MÙA XUÂN Ở CĂN NHÀ CŨ

Bốn năm sau.

Sáng sớm, toàn bộ cù lao Hà Diệp được một lớp sương mỏng ban mai bao trùm, nhìn từ bờ bên kia, trông như tiên cảnh mờ ảo trên lòng sông.

Từ sáng sớm Tông Lãng đã thức dậy, chuẩn bị bữa sáng. Đồ ăn cho Tiểu Lang, thức ăn cho mèo Tiểu Bạch, cả đống lương thực cho gà vịt nữa, binh binh bang bang làm việc một hồi mới chui vào bếp, chuẩn bị cháo đậu đỏ cho Trình Nặc và trứng gà luộc cho Đóa Đóa. Đợi tới khi sắc trời sáng choang, anh bưng bữa sáng lên bàn, lại đến giúp con gái bảo bối mặc quần áo.

Giường nhỏ của Đóa Đóa kê cuối giường lớn. Nhưng con bé không thích ngủ một mình, hễ Tông Lãng thức dậy là lại chân trần chui lên giường lớn.

Tông Lãng cố ý đến vén chăn giường nhỏ, không thấy người đâu, lại kêu lên với Trình Nặc: “Vợ ơi, không xong rồi, không thấy Đóa Đóa đâu cả, có phải tối qua đã để Sói Xám tha đi rồi không!”

Đóa Đóa trốn trong chăn cười khanh khách, “Bố ơi, con ở đây mà!”

Cô bé chui ra khỏi chăn, lọn tóc xăn tự nhiên ở trên đỉnh đầu bị đè xuống, trong tay còn ôm búp bê bảo bối. Con búp bê này được Trình Nặc làm từ khi cô bé vẫn còn trong bụng mẹ. Từ nhỏ cô bé đã ôm nó ngủ rồi, đi đâu cũng mang theo.

Tông Lãng bước đến ôm lấy Đóa Đóa, giơ thật cao.

“Con bé xấu xa này, tại sao lại chạy đến quấy mẹ hả?”

Đóa Đóa thích nhất là được giơ lên cao thế này, cười ha ha, “Đóa Đóa không có quấy mẹ, Đóa Đóa rất ngoan mà. A, bố ơi, cao nữa, cao thêm nữa đi!”

Thế là Tông Lãng lại giơ cao hơn, Trình Nặc chưa rời giường thấy thế thì luôn miệng nói: “Cẩn thận, cẩn thận!”

Tông Lãng vội đặt Đóa Đóa xuống, đi đến đỡ Trình Nặc, chuẩn bị dép cho cô, “Em từ từ thôi.”

Trình Nặc đỡ tay anh mượn lực đứng lên, bụng bầu hơn chín tháng làm cô đi lại rất khó khăn.

Cô một tay đỡ eo, nhận lấy áo khoác Tông Lãng đưa tới, “Anh đi thay quần áo cho Đóa Đóa đi, tự em đi được.”

Tông Lãng thấy cô đứng cũng mệt nên rất đau lòng, cẩn thận ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi vợ, đều do anh không tốt, phải để em chịu khổ rồi.”

Lần này Trình Nặc mang thai cũng là một bất ngờ. Trước kia cô cho rằng mình có thể có Đóa Đóa đã là trời cao ban phúc rồi, nên sau đấy không quá chú ý vấn đề ngừa thai, chẳng ngờ rằng, lại mang thai một lần nữa. Sau đó lại đi tìm ông ba ở nhà họ Bạch chẩn mạch, nói trước kia bác sĩ từng bảo cô không dễ có thai. Lúc ấy ông ba mắng vị bác sĩ kia xối xả, “Đúng là đồ lang băm, chẳng qua khí huyết của cháu không đủ, thận hư tỳ yếu dẫn đến rối loạn kinh nguyệt, sao có thể không mang thai được, không cần phải nghe hắn ta, cháu đấy, sinh mười tám đứa cũng không thành vấn đề!”

Nghĩ đến những chuyện này, cô đỏ mặt mắng Tông Lãng: “Nói gì đấy, mau đi thay đồ cho Đóa Đóa đi.”

Đóa Đóa đang cầm một chiếc áo len trùm đầu, coi ống tay áo thành cổ áo, cau mày chớp mắt kéo mặc.

Tông Lãng thấy thế thì cười chạy lại, giúp cô bé mặc lại lần nữa. Vừa mặc vừa dạy con cách phân biệt cổ áo với ống tay áo.

Bố cục của nhà cũ vẫn không thay đổi, rèm cửa sổ hoa màu lam được vén lên, nắng ban mai ngập tràn căn nhà. Không biết Đóa Đóa nói gì mà chọc cho Tông Lãng cười to.

Trình Nặc đỡ hông nhìn hai cha con họ cười đùa, bất giác cũng cười theo.

Ăn sáng xong, Tông Lãng muốn đưa Đóa Đóa đến nhà trẻ.

Năm ngoái trên cù lao đã xây nhà trẻ rồi, vốn Đóa Đóa vẫn chưa tới tuổi đến trường, nhưng tự cô bé làm ầm đòi đi cho bằng được, bởi vì ở đó có rất nhiều bạn nhỏ. Vừa vặn Trình Nặc lại mang thai, không tiện chăm sóc con. Thế là Tông Lãng đưa cô bé đến lớp mầm.

Trước khi lên đường, Đóa Đóa tự động đi lấy giá ba chân ra, đặt trong sân trước, lại lớn tiếng kêu Tông Lãng: “Bố ơi, bố nhanh lên coi nào!”

Tông Lãng cầm máy ảnh, “Đây đây.”

Anh cố định máy ảnh lên giá rồi đi đỡ Trình Nặc. Sợ cô đứng mệt nên chuyển ghế tới cho cô ngồi xuống, còn mình thì đứng sau lưng cô. Đóa Đóa giơ tay muốn anh ôm. Anh liền bế Đóa Đóa lên, gác trên vai.

Tiểu Lang và Tiểu Bạch chậm rãi bước đến, nằm bên chân Trình Nặc.

Ngay lúc này, đột nhiên búp bê vải trong tay Đóa Đóa rơi xuống, cô bé kêu lên, “Bố ơi, búp bê rơi rồi!”

Tông Lãng đành một tay đỡ Đóa Đóa trên vai, ngồi xổm xuống nhặt, đang ngồi xuống thì nghe thấy *tách* một tiếng, một luồng sáng lóe lên.

Tấm ảnh được chụp rồi.

Tông Lãng cố tình tức giận cau mày, “Xem ra hôm nay bố lại là người xấu xí nhất rồi.”

Đóa Đóa hôn lên mặt anh, “Bố là ông bố đẹp trai nhất!”

Trình Nặc đi cất máy ảnh, thấy hai người vẫn đang giỡn qua giỡn lại thì giục: “Đi nhanh đi, sắp trễ rồi đấy.”

Tông Lãng nhìn đồng hồ, gần tám giờ rồi, thế là vội nắm tay Đóa Đóa cùng chào tạm biệt Trình Nặc.

“Nếu thấy khó chịu ở đâu, phải lập tức gọi cho anh.” Trước khi đi Tông Lãng vẫn không yên tâm, dặn dò nhiều lần.

Trình Nặc khua tay, “Yên tâm đi.”

Đóa Đóa đi được mấy bước lại chạy về, “Mẹ ơi, mẹ quên ‘mi’ con rồi.”

Trình Nặc cúi người xuống thơm rồi xoa tóc cô bé, “Đi học phải ngoan ngoãn nghe lời của cô giáo đấy.”

“Con biết rồi ạ, tạm biệt mẹ!”

Trình Nặc cười nhìn một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi ra sân, lúc này mới cầm máy ảnh vào nhà.

Từ khi cô và Tông Lãng kết hôn đến nay, mỗi ngày đều chụp một tấm ảnh đăng lên weibo, thành truyền thống rồi.

Ban đầu, chỉ có hai người cô và Tông Lãng, sau đó không biết từ lúc nào, Tiểu Lang cũng gia nhập. Mỗi ngày chỉ cần đem máy ảnh ra là nó sẽ tự động đến gần. Về sau nữa, Tiểu Bạch cũng mon men lại. Tới khi Đóa Đóa ra đời, một nhà năm miệng ăn bọn họ ngày nào cũng phải chụp chung, thành thói quen rồi.

Số người theo dõi của cô và Tông Lãng đã vượt quá mười triệu. Nhất là từ sau khi Đóa Đóa sinh ra, ngày nào rảnh rỗi là Tông Lãng lại cầm máy ảnh chụp hình, chụp xong đăng lên weibo ngay, dẫn đến lượng theo dõi tăng vọt.

Đóa Đóa mềm mại, trời sinh đã có tóc xoăn tự nhiên, mắt to tròn đen láy, da trắng như tuyết, đáng yêu hệt thiên sứ. Lần đầu tiên xuất hiện trên weibo đã khiến nhiều người theo dõi mê mẩn lắm rồi. Thậm chí còn có người hâm mộ cố ý tìm đến cù lao Hà Diệp.

Cù lao Hà Diệp cũng đã thay đổi rất nhiều. Bốn năm trước Tông Lãng xúc tiến làm sơn trang, vừa đúng lúc chính phủ muốn mở mang khu du lịch. Giao thừa năm ấy, series video ngày Tết của Trình Nặc vừa được đăng lên đã dẫn đến náo động, có vô số tài khoản VIP chia sẻ, thế là cô trở thành hot mạng trong năm. Cũng vì vậy mà cù lao Hà Diệp được nhiều người biết đến. Chính phủ nhắm trúng thời cơ này, biến cù lao Hà Diệp thành trọng khu du lịch.

Ngoại trừ sơn trang đang chuẩn bị thành lập của Tông Lãng ra, nay trên cù lao được dựa theo bố cục của một trăm năm trước, xây lại ba con đường và mười ba hẻm, đều là kiến trúc An Huy kiểu cổ, mọi thứ đều được trả lại như cũ rất chân thực. Du khích yêu thích đến đây càng lúc càng nhiều.

Những người trẻ tuổi từng rời khỏi cù lao Hà Diệp lục tục kéo nhau về quê, cùng nỗ lực vì phồn vinh của quê hương. Cũng đã có du khách đến thích sự yên bình của nơi đây, cũng giống Trình Nặc, mua nhà rồi định cư.

Mơ ước năm xưa của Tông Lãng dần được thực hiện, mấy năm nay, anh đã hoàn toàn bỏ kinh doanh nhà hàng ở trong thành phố, một lòng vì cù lao, kinh doanh sơn trang và lều lớn. Cũng vì thế mà anh có nhiều thời gian chăm sóc cho Trình Nặc và Đóa Đóa hơn. Mỗi ngày ba bữa, nhất định phải ăn ở nhà.

Vì chuyện mang thai mà Trình Nặc bị cấm làm rất nhiều thứ, bao gồm cả nấu nướng. Giờ đây khả năng đứng bếp của Tông Lãng cũng tăng vọt, có món sở trường, có màu có hương đầy đủ.

Trình Nặc rảnh rỗi nhàm chán, thế là trồng rất nhiều hoa cỏ giết thời gian.

Trong sân trước đã dựng một giàn nho, bụi hồng bên tường ngoài sân càng lúc càng sum suê. Cô tìm được rất nhiều thứ đồ cũ ở trên cù lao, ví dụ như thùng gỗ, chậu gỗ, lọ sành cũ, trồng thực vật mọng nước rồi đặt trong sân. Đất trống ở bên trái nhà trồng rất nhiều cây ăn trái, đều là Tông Lãng đào đem về giúp, có đào, hạnh, mận, sơn trà, còn có cả cây anh đào nữa, đến mùa xanh, những đóa hoa trắng hồng nở đầy cây, gió nhẹ thổi qua, hoa rơi rực rỡ.

Ngoài trồng trọt, cô còn thích làm đồ thủ công. Mới đầu là làm gối ôm, về sau thì làm cả chăn vải, búp bê đồ chơi, gần đây lại mê mẩn xà phòng thủ công. Lúc không bận gì thì làm một nồi xà phòng tinh dầu, dùng khuôn đúc thành những hình dáng xinh xắn, rồi lại làm thêm cả túi đựng, chọn ra một ít để give away trên weibo, lần nào cũng khiến những người theo dõi điên cuồng.

Hôm nay trời đẹp, cô ngồi ở ghế xích đu trong sân, vừa phơi nắng vừa may vải. Lúc hoài thai Đóa Đóa, cô từng làm cho Đóa Đóa một chiếc chăn nhỏ. Hiện tại cũng đang tính làm một chiếc chăn cho bảo bối trong bụng.

Vải thuộc gam màu xanh lam, bất kể là nam hay nữ thì đều thích hợp. Cô không thích dùng máy may, mỗi mảnh vải đều được khâu tay lại với nhau.

Mới cầm hộp dụng cụ ra, còn chưa khâu xong thì Tông Lãng đã về. Tông Lãng nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ.

“Sao hôm nay về sớm thế?”

Tông Lãng đứng cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt bụng cô, “Không có việc gì nên về trước, em ở nhà một mình anh không yên tâm.”

Trình Nặc nói có gì đâu mà không yên tâm, “Không phải có Tiểu Lang đấy rồi sao.”

Tiểu Lang đã lớn nằm bên chân Trình Nặc, nghe thấy gọi tên mình thì ngẩng đầu lên, nhìn Tông Lãng rồi lại nằm xuống.

“Sắp đến ngày sinh rồi, anh cứ bồn chồn. Hôm nay anh không đi làm, ở nhà với em.” Nói xong lại sợ Trình Nặc phản đối, lại nói: “Trời đất bao la, cũng không có việc gì lớn bằng vợ sinh con.”

Trình Nặc cũng không phản đối, có anh ở bên, cô sẽ luôn yên tâm phần nào.

Buổi trưa Trình Nặc không muốn ăn gì, Tông Lãng hầm gà, làm bát mì gà cho cô, rắc thêm ít hành lên, thơm ngát mê hồn. Trình Nặc lên cơn thèm ăn, ăn hơn nửa bát.

Buổi chiều rảnh rỗi, Trình Nặc buồn ngủ vô cùng, Tông Lãng dỗ cô ngủ xong thì ra sân sau làm vườn. Khu vườn này được Trình Nặc chăm sóc kỹ, trước kia khi chưa mang thai, cô chăm vón thế nào mà đến một gốc cỏ dại cũng không có. Bây giờ cô không tiện làm việc, dĩ nhiên sẽ do Tông Lãng làm.

Chưa nhổ xong một thửa đất thì đột nhiên nghe thấy Trình Nặc gọi anh. Vội ném cuốc đi chạy vào nhà, thấy Trình Nặc đang nửa chống trên giường, mặt hốt hoảng.

“Tông Lãng, hình như em, sắp sinh rồi!”

Tông Lãng cuống quýt, vội ôm cô đứng lên đi ra ngoài. Ở ngoài sân luôn có xe đậu, đồ phải dùng khi nằm viện cũng đã sớm được chuẩn bị, đặt trong cốp sau.

Anh cố giữ cho mình được bình tĩnh, không để mình cuống tay cuống chân, đỡ Trình Nặc ngồi lên ghế sau, lại đắp chăn cho cô, hôn nhẹ lên trán cô.

“Đừng sợ, có anh đây.”

Vào ghế lái, anh vừa nổ máy vừa gọi điện cho lão Chu, nhờ ông ấy mau cho phà cập bến. Cúp điện thoại, anh giữ tốc độ đều đều chạy về bến phà. Tự nhủ trong đầu: không được cuống không được cuống, không phải đã trải qua một lần rồi sao, cứ theo kinh nghiệm mà làm.

Nhưng mặc niệm không hề có tác dụng, xe đến bến thì phà đã cập bờ, anh lái xe lên phà, qua cửa sổ hô hoán với lão Chu: “Đi, đi! Khởi hành!”

Lời vừa thốt ra, anh mới phát hiện, mình căng thẳng tới nỗi tưởng chừng như vỡ giọng.

Lúc này Trình Nặc lại rất bình tĩnh, trấn an ngược Tông Lãng, “Đừng lo, bây giờ chỉ đau thôi, cách lúc sinh con còn lâu.”

Tông Lãng cầm tay cô, “Anh không lo, không có lo, em, em có đau lắm không?”

Trình Nặc giơ tay lên lau mồ hôi trên trán cho anh, “Bây giờ không đau.”

Nhưng lau mãi vẫn không hết được mồ hôi, vừa lau xong là lại có mồ hôi chảy ra.

Lúc Trình Nặc sinh Đóa Đóa, Tông Lãng luôn ở bên cạnh. Dáng vẻ cô đau tới nỗi kêu trời oán đất vẫn còn in sâu trong trí nhớ anh. Khi đó anh đã nghĩ, không cần sinh nữa, có một đứa là tốt rồi. Nhưng sau đó lại bất ngờ mang thai, để anh ảo não không thôi.

Lão Chu dùng tốc độ lớn nhất lái phà đến bờ bên kia, vừa cập bến, Tông Lãng liền nổ máy lái xe đi. Trấn trên có một bệnh viện phụ sản, mặc dù quy mô không lớn nhưng điều kiện khá tốt, thiết bị cũng rất tân tiến. Trình Nặc đã sinh Đóa Đóa ở đó, nên lần này vẫn tới bệnh viện kia.

Đến bệnh viện, nhanh chóng có y tá tới giúp, đưa Trình Nặc vào phòng chờ sinh. Sau khi kiểm tra thì báo cho Tông Lãng, tử cung chưa mở, sớm nhất cũng phải đến đêm mới sinh được.

Lúc này Tông Lãng mới đi làm thủ tục nhập viện, xong xuôi thì gọi cho thím Ngô, nhờ thím đến vườn trẻ đón Đóa Đóa. Lại hỏi bác sĩ Trình Nặc có thể ăn gì, xong rồi gọi điện cho Thiệu Hồng, nhờ anh ấy nấu đưa tới.

Trình Nặc vẫn còn ở trong phòng chờ sinh, bên trong có rất nhiều phụ nữ mang thai, Tông Lãng không thể vào cùng được, cuống tới nỗi đứng ngồi không yên, không ngừng đi qua đi lại trong hành lang ngoài phòng. Đến khi Thiệu Hồng tới, anh mới quyết định, nắm vai Thiệu Hồng hỏi: “Bây giờ em cần phải làm những gì?”

Thiệu Hồng kéo anh xuống ngồi trên ghế, “Bây giờ cậu không cần làm gì cả, ngoan ngoãn ngồi đây là được.”

Tông Lãng gật đầu, sốt ruột đợi đến tối, rốt cuộc cũng nghe được y tá báo với anh, Trình Nặc sắp sinh rồi.

Anh xin được vào phòng sinh cùng, y tá dẫn anh đi khử trùng thay quần áo vô khuẩn, sau đó anh mới được vào phòng sinh, gặp Trình Nặc.

Trình Nặc thấy anh đến, yếu ớt mỉm cười, “Lần này không đau thế nữa, bác sĩ nói thai thứ hai sẽ khá thuận lợi, anh đừng lo quá.”

Tông Lãng nắm chặt tay cô, gật đầu, “Em yên tâm, đừng sợ, có anh đây.” Lời ra khỏi miệng, giọng run rẩy.

Lúc hộ sinh dạy Trình Nặc hít thở, từng đợt đau đớn như rút cạn sức lực của Trình Nặc, cô cắn răng, cảm nhận nhiệt độ mà lòng bàn tay Tông Lãng truyền đến, ép mình nghe theo lời hộ sinh, cố gắng dùng sức.

Khi tiếng khóc lanh lảnh vang lên trong phòng sinh, khóe mắt Tông Lãng đã nhòe đi.

Anh ôm chầm lấy Trình Nặc, nói bên tai cô, “Anh yêu em Nặc Nặc, sau này không sinh nữa.”

Lúc này bác sĩ nói: “Chúc mừng anh chị, là một bé trai.”

***

Một tuần sau Trình Nặc xuất viện, vừa xuống phà thì Tiểu Lang đã phe phẫy đuôi chạy tới đón cô. Đi không được mấy bước, lại phát hiện Tiểu Bạch cũng lười biếng nằm trong bụi cỏ ven đường, thấy họ đến mới khoan thai bò dậy, đi theo đằng sau cùng về nhà.

Mấy ngày nay Đóa Đóa vẫn được thím Ngô chăm sóc, ngày ngày đều phải đến bệnh viện thăm mẹ và em trai một lần. Vừa vặn hôm nay là cuối tuần, cô bé không đến vườn trẻ, từ sáng sớm đã cùng thím Ngô chờ ở nhà, thấy bố mẹ và cả em trai quay về, hân hoan chui vào lòng Trình Nặc, “Mẹ ơi con nhớ mẹ quá, tối nào cũng ngủ không ngon.”

Tông Lãng sợ Đóa Đóa đụng đau Trình Nặc, vội kéo cô bé ra, “Đóa Đóa ngoan, mẹ về rồi, sau này ngày nào cũng chơi với con cả.”

Tông Lãng đang bế con, Đóa Đóa trông thấy, lập tức đi đến, “Con muốn xem em trai, mau cho con xem em trai đi!”

Tông Lãng cúi người xuống, phối hợp với cô bé.

Đóa Đóa nhìn em trai đăm đăm, muốn đưa tay sờ nhưng lại sợ mình làm đau em trai, cô bé liền ngẩng đầu hỏi Tông Lãng: “Bố ơi, em trai sao nhỏ thế ạ, em có đi bộ được không, có ăn cơm không, có đến nhà trẻ giống con không?”

Tông Lãng cười, “Đóa Đóa cũng là lớn lên từ hình hài bé nhỏ như thế, rồi em trai cũng sẽ từ từ lớn lên, sau này sẽ trở thành nam tử hán, bảo vệ con với mẹ.”

Đóa Đóa nghiêm mặt, “Không, con là chị, con sẽ bảo vệ em trai, em trai chỉ cần bảo vệ mẹ là được rồi.”

Nói xong, cô bé như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức chạy vào phòng, cầm giá ba chân ra.

“Bố, mẹ, Tiểu Lang, Tiểu Bạch, em trai, con, bây giờ nhà chúng ta có sáu người rồi nha, chúng ta mau chụp ảnh để mọi người biết đi, con có em trai rồi, người khác lại không có, con muốn để họ hâm mù, hâm mù!”

Cô bé đang mọc răng nên nói không rõ lời, nói chệch ‘hâm mộ’ thành ‘hâm mù’, làm Trình Nặc cười không ngừng.

Tông Lãng sợ Trình Nặc ở trong sân gió thổi lạnh, liền dỗ Đóa Đóa vào nhà chụp.

Vào nhà, thím Ngô đỡ Trình Nặc nằm xuống giường, đứa bé nằm trong lòng cô. Đóa Đóa vội cởi giày bò vào trong giường, nhìn chằm chằm mặt em trai, không hề chớp mắt.

Tông Lãng đỡ máy ảnh, vừa ngồi xuống mép giường thì Tiểu Lang Tiểu Bạch đã chạy tới, Tiểu Lang nằm ở chân giường, Tiểu Bạch muốn nhảy lên nhưng bị móng vuốt của Tiểu Lang đè lại, chọc cho Tiểu Bạch kêu miao maio.

Trình Nặc thấy thế thì không khỏi bật cười, Tông Lãng cũng cười theo. Trái lại Đóa Đóa không hề để ý tới Tiểu Lang Tiểu Bạch, chỉ nhìn em trai chăm chú, hát cho em nghe.

*Tách* một tiếng, màn trập hạ xuống ghi lại khoảnh khắc vĩnh hằng.

Cùng ngày hôm đó, Tông Lãng sửa tên weibo từ một nhà năm miệng thành một nhà sáu miệng. Đăng tấm ảnh gia đình lên, ghi chú: Một nhà hạnh phúc của chúng tôi.

– KẾT THÚC –

Quá trình mình làm bộ truyện này thật sự rất bình thản nhẹ nhàng nhưng lại không hề nhàm chán, có lẽ cũng giống như những người theo dõi weibo của Nặc Nặc, phần nào chán ngán với cảnh nhà cửa cao vút bụi bặm đầy đường, chỉ muốn đến một nơi yên tĩnh như thế ngoại đào viên, song lại chẳng buông bỏ được tất cả như Nặc Nặc. Vậy nên cùng ngồi lại đây, nhâm nhi tách trà và hãy để câu chuyện của Trình Nặc bù đắp phần nào trong chúng mình nhé.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ Qin trong thời gian qua. Tạm biệt Trình Nặc, tạm biệt anh Lãng, tạm biệt cư dân của cù lao Hà Diệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi