa mát rười rượi, nó dần dà thiếp ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu. Điện thoại reo.

Diêu Viễn bắt máy, ngoài cửa sổ trời nắng chang chang, nắng chói hắt từ ban công vào đến phòng khách, toàn bộ thế giới tưởng chừng chỉ trơ lại hai thái cực là ánh sáng và bóng râm.

Phía bên kia điện thoại rất ồn ào náo nhiệt, giọng Thư Nghiên vang lên, "Tiểu Viễn đấy à?"

"Chuyện gì?" Diêu Viễn hỏi.

Thư Nghiên nói nhỏ, "Tiểu Viễn, hôm nay ba con thành hôn, con có thể chúc phúc cho anh ấy không? Chỉ cần một câu thôi, dì cầu xin con, dì hứa là con sẽ không bao giờ phải hối hận vì những lời hôm nay. Dì xin con đấy, không có lời chúc phúc của con, anh ấy sẽ không thể hạnh phúc."

Diêu Viễn im lặng một chốc, rồi nói, "Bà đưa ba tôi nghe máy."

Thư Nghiên mừng rỡ kêu lên, "Quốc Cương đâu rồi? Gọi Quốc Cương ra nghe điện thoại..."

"Alo?" Âm thanh Triệu Quốc Cương hàm ẩn ý cười, "Alo, ai thế?" Diêu Viễn gọi, "Ba."

Triệu Quốc Cương im lặng thật lâu, rồi nói, "Bảo Bảo, con muốn nói gì với ba không?"

Diêu Viễn buông lời tàn nhẫn, "Ba à, ba sẽ không được hạnh phúc đâu, ba có lỗi với mẹ con, cả đời này ba sẽ không được hạnh phúc, vĩnh viễn cũng không hạnh phúc, con hận ba."

Đàm Duệ Khang xông tới, tát nó một bạt tai, quát lên, "Sao em có thể nói năng với ba mình như vậy! Dượng thương em biết chừng nào!"

"Tiểu Viễn!" Giọng Đàm Duệ Khang vang bên tai, "Tiểu Viễn!"

Diêu Viễn mở mắt, mồ hôi túa ra ướt người, khó khăn ngồi dậy, nhận ra mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng, quả thật có điện thoại gọi tới, nhưng không phải nó bắt.

Đàm Duệ Khang cúp máy xong, đỡ Diêu Viễn ngồi ngay ngắn, sờ trán nó, lo lắng hỏi, "Em không sao chứ?"

Diêu Viễn khoát khoát tay, đầu nó đau ong ong, đau đến mức thần trí mơ hồ, mãi một lúc sau mới tỉnh táo trở lại.

Mấy ngày sau có thư thông báo trúng tuyển, hai đứa nó đi nhận thư, rồi Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang đến nghĩa trang, tìm đến chỗ đặt hài cốt của mẹ nó.

Một bó hoa bách hợp được đặt trước hũ cốt, xung quanh được quét tước sạch sẽ, bên dưới còn trải một tấm vải nhung mới tinh màu xanh nước biển, hiển nhiên là có người mới viếng không lâu.

Di ảnh của bà trên hũ cốt mỉm cười với Diêu Viễn, Diêu Viễn bóp bóp mũi, nói, "Mẹ, con thi đỗ đại học rồi, mẹ xem này, đây là thư trúng tuyển, đại học Trung Sơn, con thi Bắc Kinh không đỗ, ba giúp con điền nguyện vọng."

Đàm Duệ Khang lẳng lặng đứng một bên, bên cạnh hai đứa nó có một bà lão đang đốt vàng mã, mắng chửi đám con dâu con trai bất hiếu của bà, sắn tiện gào khóc với hình ông lão trên hũ cốt.

"Cụ ơi! Chỗ này không được phép đốt vàng mã!" Nhân viên trông coi nghĩa trang đi đến.

Đàm Duệ Khang đỡ bà cụ đứng dậy, dìu qua một bên ngồi, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

Diêu Viễn lấy thư thông báo ra, mở ra trước hũ cốt, nói, "Mẹ, mẹ xem này, đại học Trung Sơn nhé."

"Con đậu đại học rồi, ba cũng muốn rời bỏ con mà đi, con muốn sống với ba suốt đời, nhưng ba lại đòi kết hôn. Con không thất hứa, chỉ là ba không giữ lời, nhưng có lẽ ba cũng chẳng cần đến con nữa..." Diêu Viễn đột nhiên cảm thấy nghèn nghẹn, nó cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, rồi hít sâu một hơi tựa như cố che giấu điều gì, cuối cùng nó mỉm cười với hũ cốt, nói tiếp, "Hai người đàn ông mẹ yêu nhất trần đời, từ nay tách riêng ra sống rồi, mẹ tiếp tục ở nhà của

con nhé, đừng đến nhà ông ấy, sau này... bầu bạn với con. Nếu một ngày nào đấy ông ấy bị người đàn bà kia vứt bỏ, mẹ, con hứa với mẹ là vẫn lo cho ông ấy, đưa ông ấy về nhà, phụng dưỡng ông ấy, ừ, thế đấy... vậy đi..."

Diêu Viễn về nhà, dựa theo hướng dẫn trên thư báo trúng tuyển và các mục cần chú ý khi nhập học, tìm sổ hộ khẩu của nó, bỗng sực nhớ ra một việc - hộ khẩu của Triệu Quốc Cương.

Hộ khẩu đang nằm trong tay nó, Triệu Quốc Cương không thể đi đăng ký kết hôn được, sớm muộn gì ba cũng phải về đây lấy, biết đâu chừng còn dẫn người đàn bà kia vô nhà.

Diêu Viễn lật vài tờ, trong đó có tên của người mẹ đã khuất của nó, lần đầu tiên trong đời nó nghiêm túc xem sổ hộ khẩu, hiện giờ hộ khẩu ở Thâm Quyến và Quảng Châu khá quý, phải mua một căn nhà mấy trăm nghìn tệ mới được cấp hai hộ khẩu có dấu xanh.

Diêu Viễn lẩm bẩm, "Ba, mẹ, Tiểu Viễn, chúng ta là người một nhà." Một lát sau nó lại nói khe khẽ, "Nhưng ba phải đi rồi."

Diêu Viễn lật tới lật lui sổ hộ khẩu, nghĩ đến những giấy tờ Triệu Quốc Cương bảo nó ký tên, lại đang đứng trước tủ lạnh, nó bèn mở hồ sơ lật ra coi.

Triệu Quốc Cương muốn đem hết tiền bạc, công ty giao cho nó, Diêu Viễn nghĩ tới một cụm từ - "sạch sẽ ra đi". Nhưng không thể nào có chuyện đó xảy ra được, nó không cần những thứ này, nó chỉ thích xài tiền, không thích kiếm tiền.

Song Diêu Viễn có rất nhiều lời muốn nói ra hết cho bằng thích, trong những năm tháng đã qua của nó, nó luôn nhớ tới một thời khắc đặc biệt nào đó trước kia, những lúc vốn dĩ nên nói như thế này, hoặc nói như thế kia, thế nhưng chưa bao giờ nó chịu nói những lời chính xác tại đúng thời điểm đó.

Sau này nhớ lại, nó luôn cảm thấy hối hận vì đã không làm như thế.

Có những lời nếu không nói ra miệng, tức đã bỏ lỡ một cơ hội, mà có lẽ suốt đời cũng chẳng còn cơ hội nào để nói nữa.

Nó không muốn trong tương lai lại có nhiều buổi tối trằn trọc, day dứt mãi vì những câu không nói được thành lời, hối hận vì ngày đó không chịu nói một hơi hết tất cả những lời ấy ra, vậy nên nó phải chuẩn bị thật chu đáo, trước khi ba nó kết hôn, dốc ra nói hết cho bằng sạch. Những lời mà bắt đầu từ buổi tối tham dự lễ đếm ngược chào mừng thiên niên kỷ, đáng lẽ nó nên kéo cửa xe, nói lớn với bọn họ ra ngọn ra ngành.

Đàm Duệ Khang đằng sau nó nói, "Tiểu Viễn, anh phải về quê để chuyển hộ khẩu."

Diêu Viễn còn đang xem hồ sơ, không ngẩng đầu lên nói, "Em cũng đi, vài bữa nữa nhé."

Đinh đong, chuông cửa reng.

Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn đều không nói tiếng nào, chỉ có mỗi âm thanh phát ra từ tivi.

Đinh đong, đinh đong.

"Bảo Bảo." Giọng nói chắc nịch của Triệu Quốc Cương vang lên, "Ba thương con, mở cửa đi."

Diêu Viễn nói, "Mở cửa đi."

Đàm Duệ Khang thở phào một hơi, đi ra mở cửa, Triệu Quốc Cương và Thư Nghiên đang đứng bên ngoài, trông Triệu Quốc Cương tiều tụy thấy rõ, ông nói với Thư Nghiên, "Vào đi, không cần cởi giày ra đâu."

Thư Nghiên gắng gượng mỉm cười với Đàm Duệ Khang, Triệu Quốc Cương hỏi, "Bảo Bảo đang làm gì vậy?"

Diêu Viễn ném sổ hộ khẩu và thẻ ngân hàng cho ông, Triệu Quốc Cương không nói gì, một tay bắt lấy sổ khẩu, mở ra lật lật, Diêu Viễn nói, "Không phải ba muốn kết hôn à? Chuyển hộ khẩu đi, sang tên chủ hộ khẩu cho con."

Triệu Quốc Cương nói, "Chuyện đó để nói sau, sáng nay con không có ở nhà à?"

Diêu Viễn đáp, "Đi cho mẹ xem thư thông báo trúng tuyển của con, ba uống gì không? Còn bà?" Nó nhìn Thư Nghiên hỏi, "Xưng hô thế nào đây?"

Thư Nghiên cười cười nói, "Gọi thế nào cũng được. Nếu con không ngại thì gọi là dì Thư Nghiên."

"Uống sữa nhé?" Diêu Viễn lạnh lùng nói, mở tủ lạnh lấy hai chai sữa, đặt xuống trước mặt Triệu Quốc Cương và Thư Nghiên.

Triệu Quốc Cương chậm chạp thở một hơi, rồi mào đầu, "Bảo Bảo, ba muốn nói chuyện với con."

Diêu Viễn thẳng thừng "Không có gì để nói cả."

Thư Nghiên xen vào, "Tiểu Viễn, nếu con đồng ý cho dì một cơ hội..."

"Ba, chúc ba hạnh phúc." Diêu Viễn cắt ngang lạnh lùng nói thêm, "Chúc hai người được hạnh phúc."

Bầu không khí căng như kẽ chỉ.

Triệu Quốc Cương quá rành tính thằng con mình, muốn nó thoả hiệp chỉ cần mất dăm bữa nửa tháng, nhưng muốn đả thông nó có khi phải mất cả đời.

"Con không dự hôn lễ, con phải về quê thăm mộ ông bà với anh." Diêu Viễn nói, "Thứ bảy chủ nhật ba không cần về thăm đâu, con thay chùm chìa khóa rồi, sau này muốn về nhà nhớ gọi điện báo trước."

Diêu Viễn không nói thêm những câu đại loại như "con không cần xài tiền của ba nữa", cũng chẳng nói "sau này ba già rồi hết tiền bị người ta đá thì con sẽ

nuôi ba", trong lòng nó hai điều kiện này đã đủ để tạo thành hai cán cân thăng bằng rồi.

Triệu Quốc Cương mỉm cười nói, "Ba quay về nhà của mình mà cũng phải xin ý kiến lãnh đạo à?"

Diêu Viễn đứng dậy, mọi người ai nấy không hẹn mà cùng trở nên căng thẳng, Diêu Viễn đi lấy phong bao mừng ra, nhìn vào đôi mắt Triệu Quốc Cương, nhét cái phong bao có chùm chìa khóa nhà ấy vào túi quần âu của Triệu Quốc Cương, nói, "Bằng câu nói này của ba, con giao chìa khóa cho ba, coi như quà mừng hôn lễ, sau này vợ chồng cãi nhau thì cứ quay về đây ở nhé."

Thư Nghiên hít sâu một hơi, gương mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Triệu Quốc Cương cười vuốt vuốt tóc Diêu Viễn, hôm nay ông có chuẩn bị mà đến, bất luận thế nào ông cũng không cãi nhau với Diêu Viễn, nhưng nếu không có Thư Nghiên ở đây, phỏng chừng hai cha con đã tranh cãi ầm ĩ, không chừng còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

"Ba đi lấy chút đồ." Triệu Quốc Cương nói với Thư Nghiên, "Mọi người nói chuyện đi."

Đàm Duệ Khang chủ động nói, "Dượng cần dọn đồ gì? Để con phụ."

Triệu Quốc Cương và Đàm Duệ Khang bỏ vô phòng, bên bàn ăn chỉ còn Diêu Viễn và Thư Nghiên.

"Tiểu Viễn." Thư Nghiên lên tiếng, "Dì biết con rất ghét dì, nhưng dì sẽ chứng minh cho con thấy..."

"Chẳng phải bà đã chứng minh rồi sao?" Diêu Viễn nói thật khẽ thật khẽ, "Tại sao bà lại mang thai? Bà đợi không nổi à? Nào giờ tôi tưởng đâu chỉ có phụ nữ mới dùng chiêu "bác sĩ bảo cưới" chứ, không ngờ ba tôi vì muốn kết hôn mà cũng giở chiêu này ra sao? Nhưng với tính cách của ba tôi, nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy ông ấy là một người cực kỳ cẩn thận, bà thấy thế nào?"

Thư Nghiên mỉm cười nói, "Tiểu Viễn, con coi phim Hồng Kông nhiều quá rồi."

Chân mày Diêu Viễn hơi nhướn lên, âm thanh trầm thấp mà nhẹ bẫng, hệt như đang kể chuyện ma cho Thư Nghiên nghe, toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm, tựa như một con hổ con bị xâm phạm lãnh thổ, vừa thưởng thức vẻ xấu hổ tột cùng nhưng vẫn phải ráng mà nghe tiếp lời của đối phương.

"Tốt nhất là bà nên sinh một đứa con đúng là con của ba tôi." Diêu Viễn ngắm nghía tỉ mỉ gương mặt xinh đẹp của Thư Nghiên, "Lỡ như nó không giống ba tôi, thì bà tiêu rồi. Tốt nhất bà nên đối xử tốt với ba tôi suốt đời, bà đã chiếm vị trí của mẹ tôi, mà bà còn dám động đến ông ấy, sỉ nhục ông ấy, coi thường ông ấy, bà sẽ không xong đâu, bà tin không? Hãy đợi đấy."

Thư Nghiên mỉm cười, bất đắc dĩ thở dài, bình thản nói, "Tiểu Viễn, hôm nay dì đến đây không phải để cãi nhau với con, sau này con sẽ hiểu..."

Diêu Viễn không hề nể nang ngắt lời, "Bà nghĩ là bà thắng rồi ư? Chắc gì. Ông ấy đã ký hết mọi giấy tờ rồi, cho dù trước đây ông ấy kiếm được bao nhiêu tiền, sau này kiếm được bao nhiêu đi nữa, thì toàn bộ cổ phần công ty đều thuộc về tôi, bà nhìn đi, ngay trên đầu tủ lạnh đấy. Bà không chiếm được một xu nào đâu, bởi vì đó là sự nghiệp do mẹ tôi và ông ấy cùng tạo dựng, cùng nhau dốc sức làm nên"

Sắc mặt Thư Nghiên bỗng thay đổi, tuy chỉ là một thoáng ngắn ngủi, nhưng Diêu Viễn vẫn nhạy cảm bắt lấy khoảnh khắc đó, nó nói nhỏ xíu, "Có phải bà đang suy nghĩ trong bụng rằng, không cần phải chấp nhặt với tôi làm gì không? Nhưng nếu ngay bây giờ tôi ký mớ giấy tờ đó, bà có muốn nhìn không?"

Diêu Viễn lấy bộ hồ sơ xuống, bày ra trên bàn, Thư Nghiên biết ở thời điểm như vầy nên đứng dậy đi chỗ khác, nhưng lại không cách gì cất bước, đành phải trân người ra nhìn.

"Nếu ba tôi trở thành một người nghèo khó thất chí, chẳng có gì trong tay, sống dựa vào bà, liệu bà có còn yêu ông ấy nữa không?" Diêu Viễn thờ ơ bấm bút, không buồn nhìn đến Thư Nghiên.

Thư Nghiên bình thản đáp, "Dĩ nhiên rồi, con nghĩ xem vì sao dì và ba con ở bên nhau? Vì tiền của đối phương ư? Dì biết con luôn đề phòng dì, nhưng việc này chỉ có thể dùng thời gian chứng minh..."

Diêu Viễn nói như nã pháo liên hồi, "Vậy nếu ông ấy không cầu tiến vươn lên, rượu chè bài bạc, bà có còn yêu ông ấy không?"

Thư Nghiên ngẩn người, Diêu Viễn bồi tiếp, "Cho nên bà chỉ dối trá thôi, nếu là vậy, trên đời này thiếu gì đàn ông ngoài bốn mươi nghèo nàn không cầu tiến thiếu bản lĩnh, tại sao bà chỉ thương mỗi ông ấy?"

Thư Nghiên không cách nào trao đổi được với Diêu Viễn, thực tế là Diêu Viễn khó vỗ yên hơn tưởng tượng của bản thân rất nhiều, chỉ đành bảo, "Con không hiểu chúng tôi. Thôi con muốn nói sao cũng được, Tiểu Viễn, một ngày nào đó con sẽ hiểu."

Diêu Viễn vẫn cố nói tiếp, "Tôi không biết bà làm nghề gì, hẳn cũng hoạt động kinh doanh chứ gì? Bà cũng là người thành đạt, dân trí thức đúng không? Nói không chừng là nữ giám đốc một công ty nhỏ cũng nên? Các người làm thế nào mà quen nhau, rồi yêu nhau ra sao? Không cần đáp lời tôi, tự bà hiểu là được."

"Sự hấp dẫn của ông ấy với bà, trừ vẻ ngoài ra thì chẳng phải chính là sự nghiệp và của cải của ông ấy sao? Bản thân bà thử suy ngẫm nghiêm túc xem, nếu bà quen lúc ông ấy chỉ có hai bàn tay trắng, làm công nhân xây dựng bên dưới trướng bà, liệu bà có thể yêu ông ấy hay không? Cho dù là nghĩ chơi cho vui, bà có thể ở chung với một người góa vợ thật sao, không tiếc thân mình mang thai đứa con của người đó, ép một kẻ nghèo hèn kết hôn với bà à!? Đừng có đùa nhé, bộ đóng phim Quỳnh Dao chắc? Với chỉ số thông minh của bà, tôi cược là bà sẽ không làm vậy."

Thư Nghiên cau mày, Diêu Viễn không những nói nhiều mà còn nói nhanh, chẳng chừa một mẩu không gian để suy xét hoặc đáp trả, Diêu Viễn lại lạnh lùng dội tiếp, "Nói một hồi, tôi cảm thấy vẻ bề ngoài của một người cũng là giả, nếu như ông ấy không có gì trong tay, chưa kể còn là một người "xấu", không những già nua thiếu cầu tiến lại còn dung tục, tôi tin rằng bà sẽ không yêu ông ấy, thậm chí liếc một cái còn chẳng có nữa là."

"Tôi thì có." Diêu Viễn nói, "Lần trước bà ở ngoài cửa nói rằng tôi không thương ba tôi, bà tưởng tôi không biết bà đang nghĩ cái gì ư? Giờ tôi trả lời rõ ràng cho bà biết, không cần đợi tôi lớn lên, tôi sẽ cho bà biết ngay bây giờ, nghe rõ đây..."

"Cho dù ông ấy trở thành như thế nào, ông ấy vẫn là ba của tôi, trong người tôi chảy dòng máu của ông ấy, ông ấy nuôi tôi mười tám năm, tôi vĩnh viễn yêu thương ba, cho dù ba có biến thành một lão già nghèo khổ thấp lùn xấu xí không cầu tiến dung tục đi nữa, chỉ cần ông ấy là ba tôi, đứng trong bếp nấu cơm cho tôi ăn, tôi vẫn yêu thương ông ấy như thường. Cho dù giữa tôi và ông ấy có cãi vã thế nào, tình thương của tôi vẫn không suy suyển, bản thân ông ấy thừa hiểu điều đó, bằng không làm sao hôm nay ông ấy dám mang bà tới đây chứ? Bởi vì ông ấy biết chắc chỉ cần nói câu "Bảo Bảo, ba thương con", là tôi sẽ... mở cửa... cho ông ấy."

"Tôi với mẹ cũng vậy, mẹ với ba cũng thế, ba với tôi và mẹ. cũng như nhau cả. Lúc mẹ tôi bệnh phải làm hóa trị... trở nên xấu xí thậm tệ, tôi và ba vẫn yêu thương bà, không vì vẻ bề ngoài mà thay đổi tình cảm, cho nên chúng tôi mới là người một nhà."

Chữ ký sau cùng của Diệu Viễn rất có lực, roẹt một tiếng rạch đứt tờ giấy.

Nó gập hồ sơ lại, nói nhỏ với Thư Nghiên, "Thế mới nói trong lòng ba tôi cũng hiểu rõ ràng thấu triệt, bà tưởng ba tôi là kẻ ngu si sao? Bà tưởng công ty ba tôi mở ra để làm cảnh à? Ông ấy không giỏi mà có thể lăn lộn đến tầm này ư? Bà tưởng ba tôi là người như thế nào? Ngoại trừ tôi là người ông ấy luôn thành thật nói chuyện thẳng thắn ra, những kẻ khác ông ấy coi là cái đinh gì, bằng không bà nghĩ ông ấy có thể lèo lái công ty đến tận bây giờ à? Không thì hồi khủng hoảng tài chính năm 97 đã ngã quy đến cái ván cửa cũng chẳng còn rồi. Ông ấy thông minh hơn bà nhiều, biết rằng chỉ có để tiền dưới tên tôi mới an toàn thôi, bà xem bà đã theo đuổi ông ấy bao nhiêu năm rồi? Đến giờ này ông ấy vẫn còn đang đề phòng bà, trên thế giới này chỉ có mình tôi là vĩnh viễn không bao giờ phản bội ba, chỉ có tôi là cho dù xảy ra chuyện gì cũng vẫn sẽ yêu thương ba. Ông ấy yêu tôi còn hơn cả mẹ tôi, bà không hiểu loại người như ba tôi đâu, có những người họ có thể tiếc không dám xài cho bản thân, thậm chí là tiếc cho cả vợ mình, nhưng nhất định dồn đủ cho con cái."

"Bà cũng đừng nên vọng tưởng sẽ đào bới được tiền của ông ấy, cùng lắm là ông ấy sẽ cưng chiều con bà, cho con bà ít tiền tiêu vặt, bà cũng chẳng phải người vợ kết tóc của ba tôi, ông ấy chẳng phí nhiều tiền với bà đâu..."

Diêu Viễn từ nhỏ đã nghe không biết bao nhiêu là kể những chuyện liên quan đến tiền bạc, tài sản, ba nó yêu thương nó ra sao, những câu này bình thường chỉ là nó không muốn nói ra, chứ không phải không biết nói. Năm xưa lúc Đàm Duệ Khang tới đây Diêu Viễn cũng từng tính toán chi li một thời gian dài, nào là tiền sinh hoạt của nó với anh ta bằng nhau, nào là tiền phí bôi trơn y hệt... huống hồ là Thư Nghiên trắng trợn đến ngay trước cửa?

Trong những năm tháng kề cận bên nhau, Triệu Quốc Cương đã dốc hết mọi ý tưởng kinh doanh và đầu cơ cổ phiếu truyền đạt lại cho đứa con trai độc nhất của mình, hai cha con họ xem những quyển sách giống nhau, đi ra ngoài ăn thì toàn nghe những câu chuyện tương tự trên bàn cơm của một đám ông chủ, Diêu Viễn nhìn thấy còn tường tận hơn cả ba nó, chỉ là nó lười dùng những tư tưởng đó để phân tích sự việc, cũng chẳng bao giờ muốn thảo luận với ba nó chuyện tiền bạc, muốn xin tiền thì chìa tay ra, không cho thì vòi vĩnh. Dù sao bọn họ đều là người duy nhất đối phương có thể dựa vào, nên Diêu Viễn cũng chẳng bao giờ lo lắng chuyện này. Mà giờ đây nó đã nắm được cơ hội, từng câu một đều đâm vào chỗ hiểm, ngôn từ sắc sảo ngoa ngoắt, hoàn toàn không để cho Thư Nghiên giữ lại một phân tình cảm nào. Nó biết hôm nay là cơ hội duy nhất trong cuộc đời nó, bởi lẽ cho dù nó nói gì đi chăng nữa, Thư Nghiên cũng phải cố gắng giữ vững phong độ, ngồi đây nghe nó nói cho bằng hết.

"Bà nhìn thấy ba tôi nuôi tôi thất bại như thế nào rồi đấy, đến chừng đó có muốn cưng chiều con bà cũng chẳng dám cưng chiều nhiều, nếu tôi đoán không lầm, ông ấy sẽ đối xử với thằng bé đó cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa cũng chẳng dám cho nó tiêu xài bậy bạ. Để rồi bà xem."

"Còn những cái này? Những cái này đều thuộc về tôi, đương nhiên... toàn bộ đều thuộc về tôi. Bà nghĩ bà chiếm được ông ấy, kì thực trong lòng ông ấy rất rõ ràng, dì à, dì căn bản chẳng là cái thá gì so với tôi cả."

Ánh mắt Thư Nghiên đã hơi dại đi, Diêu Viễn không buồn bận tâm mà xòe văn bản quyền sở hữu tài sản và giấy ủy thác cho chị coi, rồi bồi thêm, "Bà nhìn đi, ngay cả căn nhà này cũng thuộc về tôi. Chẳng phải là bà rước một ông chồng về ở rể sao? Phòng tân hôn cũng là bên nhà bà ra hả? Nghe xong những lời của tôi, bà nhớ là tuyệt đối không được để lộ sơ hở nào nhé, nhớ hằng ngày phải hầu hạ ông ấy cho tốt, chớ có hỗn xược la mắng, bằng không thì mưu đồ của bà sẽ bị bại lộ đấy, nói một câu khó nghe, rủi thay hai người mà có ly hôn ấy, ba tôi cũng chẳng mất gì, cùng lắm là bị tôi chế giễu một trận, rồi cũng biết nghe lời mà chạy về đây ở. Còn tài sản của bà biết đâu lại phải chia nửa cho ông ấy... bà thương ông ấy được bao nhiêu chứ? Ờ thôi được rồi, bà đâu có yêu tiền của ba tôi, chắc bà chẳng để tâm gì đến mấy chuyện này đâu, đúng không?"

"Nhớ cho rõ, trên thế giới này chỉ có một người có thể cãi cọ đánh lộn với ông ấy, đó là tôi, mà cho dù có cãi kiểu gì, đánh kiểu gì, tôi cũng vẫn là con ông ấy."

"Về phần ông ấy nuôi tôi mười tám năm, tôi sẽ dùng cả đời mình để báo đáp ông ấy - là cả đời thực sự, chứ không phải cả đời nói miệng, không phải những

lời sáo rỗng của các người, thề non hẹn biển cho đã đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào một tờ hôn thú để chứng minh. Tôi chẳng cần cái quái gì chứng minh hết, cả một câu cũng chẳng nói, bởi tôi chẳng cần phải nói, tôi là con ông ấy, đấy đã là căn cứ chứng minh xác thực nhất rồi."

Diêu Viễn lẳng lặng nhìn Thư Nghiên chòng chọc, cuối cùng nói, "Được rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở bà, trước khi kết hôn nhớ đi công chứng tài sản. Bằng không lại lỗ to đấy."

Thư Nghiên lạnh lùng đáp, "Cám ơn lời nhắc nhở của con."

Đây là cuộc thi trong trường đời mà Diêu Viễn có đáp án nhanh nhất, nó chỉ cần chưa tới mười phút đã ký xong hết thảy giấy tờ sở hữu, đóng nắp bút lại, nộp bài thi sớm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi