MÙA XUÂN NĂM ẤY CHÀNG NÓI YÊU TA


Dỗ mãi một lúc, Y Vân cũng đã ngủ thiếp đi, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp.

Kỳ thực hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại tức giận với Diệp Sở Điền và lại đặc biệt ôn nhu với nàng.
Chu Thiên Lăng bế nàng vào đến nam viện, đặt Y Vân nằm xuống.

Sau đó, ra bên ngoài lệnh cho Lâm Doãn cô cô cùng Tú Linh thay cho nàng bộ xiêm y khác.
Triệu Tuấn sau khi xử lý việc cũng đã về phủ, hắn nối bước vương gia đi vào thư phòng.

Chu Thiên Lăng lập tức nói:
-Điều tra kẻ nào đã mang Y Vân vào chỗ đó.
-Thuộc hạ tuân lệnh.
Trấn Định vương nghĩ đến đây, lửa giận trong người lại nổi lên.

Hắn đập tay xuống bàn, nghiến răng:
-Bổn vương sẽ lột da của hắn ta ra.

Đời này của hắn chưa từng bước chân vào chốn thanh lâu, kỹ viện vậy mà nay lại vì vương phi mà phá vỡ nguyên tắc.
Đến khuya hôm đó, trước khi quay về phòng ngủ Chu Thiên Lăng cố tình ghé quá nam viện.

Khẽ mở cánh cửa đi vào, nhìn Y Vân đang say giấc hắn mới yên tâm quay về.
Một khắc trôi qua, bên ngoài trời đổ cơn mưa, tiếng mưa ngày một lớn làm Y Vân bị tỉnh giấc.

Nàng nhìn xung quanh không thấy Chu Thiên Lăng thì liền phát hoảng.
-Công chúa, người đi đâu vậy?
Tú Linh nhận thấy nàng ngồi dậy xem chừng chuẩn bị đứng lên thì vội cất giọng khẽ hỏi.
-Thiên Lăng ở đâu? Ta muốn đi tìm hắn.
Nói rồi, nàng liền đứng lên đi ra mở lấy cánh cửa quên luôn cả việc manh giày.

Tú Linh cầm đôi giày thêu hoa của nàng lên vội đi theo phía sau chủ tử.
-Công chúa, mang giày vào trước đã, đợi muội với.
-Hành lang trơn trợt không cẩn thận sẽ té, công chúa đừng chạy đợi muội.
Chu Thiên Lăng vốn là người luyện võ, tiếng nói vừa rồi làm sao hắn không nghe cho được.

Sao lại thức giờ này? Hắn liền ngồi dậy, đi về phía cửa mở nó ra.
Vừa nhìn thấy Chu Thiên Lăng, Y Vân đã chạy đến ôm lấy hắn.

Trấn Định vương có chút bất ngờ, cánh tay còn đang để giữa không trung nhưng nhanh sau đó chẳng hiểu nghĩ gì hắn lại đặt tay lên vuốt mái tóc nàng.
-Công chúa, mau mang giày vào đi.
Tú Linh lúc này cũng đuổi kịp theo chủ tử.

Chu Thiên Lăng tạm thời đặt Y Vân sang một bên, đưa tay cầm lấy đôi giày, đoạn khuỵu gối xuống mang vào cho nàng.
-Ngươi về đi, ở đây có bổn vương rồi.
-D-dạ.
Nói rồi, hắn đưa nàng đi vào trong, khẽ đóng cánh cửa gỗ lại.


Căn phòng ngủ nàng không được phép vào vậy mà Trấn Định vương một lần nữa phá vỡ quy tắc.
-Ta muốn ngủ ở đây.
Y Vân long lanh nhìn hắn, Chu Thiên Lăng không thể từ chối nên cũng gật đầu.

Để Y Vân ngồi trên giường, hắn trực tiếp tháo giày cho nàng.
Chu Thiên Lăng cho nàng từ từ nằm xuống, hắn lấy chăn bông trùm kín một mình nàng rồi sau đó bản thân mới nằm bên cạnh.
Bên ngoài trời Rầm lên một tiếng vô cùng lớn, Y Vân sợ hãi nhắm chặt hai mặt lại.

Lúc này hắn mới biết hóa ra là nàng sợ tiếng sấm nên mới chạy sang đây.
Hắn dang tay ôm nàng vào lòng, vuốt tóc nàng giọng điệu trấn an:
-Có ta ở đây rồi, đừng sợ.
Cách một lớp chăn bông nhưng dường như vẫn cảm nhận được sự rắn rỏi từ cánh tay của hắn, thực sự rất an toàn.

Lúc này, nàng mới an tâm mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
-Từ nay đến ngày hồi phục, ta sẽ chăm lo tốt cho cô.
Kỳ thực ngồi trên vương vị nhiều năm đến thế nhưng nay lại là lần đầu tiên hắn xưng một chữ "Ta".

Chu Thiên Lăng cũng không biết bản thân đối với Y Vân là loại cảm xúc gì mà lại xưng ta với nàng.
Lúc đầu là nghi ngờ, xa cách, ghét bỏ nhưng đến bây giờ thì cảm giác ấy đã không còn.

Bản thân Trấn Định vương chỉ biết Y Vân lúc này chính là người quan trọng nhất với hắn, quan trọng hơn cả quyền lực mà hắn luôn theo đuổi, tuyệt đối không thể để nàng gặp nguy hiểm.
-Ta sẽ dùng cả đời này để bảo vệ cô.
Sáng hôm sau.
Đêm hôm qua hắn ngủ rất sâu, hoàn toàn không có chuyện thức giấc nửa đêm.

Chu Thiên Lăng nhìn sang bên cạnh, Y Vân vẫn còn đang say ngủ.
Khóe môi hiện lên tia dịu dàng hiếm thấy, hắn đưa tay xoa xoa má nàng, làn da trắng hồng vô cùng mịn màng.

Nhìn kỹ lại thì vương phi cũng có chút gì đó đáng yêu.
Cũng chẳng muốn vào cung nhưng hai ngày qua hắn đã tự ý không lên triều e rằng hôm nay không thể không đi.
-Ta vào cung một chút rồi sẽ về, cô ở phủ phải ngoan biết chưa?
-Ừm.
Y Vân vẫn đang nhắm mắt, không nghe rõ lời Chu Thiên Lăng nói nhưng vẫn tùy tiện gật đầu.

Trước khi đi, hắn bảo Triệu Tuấn ở lại phủ, còn căn dặn Tú Linh hầu hạ nàng thức dậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi