MÙA XUÂN NĂM ẤY CHÀNG NÓI YÊU TA


-Vân nhi...Vân nhi...
Người một nơi, ngựa một nơi, Hạ Nhất Nguyên hốt hoảng liền lập tức bước xuống yên ngựa, chạy lại đỡ lấy Y Vân.
Hai mắt nhắm nghiền, vệt máu trên trán đã khô lại từ lâu, đất cát và máu tươi làm cho bạch y bị bẩn một mảng lớn.

Uyển Anh thấy thế thì không khỏi đau lòng, xót xa gọi:
-Tỷ tỷ, tỷ bị làm sao thế này?
Chu Thiên Lăng xuống ngựa, đứng ở một bên quan sát, tay hắn ngay lập tức siết chặt lại.

Là kẻ nào?
Hạ Nhất Nguyên định bế muội muội lên nào ngờ Chu Thiên Lăng lại nhanh hơn một bước, hắn tiến đến trực tiếp đẩy ngã đại hoàng tử rồi ôm lấy nàng.
Uyển Anh bất ngờ vì hành động của bát ca, nàng đưa mắt nhìn Hạ Nhất Nguyên rồi lại nhìn sang Chu Thiên Lăng sau đó bèn đứng lên giúp đỡ hắn đưa Y Vân lên yên ngựa.
-Không để mắt đến là cô lại gây chuyện.
Hạ Bạch Yến nhìn thấy cháu gái bất tỉnh đang được Chu Thiên Lăng ôm lấy thì suýt chút đã không đứng vững may mà có Diệp Bích ở bên cạnh đỡ lấy.
-Nương nương.
Khánh Uyên đứng ở một bên bắt gặp ánh mắt của Chu Thiên Lăng đang nhắm về phía mình.

Cái nhìn này lạnh lùng xen lẫn giận dữ tựa hồ như muốn nuốt sống nàng ta.


So với những lần trước kia thì cái nhìn này kỳ thực đáng sợ hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Nàng ta không rét mà run, né tránh Chu Thiên Lăng, liên tục lắc đầu nói thầm:
-Huynh ấy sẽ không biết, không biết, nhất định không biết chuyện gì đâu.
Chu Thiên Lăng liếc sang Triệu Tuấn, không nóng không lạnh cất giọng:
-Cho ngươi nửa canh giờ điều tra chuyện này.
-Thuộc hạ tuân lệnh.
Hắn bế nàng về đến tận lều, thay bộ y phục sạch sẽ.

Hoàng thượng biết tin liền cử Tôn thái y đến.

Trừ phần đầu bị va đập vào đá ra may mắn là không bị thương những chỗ khác, bây giờ có lẽ phải đợi đến khi nàng tỉnh lại biết chính xác tình hình.
Tú Linh ở lại cùng Y Vân còn mọi người đã lui ra trước bức bình phong.

Hoàng hậu khẽ nói với Hạ Nhất Nguyên:
-Đợi con bé tỉnh lại, con hãy về thay một bộ xiênm y khác đi.
-Dạ.
Cả hắn và Uyển Anh, y phục đều bị dính đất cát, hai người họ đành quay về.

Trùng hợp lại đi cùng đường, Hạ Nhất Nguyên khẽ cười mở lời:
-Muội muội của ta ở Đại Chu chắc là công chúa đã chiếu cố không ít.
-Chiếu cố gì chứ, tỷ ấy vốn đã rất tốt.
Uyển Anh vội lắc đầu, xua tay nói.

Đại hoàng tử này tính tình ôn nhu, trầm ổn, còn vị hoàng tử kia thì ít nói, nóng nảy.

Nói thật thì cửu công chúa có cảm tình với Hạ Nhất Nguyên hơn.
Thay y phục nhanh chóng, nàng liền cất bước đến chỗ Y Vân.

Trên đường đi lại gặp Khánh Uyên quận chúa, nàng ta xoay lưng về phía Uyển Anh, thanh âm khiến nàng cửu công chúa phải chán ghét.
-Yến tiệc hôm nay cũng vì cô ta mà không tổ chức, tưởng giỏi thế nào hóa ra chỉ là khua chiêng gõ trống.


Thứ phiền phức đó tốt nhất đừng bao giờ tỉnh lại.
Nghe đến đây, Uyển Anh bèn đi nhanh về phía trước giơ tay tát cho nàng ta một cái:
-Cô đánh tôi?
Khánh Uyên ôm một bên má, tức giận nhìn Uyển Anh.

Thần sắc nàng cửu công chúa vô cùng bình thản mà nói:
-Vương phi còn chưa biết thế nào mà Khánh Uyên quận chúa lại đứng đây mồm miệng độc địa.

Cái tát này chính là bài học dành cho cô.
Dứt lời, Uyển Anh hừ lạnh một cái rồi bước tiếp về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại.

Hạ hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt bực dọc của nàng thì cười khẽ hỏi:
-Cửu muội làm sao vậy? Ai trong muội à?
-Vừa tát Khánh Uyên quận chúa, cô ta nguyền rủa Y Vân tỷ tỷ, muội thay tỷ ấy tát cô ta một cái.

Đáng đời!
So với Uyển Anh và Hạ Nhất Nguyên thì y phục của Chu Thiên Lăng bị bẩn nhiều nhất nhưng hắn vẫn chưa thay bộ xiêm y khác.

Mãi đến một khắc sau, Triệu Tuấn mới quay về.
-Hoàng hậu, vương gia, công chúa.
Hắn liếc mắt sang hoàng hậu, Hạ Bạch Yến hiểu ý liền cười một cái rồi lệnh:

-Các ngươi lui ra hết đi.
Đợi đến khi chỉ còn lại bốn người, Chu Thiên Lăng mới lên tiếng:
-Nói đi.
-Thuộc hạ điều tra thì tìm lấy được cái này ở trong yên ngựa.
Vừa nói, Triệu Tuấn vừa lấy ra một cây kim bạc đưa cho Chu Thiên Lăng.

Hắn nhận lấy vật đó thì liền chau mày, không để mọi người đợi thêm, Triệu Tuấn bèn tiếp lời:
-Sau đó, đến chuồng ngựa điều tra, thái giám ở đó nói là đêm qua thấy bóng dáng của một cung nữ, nếu nhìn không lầm thì là thị nữ của...
-Của ai?
Chu Thiên Lăng hết sức bình tĩnh nhưng đi theo vương gia nhiều năm làm sao Triệu Tuấn không biết là hắn đang giận dữ.
-Khánh Uyên quận chúa.
Hắn nhớ lại lúc nàng ta phi ngựa trở về, gương mặt đầy lấm lét, Chu Thiên Lăng hít một hơi gằn giọng, sát khí tỏa ra như muốn bức chết người:
-Quả nhiên là cô.
Dứt lời, hắn liền đứng dậy lệnh cho Triệu Tuấn rồi đích thân rời đi:
-Khi nào vương phi tỉnh lại, ngươi đến chỗ của hoàng thượng báo cho bổn vương.
-Thuộc hạ đã rõ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi