MÙA XUÂN CỦA CÔNG TỬ BỘT

Tình yêu là gì?

Diêu Viễn nghĩ rằng, kể từ lần đầu tiên nó và Đàm Duệ Khang gặp nhau, ái tình đã nảy nở rồi. Cái gọi là tình yêu, với bọn học sinh trung học chỉ đơn giản là ngày ngày cùng nhau đến lớp rồi lại tan trường, mua một chai nước cho đối phương; còn tình yêu thời sinh viên chẳng qua chỉ là tan học rồi đưa đón đi ăn, mua thứ này thứ nọ, cùng nhau đến phòng tự học, lúc nghỉ thì đi ra ngoài chơi, lúc giận hờn thì dỗ dành đối phương, khi vui thì trêu ghẹo lẫn nhau.

Về chuyện tình dục, Diêu Viễn không dám nghĩ ngợi sâu xa, hình ảnh trông thấy tại nhà Tề Huy Vũ ngày đó kích thích quá mạnh mẽ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy láng máng tội lỗi, hai người đàn ông phải dùng đến chỗ ấy, hẳn là phải đau lắm?

Kì nghỉ đông lại đến, bọn nó không cần đón xe về nhà nữa, muốn đi đâu đã có Đàm Duệ Khang lái xe chở rồi. Diêu Viễn thi đậu hết tất cả các môn, thế là kì nghỉ đông này nó xách theo laptop, tra cứu hành trình, còn sắm một cái thẻ internet không dây đắt tiền, thu xếp hành lý, tự mình lái đến Vân Nam chơi, còn chụp không ít ảnh ọt ở Shangri-La gửi cho Triệu Quốc Cương coi.

Đông đi xuân về, chương trình học kỳ sau năm thứ hai cực kì nặng nề, ngày nào cũng phải đến phòng thí nghiệm thực hành, đến kì hè Diêu Viễn lại muốn chuẩn bị cho chương trình của học kỳ sau, Đàm Duệ Khang lại dự định thực tập gia công kim loại, thế là hai đứa không về Thâm Quyến nữa. Vốn định đặt khách sạn mời Triệu Quốc Cương qua bên này chơi một chuyến, thế nhưng ông lại không dứt ra được, việc ở công ty chồng chất, cộng thêm đứa bé mới chào đời, thành ra bận tối tăm mặt mũi.

Ngày nào Diêu Viễn cũng ở bên cạnh Đàm Duệ Khang, chẳng đứa nào đả động đến chuyện kiếm bạn gái, mà cơ bản cũng chẳng đào đâu thời gian cho chuyện ấy. Cô nào muốn tranh thủ cơ hội chen ngang cũng chả được, trong lớp còn có không ít đứa bắt đầu ngờ rằng Đàm Duệ Khang là bạn trai Diêu Viễn, nhưng vì Diêu Viễn đã nói công khai, đây là anh họ tôi, thế là chẳng còn ai dị nghị gì nữa.

Cho dù quan hệ bọn nó có tốt cỡ nào chăng nữa, người ngoài cũng chả thế nghĩ đến mức có vấn đề gì. Mỗi ngày nó đều ở bên cạnh Đàm Duệ Khang, cảm thấy hạnh phúc bất tận, nhưng tối đến quay về căn phòng ngủ quạnh vắng, nó lại thoáng thấy cô đơn. Phòng của Diêu Viễn giờ gần như chẳng còn ma nào ở nữa, trừ Du Trạch Dương thi thoảng xuống chơi, phần lớn thời gian chỉ có mình nó, khóa trái cửa lại, là có thể tự do truy cập một số trang web đồng tính, vô chatroom, tìm hiểu cuộc sống của họ. Dạo quanh forum Thiên Nhai và Hồ Đồng, đọc truyện đồng tính, xem "Phù Sinh Lục Ký" của Nam Khang Bạch

Khởi, cảm thấy từa tựa cuộc sống của nó và Đàm Duệ Khang, nó bèn thầm chúc họ được hạnh phúc.

Nó thực sự không biết bản thân thuộc thể loại nào nữa, nó gặp những người đẹp trai sẽ cảm thấy vô cùng hồi hộp, được con trai cưng chiều thì trong dạ cũng âm ỉ hài lòng. Như thế có lẽ cũng là một loại tình cảm đồng giới, nhưng riêng về chuyện tình dục thì chẳng quá mức khao khát, bởi lẽ đối tượng trong tưởng tượng của nó chỉ có mình Đàm Duệ Khang, thỉnh thoảng tự tiết ra bằng tay cũng chẳng dám suy nghĩ quá sâu xa chi tiết.

Khát khao của nó là được trở về với xu hướng tình dục bình thường, cưới vợ, sinh con, giống như những gì nó và Đàm Duệ Khang từng ước hẹn với nhau, mua một căn nhà lớn, hai nhà sống chung hòa hảo, nhìn con cái đôi bên cùng chơi đùa hoặc quần thảo... nó chỉ mong một ngày nào đó có một cô gái xuất hiện cứu vớt đời nó, khiến nó bỗng chốc nảy sinh tình yêu với nàng.

Đêm cuối xuân, mấy cô gái dưới lầu thắp vài ngọn nến, tưởng niệm tròn một năm ngày mất của Trương Quốc Vinh. Diêu Viễn còn nhớ như in ngày này năm ngoái, nó vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, lên mạng thấy nhiều trang web chuyển sang màu đen, chính giữa treo di ảnh của Trương Quốc Vinh, cứ tưởng đâu trò đùa cá tháng tư, kết quả là Trương Quốc Vinh đã đùa cợt cả thế giới này. Sau đó nó mua một tờ báo, trên trang bìa là ảnh chụp của Trương Quốc Vinh bên những đóa hồng rực rỡ, nụ cười nghiêng ngả cả đất trời.

Một người đồng tính nổi tiếng như thế, lại đúng vào ngày cá tháng tư, nhảy từ trên tầng hai mươi bốn xuống, kết thúc cuộc đời của mình.

Diêu Viễn không biết vì sao Trương Quốc Vinh lại tìm đến cái chết, truyền thông đồn rằng anh ta mắc bệnh trầm cảm, việc ấy và chuyện anh ta là đồng tính có liên quan gì đến nhau không?

"Tiểu Viễn, em từ chối Cố Tiểu Đình rồi à?" Đàm Duệ Khang hỏi, "Em không thích cổ?"

"Ừ, không thích." Diêu Viễn đáp.

Đàm Duệ Khang hỏi tiếp, "Vậy em thích người thế nào, bên anh có mấy cô được được muốn làm quen em này."

"Không biết nữa, nếu như thực sự gặp được người mình thích." Diêu Viễn chột dạ nói, "Có lẽ em sẽ trả bất cứ giá nào... để cưới người ấy. Còn bây giờ chưa gặp, là vì em chưa thích thôi."

Đàm Duệ Khang ngồi trầm ngâm bên cạnh nó, hai đứa đang ở cạnh vườn hoa dưới lầu ký túc xá, Đàm Duệ Khang lên tiếng, "Có phải em còn chưa quên được Peko không? Ôi hồi đó cũng tại anh không hiểu chuyện, đáng lẽ anh nên ủng hộ em với cô bé ấy, ba cái chuyện tình cảm, quá khứ không suôn sẻ, sau này cũng chẳng dễ gặp được người mình thích, lần đó anh nghĩ em không nên yêu sớm đã là sai lầm rồi."

Diêu Viễn vội vàng phủ định, "Thực ra em cũng chẳng có cảm giác gì với nhỏ ấy đâu, thiệt đó."

Sắp tới giờ đóng cửa phòng ngủ, vài đôi tình nhân dưới lầu lưu luyến bịn rịn, chỉ có hai đứa nó là đực rựa ngồi nói chuyện với nhau.

Đàm Duệ Khang bảo, "Ngủ thôi, mai gặp." Diêu Viễn cười nói, "Mai gặp nhé, anh."

Có một ngày nọ, nó hỏi Đàm Duệ Khang, "Anh à, sao anh lại ghét mấy người đồng tính đến vậy, đối diện ký túc xá chúng mình có một cặp đồng tính đó."

Đàm Duệ Khang, "..."

Mặt Đàm Duệ Khang tức thì biến sắc, anh hỏi gặng, "Đừng có tiếp xúc với bọn nó nghe chưa, bọn nó có quấy rầy gì em không?"

Diêu Viễn bảo, "Người ta là một cặp, quấy rầy em làm gì?"

Sâu trong tâm khảm Diêu Viễn vô cùng ngưỡng mộ cặp đôi ấy, tuy bình thường họ rất hay cãi vã, cả lầu đều biết hết.

Đàm Duệ Khang bảo, "Để anh liên hệ đối phòng cho em nhé? Đồng tính bị sida đấy!"

Diêu Viễn bó tay toàn tập.

"Hóa ra anh cảm thấy đồng tính ghê tởm, là tại bệnh sida hả?" Diêu Viễn bắt đầu nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho Đàm Duệ Khang, rằng thì đồng tính không trực tiếp dẫn đến bệnh sida đâu, chỉ có những người quan hệ bừa bãi mới bị thôi, với lại virus HIV chỉ lây truyền qua bộ phận sinh dục, quan hệ tình dục, mẹ sang con vân vân...

Đàm Duệ Khang bảo, "Lần trước anh nghe bảo có cái thôn AIDS, một người bị nhiễm, dẫn đến mọi người ai cũng bị..."

Diêu Viễn quả muốn nổi khùng với cái tên này, Đàm Duệ Khang trông cũng có vẻ là dân khoa học, tại sao lại chẳng biết những kiến thức phổ thông thế này gì ráo, còn không bằng học sinh cấp một.

"Không phải vì người ta là đồng tính!" Diêu Viễn giải thích, "Đó là tại cả thôn đều đi bán máu, trưởng thôn rút máu những người chung nhóm máu, trộn lẫn lại với nhau, tách những thành phần có giá trị đem đi bán, phần còn lại thì truyền ngược lại cho bọn họ..."

Đàm Duệ Khang hệt như trên trời rớt xuống, những chuyện này anh mù tịt, với cả cũng kị ba cái chuyện tình dục nên chẳng bao giờ đề cập tới.

"Dù vậy cũng chớ dây vào cái bọn đồng tính, ba anh cũng bảo rồi." Đàm Duệ Khang bảo, "Ông ấy chúa ghét bọn đồng tính, bọn đó trong quân ngũ rất tởm lợm."

Diêu Viễn cũng đoán được sơ sơ nguồn căn rồi, có lẽ hồi bé Đàm Duệ Khang từng nghe ba mình nói về chuyện này, không chừng ba Đàm cũng từng bị quấy rối, trở thành ám ảnh đeo đuổi ông ấy suốt đời, đồng thời cũng tạo nên ấn tượng kinh khiếp với Đàm Duệ Khang.

"Tiểu Viễn, em tuyệt đối không được tiếp xúc với những người đó." Đàm Duệ Khang nói rắn đanh, "Biết không!? Anh không đùa với em đâu, em phải ghi lòng tạc dạ những lời này. Em đẹp trai thế này, có phải thằng nào chim chuột gì em không? Em đừng có sa chân vào nhé, cái đó là bệnh, là chuyện cả thế giới tẩy chay, vậy nên tự nhiên mới ngầm sinh ra virus HIV để điều chỉnh lại, giống cái với giống đực phối với nhau mới hợp lẽ thường. Cũng như tại ăn cầy hương mới lòi ra bệnh SARS, đó là sự trừng phạt của tự nhiên với con người!"

Diêu Viễn nghĩ bụng đúng là tôi coi thường anh rồi, còn biết trừng phạt của thiên nhiên cơ đấy!

"Nếu có thằng nào động chạm tay chân với em, cho dù quan hệ tốt cách mấy cũng phải cự tuyệt, biết không?" Đàm Duệ Khang dặn, "Có chuyện gì không xử lý được thì nói với anh, tránh xa bọn nó ra! Chúng mình không thể quản lý được, đành phải tự giữ lấy mình thôi, không hút chích, cũng không lớ rớ đến đám đồng tính đó."

"Biết rồi." Diêu Viễn không thể nói cho anh biết rằng đồng tính thực ra cũng là một dạng yêu mà thôi, không cần thiết, vì anh không thể chấp nhận được việc đó. Hơn nữa Diêu Viễn cũng chẳng có cách chi thuyết phục nổi anh, có lẽ trong ấn tượng của Đàm Duệ Khang, gay là phải mặc đồ lót da beo da báo, mắt kẻ eyeliner, đằng sau gắn một mớ lông chim, hệt như cảnh dân đồng tính trên thế giới biểu tình, vận động tình yêu và hôn nhân của họ vậy.

Nhưng cuối cùng thì nó đã xác định được một chuyện, đó là Đàm Duệ Khang không yêu nó, nhưng anh thương nó hết lòng.

Mỗi khi Diêu Viễn kéo kéo ôm ôm, anh chỉ coi những hành động đó là cách thể hiện tình cảm anh em với nhau, tựa như lúc bé anh ôm Diêu Viễn ngồi dưới mái hiên ngắm mưa đan, buổi tối ôm nó ngủ vậy.

Những chuyện đó, Đàm Duệ Khang căn bản chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh yêu đương.

Tâm trạng Diêu Viễn đầy mâu thuẫn, hai năm nay nó tiếp xúc tương đối nhiều, đồng thời cũng nắm được kha khá những vấn đề và tình hình hiện tại của giới đồng chí. Nó những muốn nói cho Đàm Duệ Khang hiểu, nhưng Đàm Duệ Khang lại không muốn hiểu, nó cũng hiểu rằng chẳng cần phải giải thích làm gì nữa.

Mấy hôm sau, Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn đều tự đi thực tập gia công kim loại, Diêu Viễn nhắn cho anh một tin: [Anh à, anh còn nhớ hồi trước từng nói, tụi mình kết hôn rồi sống chung với nhau không?]

Đàm Duệ Khang: [Đương nhiên nhớ rồi, mua biệt thự Hồ Bạc nữa.]

Diêu Viễn: [Nếu chỉ có anh kết hôn, em thì không, vậy có ở chung nữa không?] Đàm Duệ Khang: [Em hỏi vậy có thừa không?]

Diêu Viễn: [Nếu suốt đời em không kết hôn, anh cũng cho em ở nhà anh chứ?]

Đàm Duệ Khang: [Điều kiện em tốt như vậy, làm sao mà ở vậy cả đời được chứ? Tiểu Đình bảo con gái theo đuổi em xếp hàng dài đến cổng trường bọn anh luôn á, đừng nói ngốc vậy.]

Diêu Viễn: [Em nói nếu như, nếu như em ở vậy cả đời thì sao?]

Đàm Duệ Khang: [Không có "nếu như", hôm nay em bị làm sao thế? Thầy tới rồi, anh phải thực hành gia công kim loại đây, tối nói sau nhé.]

Diêu Viễn: [Nếu như mặt em bị hủy hoại, hay bị tàn phế thì sao, hoặc cũng có thể mắc bệnh gì đó không kết hôn được, hoặc bị giống ông Hawking chẳng hạn.] Đàm Duệ Khang vốn đã nhét điện thoại vào túi, suy nghĩ một chốc lại móc ra nhắn một tin: [Đương nhiên là anh sẽ nuôi em suốt đời rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, không sao đâu.]

Đàm Duệ Khang cất điện thoại, tiếp tục làm cây búa của anh, sinh viên gia công kim loại bên tự động hóa và khoa cơ khí gộp chung một lớp, môn này phải dùng tay mài giũa một khối sắt, trước tiên anh giúp Cố Tiểu Đình mài, mài toát mồ hôi ròng rã, nghỉ một chốc rồi chuyển qua mài cái của mình.

Một cô đi qua, ngồi đối diện với máy của Đàm Duệ Khang, cười bảo, "Nè, Đàm Duệ Khang, tớ thích cậu, chúng mình yêu nhau nhé? Sắn cậu giúp tớ làm cái búa này luôn nhen."

Đám bạn của cô gái bên lớp thiết kế cơ khí sôi nổi cả lên, đám con trai bên tự động hóa cũng cười rầm beng, mặt Đàm Duệ Khang tức thì đỏ ké như đít khỉ.

"Cậu không cần nói vậy tôi cũng giúp được mà, đưa qua đây." Đàm Duệ Khang lúng túng nói.

Cô gái vén mái tóc cười ngất, "Tớ thích cậu thật đấy, hồi trước thấy cậu với cái cậu mà Tiểu Đình bồ kết trên đường í, hai người giỡn hớt với nhau, trông cậu đáng yêu lắm."

Đàm Duệ Khang hỏi, "Đó là Poko em mình, cậu muốn làm quen nó à?" Cô gái bảo, "Sao cậu không tin tớ nhỉ?"

Đàm Duệ Khang hết biết nói sao, đành xắn tay áo, cúi đầu dùng giấy nhám chà cán búa giúp cô nàng, âm thầm xếp cô nàng vào nhóm con gái muốn thông qua mình làm quen với Diêu Viễn.

Cô kia tự giới thiệu, "Tớ là Lâm Hi."

Đàm Duệ Khang "ừ" đáp, làm xong thì đưa cho cô nàng nói, "Xong rồi nè."

Rồi anh mở cuốn sổ thực hành của mình ra, đối chiếu kích cỡ cân lượng, Lâm Hi cười bảo, "Cám ơn nha, tớ mời cậu ăn tối được không?"

Đàm Duệ Khang nói, "Em mình cũng đang thực tập gia công kim loại, mấy bữa nay không đi chung với mình, đợi thực tập xong mình nói với nó ha, nhưng không hứa chắc đâu."

Lâm Hi bảo, "Tớ rủ cậu ăn, chứ có rủ em cậu đâu." Đàm Duệ Khang, "..."

Lâm Hi, "Quyết định vậy nhé, thực tập xong tớ đợi cậu."

Hôm ấy thực hành xong, Đàm Duệ Khang đeo túi trên lưng đi ra, đang đi thì Lâm Hi gọi giật lại, "Ê nè! Mã Lưu!"

Đàm Duệ Khang không ngờ cô nàng lại đợi mình thật, đâm hoảng, Lâm Hi nói, "Đi nào, ăn thôi."

Đàm Duệ Khang vội nói, "Tôi tôi tôi... để tôi mời, ầy, tôi không thể hứa chắc sẽ giới thiệu nó làm quen cậu đâu."

Lâm Hi nổi đóa la lên, "Tớ thích cậu thật mà! Chẳng muốn làm quen gì với em cậu hết!"

Mặt Đàm Duệ Khang tức thì đỏ như cà chua, không dám nhìn cô nàng, lát sau lắp bắp, "Đi... đi đâu ăn?"

Mười bốn ngày sau, hai bên thực tập xong.

Xe Đàm Duệ Khang đậu ngoài phân xưởng chờ, Diêu Viễn thảy cây búa của mình cho anh, "Tặng anh đó."

Đàm Duệ Khang cũng ném tác phẩm thực hành của mình qua, cũng là búa, cho Diêu Viễn, cười nói, "Đáp lễ nè."

Hai đứa trao đổi búa, Diêu Viễn cầm búa gõ loạn, bảo đi ăn thôi, Đàm Duệ Khang nhắn mấy cái tin, Diêu Viễn không có thói quen kiểm tra di động của anh nên cũng chẳng nhận ra điều gì bất thường. Đến khi ăn tối Đàm Duệ Khang lại xem tin nhắn, Diêu Viễn phát hiện thấy, liền nhíu mày hỏi, "Anh nhắn tin cho ai thế?"

Đàm Duệ Khang nắn nắn mũi, đáp, "Một cô bạn."

Diêu Viễn quan sát tỉ mỉ sắc mặt Đàm Duệ Khang, "Yêu rồi à." Đàm Duệ Khang bảo, "Không, chỉ chơi thân thôi."

Diêu Viễn nheo mắt, "Người ta thích anh phải không?"

Đàm Duệ Khang, "Ữ, cô ấy bảo thế, nhưng mà anh... chưa nói gì chuyện thích người ta cả."

Diêu Viễn nói, "Không sao, anh có thích thì em cũng không ghen đâu mà lo."

Đàm Duệ Khang ngó Diêu Viễn một cái, cười bảo, "Anh không thích cô ấy thật mà, chỉ là hay tâm sự, chơi thân với nhau vậy thôi."

Diêu Viễn gật đầu, "Anh xấu như khỉ vậy mà cũng có người thích hả. Để em xem các người nói gì với nhau..."

Đàm Duệ Khang cười kêu, "Phải đó, chỉ có một người thôi, mà em cũng xấu miệng thật, em xấu như ma le anh còn khen em đẹp trai, đẹp trai lai láng như anh mà em dám bảo anh xấu. Tiểu Viễn? Tiểu Viễn, em làm sao thế?"

Diêu Viễn, "Làm sao?"

Đàm Duệ Khang, "Em... mắt em đỏ ké kìa, Tiểu Viễn?"

Diêu Viễn khỏa lấp, "Mắt em hơi xốn, chắc tại hồi chiều hàn điện ấy mà, hàn bảng mạch."

Đàm Duệ Khang, "Không sao chứ, phải rồi, lúc chạy qua đón em anh có mua chai thuốc nhỏ mắt cho em nè, hôm qua Lâm Hi bảo, tụi mình học môn Hàn điện hại mắt lắm, bắt anh mua thuốc nhỏ mắt chuẩn bị trước..."

Diêu Viễn hỏi, "Là cô đó à?"

Đàm Duệ Khang "ừ" xong bảo, "Để anh nhỏ cho em."

Diêu Viễn ngửa đầu ra để Đàm Duệ Khang nhỏ mắt hộ, rút khăn giấy ra bình thản lau nước mũi, rồi bảo, "Cô này tốt đó, trông cổ thế nào? Lần sau dẫn người ta đi ăn cơm chung đi."

Đàm Duệ Khang cười bảo, "Ăn xong bữa cơm chắc cô nàng chuyển qua thích em luôn quá, cổ cũng muốn ăn chung một bữa, chừng nào em rảnh?"

Diêu Viễn, "Lúc nào cũng được, em rảnh mà." Chuyện cứ thế mà quyết định xong.

Chừng Diêu Viễn về phòng ngủ, suy nghĩ rất lung rất lâu, rồi thì cũng dẹp bỏ được cú sốc xảy ra trong thoáng chốc bữa cơm tối nay đi, giờ chẳng còn cảm giác quá khó chịu nữa.

Hệt như chuyện ba nó tái hôn, kì thực nó đã chuẩn bị tâm lý từ lâu lắm rồi, chỉ còn thiếu một câu nói thành lời nữa thôi.

Tình thân bao giờ cũng kém cạnh tình yêu, tình cảm của Đàm Duệ Khang dành cho nó vốn chỉ là tình thân.

Đàm Duệ Khang rồi sẽ phải kết hôn thôi, cũng như Triệu Quốc Cương, nhưng nó không thể đối xử với bạn gái anh như đối với Thư Nghiên được, dẫu sao người ta có làm gì không phải đâu, lại thích Đàm Duệ Khang thật lòng.

Nếu có thể quay lại hai năm về trước, có lẽ Diêu Viễn đã bình thản ký những giấy tờ đó, rôi nhặt nhạnh một vài thứ, tự mình đi học đại học. Nếu như trên thế giới có ai cưới vợ mà muốn nghe ý kiến của Diêu Viễn, thì chỉ có duy nhất một

người là Triệu Quốc Cương, nhưng ngay cả Triệu Quốc Cương cũng nói cưới là cưới, thế gian này liệu có thứ gì đánh bại được ái tình chăng?

Mà cho dù là xét trên phương diện lí trí hay tình cảm, Đàm Duệ Khang cũng không cần phải ở vậy không kết hôn, bên cạnh Triệu Diêu Viễn suốt đời.

Tóm lại mà nói, Diêu Viễn chẳng có đường nào mà xen vào, việc này không giống như có mẹ kế. Chỉ cần Đàm Duệ Khang thích ai thì cứ thích thôi, hỏi ý nó chẳng qua vì bọn nó lớn lên cạnh nhau, tình cảm gắn bó, không hỏi cũng là tất lẽ dĩ ngẫu.

Đàm Duệ Khang không nhắc gì đến chuyện Lâm Hi nữa, nghỉ hè cô nàng về quê mất rồi, chỉ là rất hay nhắn tin cho Đàm Duệ Khang, Diêu Viễn cũng chẳng bao giờ nhòm ngó di động của anh. Trước khai giảng một ngày, Diêu Viễn không chờ Đàm Duệ Khang đến đón mình, mà đến thắng trường của Đàm Duệ Khang, chờ ở bên ngoài bãi đỗ xe.

Đàm Duệ Khang đang cười nói với một cô gái đi tới, Diêu Viễn đứng một bên nhìn, cô gái ấy đi khuất rồi, Đàm Duệ Khang qua lấy xe thì trông thấy Diêu Viễn.

"Cô đó là Lâm Hi à?" Diêu Viễn hỏi.

"Sao em qua mà không nói gì hết vậy?" Đàm Duệ Khang xoay người tính gọi, Diêu Viễn vội ngăn, "Không có gì đâu, em mới đá banh xong, tiện thể tạt ngang qua thôi."

Đàm Duệ Khang "ừa" ứng tiếng, rồi hỏi, "Tiểu Viễn, em không thích cô ấy à?"

Diêu Viễn nói, "Còn chưa nói với nhau câu nào, có gì đâu mà thích với chả không. Anh thích cổ à?"

Đàm Duệ Khang không đáp, cười lảng qua chuyện khác, ""Cổ là hoa khôi của khoa cơ khí đấy."

Diêu Viễn đực mặt ra hỏi, "Bộ khoa đó chỉ có mình cổ là nữ hả?" Đàm Duệ Khang, "..."

Diêu Viễn cười cười, im im một lúc.

"Thật lòng mà nói, em nghĩ cô này không xứng với anh." Diêu Viễn lên tiếng, "Không đẹp cho lắm."

Đàm Duệ Khang, "Như vậy còn không đẹp, thế nào mới là đẹp chứ, tiêu chuẩn của em cao quá."

Đàm Duệ Khang mở cửa xe, Diêu Viễn ngồi vào, Đàm Duệ Khang kể, "Bọn nó toàn bảo là hoa lài cắm bãi phân trâu không à, nói anh là phân trâu..."

Diêu Viễn nổi giận la lên, "Đứa nào nói! Chửi lại cho em!" Đàm Duệ Khang cười nụ, bảo, "Bọn nó bảo anh đen thui..."

Anh ngoặt vô lăng, không nói tiếp chuyện này nữa, lái xe chở Diêu Viễn đi ăn.

Bước sang tháng chín, bắt đầu năm thứ ba, sinh nhật Đàm Duệ Khang lại sắp sửa tới.

"Em à." Đàm Duệ Khang hỏi, "Em có muốn gặp Lâm Hi không?" Diêu Viễn bảo, "Cũng được, anh định mời cổ ăn sinh nhật à?"

Đàm Duệ Khang mỉm cười ngượng ngùng, Diêu Viễn lắng lặng nhìn anh không nói lời nào.

"Được không?" Đàm Duệ Khang nói, "Nếu em không thích cô ấy..."

Di động lại báo có tin nhắn, Diêu Viễn liếc thoáng qua, Đàm Duệ Khang mở lên coi, ấn vài cái, nhưng không trả lời lại, anh nói tiếp, "Kì thực cô ấy rất mong gặp em, hay là thế này, em góp ý cho anh đi, nếu như em không thích cô ấy... anh sẽ giữ khoảng cách với cổ, anh sợ em không thích người ta cho lắm... thực ra không có vấn đề gì đâu, bây giờ cũng chẳng nhất thiết... phải quen bạn gái hay gì đó..."

Diêu Viễn, "..."

Đàm Duệ Khang tuyên bố, "Tiểu Viễn, anh moi tim ra đảm bảo với em rằng, nếu như em không thích cô gái ấy, thì thôi vậy. Anh không muốn vì một cô gái mà hai đứa mình mâu thuẫn với nhau, trong lòng anh, em vĩnh viễn ở vị trí số một. Anh không giỏi ăn nói, em hiểu đại ý như vậy là được rồi."

Vành mắt Diêu Viễn đỏ ửng, nó mim cười với anh, vươn tay ra vuốt tóc anh. Đàm Duệ Khang, "?"

Diêu Viễn bảo, "Em nói được là được mà, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, em có phải con nhím đâu."

Đàm Duệ Khang cẩn thận quan sát Diêu Viễn, nó bèn khẳng định chắc nịch, "Không giận mà, không giận thiệt đó!"

Đàm Duệ Khang gật đầu nói, "Vậy anh đi mua cơm nhé, mấy bữa nữa tính tiếp."

Đàm Duệ Khang đi rồi, Diêu Viễn cầm di động của anh, xem những tin nhắn của anh và Lâm Hi. Cái điện thoại Panasonic GD này Đàm Duệ Khang đã dùng hơn năm năm rồi.

Tiểu Hi: [Không thành vấn đề, nhà anh còn bao nhiêu người? Đi hết đi, em vốn là con một, chỉ mong có một đứa em trai thôi. Em biết anh em anh thân thiết với nhau, em luôn mở rộng lòng đón nhận, chưa bao giờ hẹp hòi cả, em chỉ muốn nói cho anh biết rằng, một khi em đã yêu anh thì sẽ yêu luôn những người thân của anh, coi em anh như em mình, anh yên tâm nhé.]

Diêu Viễn lặng một thoáng, rồi kéo lên trên hộp thư tin nhắn, thấy mấy tin nhắn Đàm Duệ Khang gửi đi.

Đàm Duệ Khang: [Tiểu Hi, chuyện anh muốn nói là về em của anh, anh sợ em không thích nó, tính của nó khá là nhạy cảm, bọn anh nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, anh cũng đã hứa rằng, sau này làm đám cưới xong sẽ sống chung với nó...]

[... Nếu như em có chỗ nào không thích nó, dẫu chỉ là một chút thôi, anh nghĩ bọn mình không thể đến với nhau được đâu. Nếu em thực sự bằng lòng đón nhận nó, anh mới dám giới thiệu cho hai người quen nhau, nó là người thân duy nhất trên thế giới của anh, là người vô cùng quan trọng với anh.]

Đàm Duệ Khang: [Anh cũng sẽ đón nhận ba mẹ em, coi họ như ba mẹ của anh, anh cũng mong rằng em sẽ coi em trai anh như em của em.]

Diêu Viễn buông di động xuống, bần thần một lúc dằng dặc, số phận đã định rằng nó thua cuộc rồi, bất kể cô gái đó là ai, nó chỉ có thể đón nhận, và nó cũng chỉ có độc nhất con đường đó để đi mà thôi.

Hiểu được rằng có những thứ không thế thay đổi, chỉ có thể chấp nhận, thường là một cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của một người.

Diêu Viễn dẫu không muốn lớn lên, chí ít hiện tại là không, nhưng nó phải học cách chấp nhận, rằng thì rồi cũng có một ngày nó chỉ còn lại một mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi