MÙA XUÂN VÀ ÁNH TRĂNG

Editor: 727

_____________

Buổi tối, Lâm Ỷ ngồi nghe Chu Việt giảng lại mấy bài sai trong đề thi cuối kì. Cậu giải thích một cách cặn kẽ, giúp Lâm Ỷ nhận ra thiếu sót như được mặt trời chân lí chiếu qua.

Chu Việt làm rất tốt khoản này, mặc dù học giỏi toàn diện, bụng đầy học thức nhưng từ trước đến nay cậu không bao giờ chủ động bàn luận cùng Lâm Ỷ về mấy tập thơ chọn lọc hay tác phẩm nổi tiếng trên giá sách, cậu cũng không thảo luận với cô về cuộc đời của Pitago, càng không ngẫu hứng thốt ra mấy từ đơn tiếng Anh.

Nói chung là rất ổn.

Đây cũng là nguyên nhân trong trường có nhiều người thích Chu Việt đến vậy, cậu lạnh lùng ít nói nhưng thật ra lại thân thiện, hòa đồng.

Dưới sự hướng dẫn của Chu Việt, Lâm Ỷ nhanh chóng cầm bút viết câu trả lời đúng bên cạnh lỗi sai.

Điện thoại trên bàn đã rung suốt gần nửa tiếng, Lâm Ỷ nhìn bài kiểm tra được sửa gần như đúng hết, mở group chat xem mọi người nói chuyện.

Nhóm chat đang thảo luận sôi nổi, Đổng Hạo Thâm hăng hái đứng ra tổ chức, nhanh chóng thêm tất cả mọi người vào nhóm, trong đó có cả hai bạn nữ lớp cậu ta.

Đổng Hạo Thâm muốn Lâm Ỷ ngỏ lời với Trần Văn Thiến nên đã quấy rầy cô một lúc lâu. Lâm Ỷ nhận thấy cô và Trần Văn Thiến không quá thân thiết, kết bạn Wechat nhưng không nói chuyện với nhau bao giờ nên không thể tùy tiện hẹn đối phương đi chơi, vì vậy cô đã uyển chuyển từ chối.

Có điều kẻ trong màn hình cứ quấn lấy không buông, cuối cùng cô gửi thẳng thông tin của Trần Văn Thiến cho cậu ta, mặc cậu ta giải quyết.

Không biết Đổng Hạo Thâm nói gì mà sau đó Trần Văn Thiến cũng đồng ý tham gia.

Nghiêm Húc Húc không biết moi được tin này từ đâu, lập tức hùng hổ mắng Đổng Hạo Thâm một trận, cuối cùng cũng chấp nhận tham gia hoạt động này.

[ Có nhiều bạn tham gia lắm, bọn mình có thể tranh thủ cơ hội đánh bóng tên tuổi.]

[Cậu đã tìm được địa điểm đi chơi chưa?]



[Đến bãi biển ở thành phố kế bên đi!]

[Ý kiến này ổn đấy!]

[Tất cả đều đồng ý chứ?]



[Mọi người gửi thông tin căn cước cho mình, để mình đặt trước homestay.

[Sao Lâm Ỷ và Chu Việt không nói gì?]

….

[Vậy chốt tập chung ở quảng trường lúc 9 giờ.]

[Những ai nhìn thấy thì rep lại nhé.]

Lâm Ỷ lướt màn hình, đọc nhanh như gió, tất cả giống kệt kế hoạch các cô đã thảo luận. Cô gửi một biểu tượng cảm xúc báo hiệu mình đã xem, hoàn toàn không có ý kiến gì khác.

“Chu Việt, cậu vẫn chưa trả lời.” Cô mở miệng nhắc nhở.

“Cậu trả lời giúp tôi đi.”

“Ok.”

Lâm Ỷ định nhắn vào group “Chu Việt cũng đồng ý”, gõ xong câu mới thấy hình như có gì đó sai sai.

Cô vội xóa hết chữ trên khung chat, tiếp đó cầm điện thoại Chu Việt, dùng nick cậu rep, “Đã rõ.”

Lúc ăn cơm tối, mẹ Lâm công khai tra hỏi kết quả kiểm tra của hai người, bà cười không ngậm được miệng sau khi nghe nói một người đứng thứ nhất, một người thì đứng trong top 30 trên danh sách siêu dài của khoá.

“Ôi, hai đứa đúng là không chịu kém cạnh gì.”

“Bé con, may mà ngày nào Chu Việt cũng kèm con học.”

“Chu Việt, mau ăn đi, ăn nhiều cá vào, không cần phần nó đâu.”

“Không được nhúc nhích! Đưa cái đùi gà cuối cùng cho Chu VIệt!”

“Hahaa hahaaa…”

Lâm Ỷ: “..”

Rốt cuộc đây là mẹ ruột của ai?

Mà sao lại là Chu Việt dạy cô học mỗi ngày, rõ ràng tất cả đều do cô tự cố gắng, Chu Việt cùng lắm cũng chỉ hướng dẫn một ít.

Chu Việt nhìn đống cơm trong bát càng lúc càng cao lên, sát khí phát ra từ mắt kính của Lâm Ỷ càng lúc càng nhiều, đã vậy chân còn lén lút ép chặt chân cậu dưới bàn ăn. Cậu khôn khéo đổi chủ đề: “Dì Lâm, con và Lâm Ỷ muốn xin phép đi chơi cùng các bạn mấy ngày.”

“Hahaa, muốn đi thì cứ đi đi, đi chơi mấy ngày để thư giãn, chú ý an toàn là được.” Mẹ Lâm vẫn cười tủm tỉm như cũ, sau đó dường như nhớ ra gì đó nên hỏi hai câu, “Bao giờ đi? Đi với bạn nào?”

Chu Việt và Lâm Ỷ biết mẹ Lâm đang quan tâm hỏi han theo quy định, vì vậy cả hai đều giải thích rõ ràng đầu đuôi.

Mẹ Lâm cũng vui vẻ, nhàn rỗi, đúng lúc không phải đi công tác, tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Trước khi đi ngủ, mẹ Lâm nghiêm túc nhắc nhở: “Nhớ phải chống nắng kĩ.”

****

Vì tối qua sắp xếp đầy một vali nên sáng nay Lâm Ỷ dậy hơi muộn, thấy Chu Việt chỉ mang theo balo nhỏ, cô ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.

Lâm Ỷ: “Đồ của cậu đâu?”

“?” Chu Việt vỗ vào balo.

Lâm Ỷ: “…”

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa con trai và con gái. Lâm Ỷ chỉ mang theo mấy bộ quần áo, đồ ngủ, đồ tắm, ngoài ra còn có giày, mũ, ô che mưa che nắng, vậy mà đã lấp đầy chiếc vali nhỏ.

Vì sợ mẹ Lâm thức giấc nên Chu Việt chủ động xách đồ của Lâm Ỷ ra cửa.

Lâm Ỷ theo sát sau lưng Chu Việt, chân bước nhẹ nhàng.

Ngoài ra cô còn mang theo một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng khăn giấy, kem chống nắng và vài đồ nhỏ. Cô lấy kem chống nắng trong túi, đổ một ít ra lòng bàn tay, song lại lỡ tay đổ quá nhiều.

Cô lém lỉnh nhìn về phía Chu Việt, Chu Việt nhạy bén lùi về sau một bước nhưng đã bị Lâm Ỷ bắt bài, nhanh chóng thoa một ít lên tay.

“Mẹ tôi nói, nếu cậu phơi nắng thành than, mẹ sẽ xử lý tôi…” Lâm Ỷ cực kì uất ức, cảm thấy quá khổ, đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, sớm muộn gì mẹ con hai người cũng lục đục.

Chu Việt không đồng cảm, muốn lau thứ khó chịu đó đi, “Yên tâm, cho dù tôi có đen đi thì cũng nhanh trắng lại thôi.”

Màu da Chu Việt trắng hơn màu da trung bình của các bạn nam, cậu từng rất gầy, cơ thể không có bắp thịt, nhìn qua giống hệt mấy tên trắng trẻo bị bao nuôi. Bây giờ cậu luôn tập luyện chăm chỉ, cộng thêm chế độ dinh dưỡng cân đối nên đường cong trên người cũng rõ ràng hơn, mặc quần áo không để lộ dáng vẻ gầy gò, cả người mặc dù vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng ít nhất sẽ không khiến người ta liên tưởng đến mấy người dễ bị bắt nạt.

Nghe cậu nói vậy, Lâm Ỷ càng đau lòng hơn: “Câu cậu nói cũng là câu mẹ tôi hay nói.”

Cô cản động tác của Chu Việt lại, muốn kéo tay giúp cậu thoa đều nhưng tay vừa duỗi ra đã rút lại.

Chu Việt nhìn cô chằm chằm.

“Đừng lau, mau thoa đều đi.” Cô nhìn Chu Việt bằng ánh mắt sắc như dao róc thịt, sau đó bóp thêm một ít lên tay cậu, “Mặt cũng phải bôi.”

Chu Việt bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ.”

Dưới ánh mắt thúc giục của Lâm Ỷ, cậu đành ngậm đắng nuốt cay thoa đều.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, không có một cơn gió nào lướt qua quấy rầy, cả căn nhà chìm trong yên tĩnh, hương thơm phảng phất của kem chống nắng vẫn còn thoang thoảng ngoài cửa. Trong phòng ngủ, mẹ Lâm như cảm nhận được điều gì đó, khẽ chớp mắt rồi xoay người yên tâm ngủ tiếp.

Tháng bảy là tháng khiến Lâm Ỷ đau đớn đến mức muốn chết mà không chết được, trời ở đây ít mưa, ngày nào cũng nắng như đổ lửa, làm mồ hôi Lâm Ỷ chảy như mưa, giống hệt một chú chó khốn khổ.

Sau khi cả đoàn lên xe, chiếc xe bon bon chạy thẳng đến homestay.

Homestay Đổng Hạo Thâm đặt có hai tầng, tầng một là phòng khách, ngoài ra còn phòng bếp, phong cách trẻ trung tươi mát, trong các góc tường đều có cây cỏ trang trí, trên tường treo vài bức tranh, rất thích hợp cho việc sống ảo.

Không phải à, bạn học Kim Lộ Lộ đang bắt đầu tự sướng rồi.

Cầu thang tầng hai dường như đã bị cắt xén nguyên liệu, mọi người run rẩy bước đi, trên đó có tất cả bốn phòng năm giường.

Chu Việt nhìn qua một vòng, chỉ vào một phòng trong số đó: “Tôi ngủ ở đây.” Cậu chọn gian phòng bé nhất, giường chật chội nhất, chỉ chứa được một người nằm duỗi.

Mọi người đều biết ơn sự hi sinh của Chu Việt, mấy giường còn lại mọi người tự phân chia. Lâm Ỷ, Kim Lộ Lộ và Trần Văn Thiến chọn phòng hai giường, Đổng Hạo Thâm và Nghiêm Húc Húc ở phòng thứ nhất. Phòng cuối cùng là phòng của hai bạn nữ lớp A11 là Lưu Tuệ Tuệ và Trần Tư Duệ.

Phân công đồng đều, tất cả mọi người đều hài lòng về nơi ở của mình.

Mọi người ngôi vây quanh chiếc bàn dài ở phòng khách, đa phần đều đã biết mặt nhau. Lâm Ỷ cũng biết hai bạn lớp A11 cùng tổ với Chu Việt.

Lưu Tuệ Tuệ vừa nhỏ vừa gầy, nhìn nhỏ con nhưng miệng lưỡi nhanh nhẹn, vừa mở miệng đã nói liên hồi như súng liên thanh.

Trần Tư Duệ thì không hoạt bát như vậy, cô sở hữu khí chất độc nhất vô nhị của người học giỏi, hất mái tóc đen dài lẳng lặng ngồi cạnh Chu Việt, hai má đỏ ửng. Lâm Ỷ thấy cô hơi quen nhưng vẫn chưa nhận ra là ai.

Kim Lộ Lộ đột nhiên hoảng hốt thốt lên: “Trần Tư Duệ, có phải lần nào cậu đứng trong top 3 không?”

Lâm Ỷ đột nhiên hiểu ra, bảo sao quen vậy, thì ra cô đã nhìn thấy ảnh của cô ấy trên bảng vàng.

Đối phương gật đầu, khẽ nhìn Chu Việt rồi đáp: “Là mình. Hazz, lần này mình vẫn chưa thể vượt qua Chu Việt, Chu Việt quá giỏi.”

Nghe thấy có người nhắc đến mình, Chu Việt khách sáo đáp: “Không đâu, tôi không giữ được phong độ ổn định như cậu.”

Đây là lời nói thật lòng, mặc dù thành tích của cậu tốt nhưng không phải lần nào cậu cũng xếp thứ nhất, lần kém nhất cậu xếp ở vị trí thứ bảy. Lần đó Lâm Ỷ cho rằng cô làm ảnh hưởng đến việc học tập của Chu Việt nên cực kì áy náy.

Nhưng Chu Việt đã dùng thực lực để chứng minh việc cậu giành thời gian mỗi đêm giảng bải cho Lâm Ỷ không hề ảnh hưởng tới điểm số của cậu, thua keo này thì bày keo khác, cuối cùng cậu cũng trở lại vị trí top 3.

Đơn giản như đang nô đùa.

Đổng Hạo Thâm không muốn nói chuyện kết quả học tập trong chuyến đi nên đã chuyển chủ đề, tranh thủ cơ hội cắt đứt cuộc nói chuyện của họ, “Được rồi, được rồi! Coi như tất cả đều đã biết nhau, đêm nay chơi trò chơi xong sẽ thân thiết hết. Bây giờ đừng tâng bốc nhau nữa, chuẩn bị ra biển đi!”

Đồ bơi của Lâm Ỷ khá kín đáo, là một bộ đồ liền thân màu đen, được mua cách đây vài năm khi đi học bơi cùng Chu Việt. Bình thường Lâm Ỷ ít đi bơi lội, mấy năm gần đây cô không cao lên, áo tắm lại co dãn tốt, có rất nhiều nguyên nhân khiến cô cảm thấy không nhất thiết phải mua đồ mới nên đã mang theo chiếc cũ này.

Trong khi Chu Việt lại khác, lên lớp 11 bắt đầu cao lên liên tục, quần bơi trước kia coi như đã hỏng, cậu buộc phải mua một chiếc trong cửa hàng nhỏ trên bãi biển.

Quần bơi trong cửa hàng hầu hết đều khá lạ mắt, hầu như cái nào cũng có năm màu trở lên. Chu Việt chọn mãi mới được một chiếc màu xanh nước biển sọc trắng bình thường.

Đợi mọi người thay xong, Lâm Ỷ mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm.

Ngoại trừ cô, tất cả các bạn nữ khác đều mặc bikini cầu kì hoặc những bộ đồ được thiết kế riêng.

Trước mắt cô lập tức biến thành màu đen, cô từ chối lời mời chụp ảnh chung của Kim Lộ Lộ.

Lâm Ỷ: “Mình mặc xấu lắm, bao giờ về mình chụp cùng cậu sau.”

Kim Lộ Lộ nhìn qua áo tắm của Lâm Ỷ, nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Ỷ: “…”

Trần Văn Thiên sải đôi chân dài, vui vẻ kéo cô và Kim Lộ Lộ: “Đi thôi! Các bạn nam đang nướng đồ, bọn mình đến ăn đi.”

Lâm Ỷ tinh mắt thấy Trần Tư Duệ và Lưu Tuệ Tuệ đang chụp ảnh nghệ thuật trong lều gần đó nên đã tốt bụng nhắc nhở hai người: “Đi ăn thịt nướng trước đi, ở phía sau kìa.”

“Ok —— bọn mình qua ngay.”

Nghiêm Húc Húc nhìn đôi chân dài của Trần Văn Thiến, “Các cậu ấy đang tới.”

Đổng Hạo Thâm lật xiên thịt nướng, tranh thủ ngẩng đầu, híp mắt nhìn một lúc rồi nói: “Hazz! Mình phát hiện chân em gái Lâm cũng rất dài, không cao bằng Trần Văn Thiến nhưng eo chắc chắn nhỏ hơn một số! Chân đẹp và cân đối, mỗi tội hơi nhiều thịt…”

“Móa! Ai đánh đầu mình thế!”

Chu Việt giơ một xiên thịt chín lên, lắc nhẹ cánh tay: “Không cố ý, vô tình đập phải.”

“Ồ, không sao, cậu giơ cao vậy làm gì thế, mấy cái kia đều chín rồi à? Cho mình một xiên đi.”

Chu Việt liếc nhìn cậu ta, từ bi đưa hai xiên dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi