MỤC DÃ

"Tôi đi đây." Hướng Hưng Học mang túi đứng trước cửa.

"Bye bye."

Hướng Nghiễm vừa dậy, đang đánh răng trong phòng tắm, miệng hình như vẫn đang ngậm kem đánh răng, giọng nói ậm ừ.

Cẩu Tử ngồi xổm ở cửa, đuôi thỉnh thoảng phe phẩy, Hướng Hưng Học ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Cẩu Tử, chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Tiếng nước vang lên một lúc rồi dừng lại.

Hướng Hưng Học lại gọi một tiếng: "Tôi đi đây."

Hướng Nghiễm vẫn nói bye bye.

Hướng Hưng Học chưa đi.

"Sao anh còn chưa đi?" Hướng Nghiễm rốt cuộc cũng xong việc, từ trong phòng tắm đi ra, "Có thể bắt kịp xe không?"

"Em không tiễn tôi sao, một tháng tới không được gặp mặt mà." Hướng Hưng Học có chút tủi thân, giọng nói còn mang theo hờn dỗi.

Hướng Nghiễm nở nụ cười, "Tôi sắp đi làm, làm sao đưa anh đi đây?"

Hướng Nghiễm nói rất đúng, nhưng thái độ kia của cậu hoàn toàn không phải là thái độ người mới hẹn hò nên có. Hướng Nghiễm cũng không tiếp tục là Hướng Nghiễm lúc hỏi Hướng Hưng Học "nóng không" nữa rồi.

Hướng Hưng Học thở dài, kéo ngăn cao nhất của tủ giày ra, "Dây dắt chó ở đây, báo cũng ở đây, cái xẻng đặt bên cạnh cửa. Thẻ cơm của tôi ở dưới bàn trà, em nếu như chán ăn ở nhà ăn bệnh viện thì đi nhà ăn trường học đổi khẩu vị, không thì gọi thức ăn ngoài. Không được bỏ cơm. Tôi làm đồ ăn để trong tủ lạnh, đủ để em ăn hai, ba ngày."

"Tôi trước đây toàn ở một mình."

Hướng Hưng Học hiểu ý của Hướng Nghiễm, lúc Hướng Nghiễm sống một mình cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân.

Anh xoa xoa tóc Hướng Nghiễm, "Uống ít rượu thôi."

"Còn gì muốn nói không?" Hướng Nghiễm cười hỏi.

Hướng Hưng Học do dự một lúc, hỏi: "Em có nhớ tôi không?"

"Lúc rảnh rỗi có thể sẽ nhớ đấy."

Đáp án này đã nằm ngoài mong muốn của Hướng Hưng Học, khiến trái tim cũ kỹ của anh một lần nữa rộn rã lên. Hướng Hưng Học vì câu nói này mà nghiêm túc hứa hẹn: "Tôi mỗi ngày đều sẽ nhớ em, lúc bận rộn sẽ nhớ em, lúc rảnh rỗi cũng sẽ nhớ."

Hướng Nghiễm như suy nghĩ điều gì, nhìn Hướng Hưng Học, nói: "Cái miệng nhỏ thật ngọt, hôn một cái đi, hôn lưỡi."

Cậu ngẩng đầu, Hướng Hưng Học có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu bạc hà cùng kem đánh răng mùi trà cậu dùng.

Hướng Hưng Học ném túi du lịch xuống đất, một tay ôm lấy lưng Hướng Nghiễm, một tay nâng gáy cậu bạn nhỏ, môi bọn họ vừa chạm vào nhau, Hướng Nghiễm liền chen vào giữa hai hàm răng Hướng Hưng Học, quấn lấy lưỡi anh, đem toàn bộ mùi thơm chuyển sang miệng anh.

Hướng Nghiễm hôn rất hung hăng, như đang luyến tiếc điều gì. Hướng Hưng Học được cậu cổ vũ, dùng đôi môi ngậm lấy bờ môi Hướng Nghiễm, đem môi cậu hút đến vừa hồng vừa sưng.

"Đến nơi điện thoại cho tôi." Hướng Nghiễm đẩy anh ra, giơ tay liếc nhìn thời gian, "Tôi cũng sắp trễ rồi."

Hướng Hưng Học lưu luyến vuốt nhẹ môi Hướng Nghiễm, "Rảnh rỗi thì nghĩ đến tôi nhiều thêm một chút."

"Còn ai chưa tới?" Hướng Hưng Học cầm danh sách, còn thiếu vài học sinh.

Lần này bọn họ đi bằng tàu hỏa, tập hợp tại trạm xe lửa, trong sảnh đầy ắp người cùng hành lý.

"Lão Hắc, lão Hắc tới chưa?" Có sinh viên gọi, những sinh viên khác bỗng nhiên bật cười.

Hướng Hưng Học hỏi: "Lão Hắc tên thật là gì?"

"Thịnh Phi Vãn."

"Ai có số điện thoại của Thịnh Phi Vãn, gọi điện thoại cho cậu ta, sắp soát vé rồi."

"Tôi đến rồi!"

Một cậu trai vọt tới trước mắt Hướng Hưng Học, toàn thân tỏa ra hơi nóng, đem nhiệt độ gay gắt giữa hè vào sảnh đợi, trên tay cậu chỉ ôm một túi nhựa.

Ngũ quan Thịnh Phi Vãn kỳ thực rất đẹp, nhưng màu da như chocolate của cậu ta khiến người ta nhìn không rõ tướng mạo cậu.

"Chứng minh thư có mang theo không? Lấy vé chưa?" Hướng Hưng Học cơ bản có thể chắc chắn trong túi nhựa của Thịnh Phi Vãn không có quần áo để thay giặt.

"Có mang theo! Vé lấy rồi, tôi còn đem theo sạc điện thoại và cáp sạc nữa."

Hướng Hưng Học cảm thấy trêu cậu ta cũng khá vui, hỏi thêm một câu: "Quần áo đâu?"

"Đến đó rồi mua."

Hướng Hưng Học phì cười, anh lấy danh sách điểm danh thêm lần nữa, vừa điểm danh xong loa phát thanh của nhà ga liền thông báo soát vé, Hướng Hưng Học nói với Thịnh Phi Vãn: "Cậu tới thật đúng lúc."

"Tôi đã nói với anh tôi suýt chút nữa là không đi được, chuyện quá kịch tính luôn..."

Thịnh Phi Vãn nói nhiều, vừa lên tàu hỏa đã liên tục bắt chuyện với Hướng Hưng Học, cậu ta hình như không biết Hướng Hưng Học là thầy giáo, vẫn cứ gọi "đại ca đại ca", những sinh viên khác cũng không nhắc nhở, im lặng chờ xem trò cười của cậu ta.

"Đại ca anh học chuyên ngành nào vậy? Tôi thấy anh rất cao, biết đánh bóng rổ không? Tôi chơi bóng giỏi lắm nhé, là chủ lực của đội bóng trường, anh không biết đánh cũng không sao, tôi dạy anh. Bóng rổ trò này, học thì nhanh lắm, nhưng muốn chơi giỏi không dễ dàng đâu, tôi từ tiểu học đã bắt đầu chơi rồi..."

"Tôi là thầy giáo của viện văn học, tên là Hướng Hưng Học."

Thịnh Phi Vãn lập tức ngây dại, sau đó lí nhí nói: "Chào thầy Hướng."

"Ha ha ha ha ha..." Trừ cậu, tất cả sinh viên đều bật cười.

"Thầy đã lâu không chơi bóng rổ, em đồng ý chơi với thầy không?" Hướng Hưng Học nhịn cười, biểu hiện ra dáng vẻ thành khẩn.

"Có thể có thể có thể có thể đương nhiên có thể."

Tàu hỏa lắc lư trên đường hơn 30 tiếng, chạng vạng ngày hôm sau đã tới thành phố Thục Xuyên.

Thịnh Phi Vãn thừa dịp mọi người ăn cơm tối, thuê xe đi cửa hàng mua túi xách cùng với quần áo để mặc.

Cậu ta nói rất nhiều, chỉ không nhắc đến nguyên nhân chỉ xách theo một cái túi nhựa, ngoài Hướng Hưng Học ra, các sinh viên đều cảm thấy lão Hắc không đáng tin, Hướng Hưng Học lại mơ hồ cảm thấy trong chuyện này vẫn còn cất giấu huyền cơ.

Cả đoàn lại lên xe buýt, lúc đến Lục Dương trời đã chuyển sang ngày mới. Trường học bọn họ nhận dạy ở trong núi sâu, Hướng Hưng Học thừa dịp còn tín hiệu gọi cho Hướng Nghiễm, cuộc hành trình khiến anh uể oải không thể tả, Hướng Nghiễm nghe anh khổ cực, hiếm thấy mà nói vài câu dễ nghe.

"Ở đây không khí thật tuyệt." Lão Hắc về ký túc xá rách nát, chậm rãi xoay người.

Trường học tổng cộng có ba gian nhà trệt, hai gian làm phòng học, một gian làm ký túc xá, ký túc xá có ba gian phòng, trong phòng chỉ có đống đất bằng phẳng đắp cao, không có giường. Đoàn tình nguyện từ đại học Đồng đến đây có năm người, Hướng Hưng Học làm thầy giáo trưởng đoàn một mình ở phòng nhỏ nhất, bốn nam sinh khác ở hai phòng còn lại.

Người dân trong thôn đem ga trải giường cùng đệm chăn đến cho cả đoàn.

"Em vốn dĩ không cảm thấy nơi này nghèo chỗ nào hết." Một nam sinh viên nói, "Lúc ở trên thị trấn, nhìn thấy quán ăn cùng nhà nghỉ - cảm thấy rất hiện đại, nhưng đến lúc muốn mua nước, nhìn thấy Sprite... Em mới biết chỗ này không như em nghĩ."

Lục Dương là ngọn núi lớn, cây cối vây quanh, trong núi có suối nhỏ có thác nước, phong cảnh so với nhiều khu du lịch còn đẹp hơn.

Thế nhưng ở đây rất nghèo.

Trước khi bọn họ đến, thầy giáo duy nhất ở đây là một người đàn ông trung niên da ngăm đen, nói giọng địa phương, rất nhiều bài giảng giảng không đúng tiêu chuẩn.

Bọn trẻ không giống những đứa trẻ bình thường có nghỉ đông và nghỉ hè, giữa mùa hè cùng giữa mùa đông là cơ hội duy nhất để bọn trẻ tiếp xúc với nền giáo dục chất lượng tốt.

"Em rất thương bọn họ", Hạ Quan Niên, sinh viên liên hệ Hướng Hưng Học lúc đầu, nằm trong hội sinh viên, cậu biết đại học Đồng hằng năm đều sẽ sắp xếp sinh viên về đây dạy học, liền tự lập một đội ngũ, "Vì vậy em tới đây, nhưng em không có dũng khí cả đời ở lại trong ngọn núi này."

"Năm nào những đứa bé này cũng phải đi tiễn giáo viên tình nguyện. Các em ấy vẫn hy vọng các thầy cô trở về thăm các em, nhưng không bao nhiêu thầy cô trở lại. Thầy cô trở lại cũng chưa chắc đã gặp được các em, các em ấy lớn một chút là phải ra ngoài làm công, bé gái có khi sẽ bị cha mẹ bắt ở nhà trông chừng em trai em gái, đủ tuổi thì gả cho người đàn ông thích hợp... Có lúc em nghĩ, chúng ta tới đây, giúp được bọn họ bao nhiêu? Có bao nhiêu người có thể dựa vào học hành mà đi ra khỏi núi? Em từng cho rằng em có thể tạo ra một chút thay đổi, nhưng thực ra em không thay đổi được gì cả."

Hướng Hưng Học vỗ vỗ lưng Hạ Quan Niên, "Em tới đây, dạy học là một mặt, đem thế giới bên ngoài vào đây là một mặt khác. Đến đây để nói cho những đứa trẻ này rằng các em ấy còn có rất nhiều rất nhiều kiến thức phải học. Em đã mang hy vọng vào đây."

Anh chỉ có thể nói như vậy.

Hướng Hưng Học cảm thấy mình là một người rất may mắn, anh không biết vì sao mình lại được Hướng Nghĩa Vũ mang về nhà, nhưng Hướng Nghĩa Vũ mang anh về nhà, cho anh tiếp xúc với chương trình giáo dục tốt nhất có thể, Hướng Hưng Học lại dựa vào sự cố gắng của mình, từ trường tiểu học nông thôn thi vào trường trung học thị trấn, lại thi vào trường cấp ba thành phố, rồi đỗ đại học hạng nhất, học thạc sĩ, học tiến sĩ, mỗi bước đi dường như không dễ dàng, nhưng từng bước đều có anh trai anh làm gương, anh xưa nay chưa từng phải ôm đá qua sông.

Anh có thể mang đến điều gì cho bọn trẻ trong núi đây?

Hướng Hưng Học không nghĩ mình là người cao thượng, anh đến Lục Dương làm tình nguyện viên dạy học cũng chỉ vì làm đẹp lý lịch của mình, anh nhất định sẽ quay lại thành phố, tiếp tục làm giảng viên đại học, anh không thể bám trụ ở nơi này.

Anh biết những mảnh nhỏ tri thức không thể tạo nên sự nghiệp học tập của một người, anh chỉ có thể dùng kinh nghiệm của chính mình nói cho những đứa trẻ này biết, tri thức không có giới hạn, nghề nghiệp cũng không chỉ có nghề nông cùng làm thuê.

Anh không cách nào trải đường cho những đứa trẻ này, anh chỉ có thể chỉ ra một hướng đi cho bọn trẻ.

Lúc đầu, đội tình nguyện nhìn ký túc xá cũ nát, nhìn bọn trẻ ngây thơ có rất nhiều cảm khái. Nhưng ở đây được một tuần, bọn họ dần dần cũng thấy tâm bình yên – vốn dĩ ai cũng không thể làm đấng cứu thế.

Các sinh viên nhiệt tình giảng bài, Hướng Hưng Học nghe bọn họ giảng, thỉnh thoảng chỉ dạy vài câu.

Hướng Hưng Học dẫn Thịnh Phi Vãn đi xuống thị trấn dưới chân núi mua đồ.

Thịnh Phi Vãn tranh thủ đem điện thoại di động đi sạc.

Hướng Hưng Học đoán cậu ta muốn gọi điện thoại, thừa dịp đó trốn đến một góc gọi điện cho Hướng Nghiễm.

Hướng Hưng Học chưa nói trong núi điều kiện kém, thế nhưng Hướng Nghiễm lại đoán được, cậu nói: "Không có điện, không có sóng đúng không", lúc này, Hướng Hưng Học mới kể cho cậu biết hoàn cảnh ở Lục Dương. Anh không dám nói chuyện với Hướng Nghiễm quá lâu, dùng một câu "nhớ em" mà kết thúc cuộc nói chuyện.

"Ngu Mộng Thu, anh cho rằng anh nhốt được tôi sao?"

"Ông đây bây giờ tự do như một con chim."

"Ha ha anh làm sao biết tôi ở đâu được."

"Tôi cho anh biết, tôi ở trong núi."

"Đến đây đến đây đến đây, anh mà tìm đến được tôi chổng mông lên cho anh đ*."

Hướng Hưng Học không nghĩ lão Hắc có thể nói ra lời như vậy, anh vốn cũng không muốn nghe, nhìn thấy Thịnh Phi Vãn đem cái cây ven đường đạp đến rớt lá rào rào, Hướng Hưng Học mới đi về phía cậu, muốn nhắc nhở một câu.

"Được, anh mà tới, tôi gọi anh là ba."

Hướng Hưng Học nghe được những lời không nên nghe, cảm thấy có chút bất tiện, lui lại cách tàng cây mười mấy mét.

Thịnh Phi Vãn ầm ĩ với người bên kia đầu dây thêm một lúc lâu rồi mới cúp điện thoại, thu chân quay đầu nhìn thấy Hướng Hưng Học, đột nhiên đỏ mặt. Hai vệt đỏ ửng nổi bật trên làn da sẫm màu, thậm chí trông còn có chút xinh đẹp.

"Xin lỗi thầy Hướng, để thầy chờ lâu rồi."

"Không sao." Hướng Hưng Học không hỏi nhiều.

Thế nhưng Thịnh Phi Vãn thật sự dẫn "ba" cậu tới.

Lúc Ngu Mộng Thu tới còn dẫn theo một đoàn người, chở không ít bàn ghế vào trong trường học.

Bọn trẻ cùng dân trong thôn đều hoan nghênh hắn đến, người duy nhất không vui vẻ là Thịnh Phi Vãn. Chiều cao của Thịnh Phi Vãn tương đương với Hướng Hưng Học, khoảng 1m85, Ngu Mộng Thu thấp hơn cậu ta một chút, nhưng phỏng chừng cũng khoảng 1m8, tương đương với Hướng Nghiễm. Khí chất cùng chiều cao không liên quan, Ngu Mộng Thu khoảng 30 tuổi, da dẻ trắng xanh, nhìn lịch sự nho nhã, vừa đến đã dùng tay tóm lấy gáy Thịnh Phi Vãn, Thịnh Phi Vãn sợ đến mức nói cũng không dám nói.

Ngu Mộng Thu nói với bạn bè lão Hắc hắn là anh trai của Thịnh Phi Vãn, nhưng Hướng Hưng Học cho rằng hai người hẳn là tình nhân.

Thịnh Phi Vãn thách Ngu Mộng Thu tới, thấy người tới thật thái độ rất bất đắc dĩ, lúc tiễn người đi lại không nỡ, dính lấy Ngu Mộng Thu suốt con đường đưa hắn xuống núi.

Hướng Hưng Học lúc đầu chỉ nhớ Hướng Nghiễm, nhìn thấy Ngu Mộng Thu đến, nhớ nhung mới bắt đầu lên men.

Trong núi ve sầu ồn ào, khiến Hướng Hưng Học buồn bực mất tập trung, suối chảy róc rách, thác ầm ầm chảy xuôi, chảy vào lòng anh, khiến anh ngứa ngáy không nhịn được.

Hướng Hưng Học quá nhớ Hướng Nghiễm, anh muốn chạm vào làn da cậu, muốn hôn lên môi cậu, muốn cậu vào trong núi, như Ngu Mộng Thu vậy. Nhưng Hướng Hưng Học không phải Thịnh Phi Vãn, anh không thể tùy hứng mà nói: "Em tới đây đi", Hướng Nghiễm làm việc trong bệnh viện rất bận rộn, thời gian rảnh rỗi rất ít, Hướng Nghiễm nói rảnh rỗi sẽ nhớ anh, Hướng Hưng Học cảm thấy có thể được nhớ nhung cũng đã đủ rồi, anh không muốn Hướng Nghiễm vào trong núi chịu khổ.

Hướng Hưng Học ở trong núi không có gì làm, thừa dịp rảnh rỗi, anh nghĩ đến rất nhiều chuyện khác - trước đây anh chưa cẩn thận cân nhắc phương pháp phá vỡ quan hệ chú cháu, anh và Hướng Nghiễm cùng họ, không ít người biết bọn họ có quan hệ thân thích, chú và cháu ở cùng một chỗ là loạn luân, loạn luân so với thích đồng tính còn nghiêm trọng hơn nhiều. Hướng Hưng Bang không thể chấp nhận anh và Hướng Nghiễm cùng nhau, chị của anh, Hướng Dung và Hướng Phong, càng không thể chấp nhận. Hướng Hưng Học muốn ở cùng Hướng Nghiễm, là muốn quang minh chính đại sống cùng nhau, không phải che che giấu giấu, anh không muốn để Hướng Nghiễm chịu thiệt thòi dưới thân phận cháu trai.

Có lúc Hướng Hưng Học cũng sẽ cảm thấy, có phải anh lo xa quá rồi không, mới cùng nhau chưa được một tháng đã nghĩ này nghĩ nọ, từ 30 tuổi nghĩ tới 80 tuổi, rõ ràng cái gì cũng không chắc chắn cả. Nhưng anh lại muốn chịu trách nhiệm, lúc trước nghĩ không ra thì thôi, khi đã minh bạch rồi thì không thể xem như chưa minh bạch được.

Anh phải chịu trách nhiệm.

Anh chính là người như vậy, lần đầu tiên làm tình với Thẩm Vân Mộng liền muốn cùng Thẩm Vân Mộng kết hôn, anh và Hướng Nghiễm chưa từng đao thật súng thật làm qua, nhưng đêm đông ý loạn tình mê đó luôn luôn khắc sâu trong lòng Hướng Hưng Học, từng khẩu giao, đã là chuyện cả đời rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi