MỤC THẦN KÝ

Tần Mục sửa sang lại quần áo, lấy ra tấm gương chiếu chiếu, bảo đảm trên mặt không còn long tiên, lúc này mới đi vào học cung.

Thiên Thánh học cung bây giờ gọi là Thiên Thánh giáo, bất quá vẫn là học cung dạy học, cũng không cải biến.

Tư bà bà, kẻ điếc cùng Dược sư lưu tại nơi này quản lý học cung, nơi này vẫn như cũ ngay ngắn rõ ràng.

- Mục nhi, cô nương này, tốt.

Tư bà bà trên dưới dò xét Lãng Uyển Thần Vương, càng xem càng vui vẻ, lặng lẽ hướng Tần Mục dựng thẳng lên một ngón tay cái, sắc mặt Tần Mục đỏ lên, vội vàng đi tìm Dược sư. Kẻ điếc thì là nhãn tình sáng lên, mang tới bút mực giấy nghiên, ngồi ngay ngắn xuống, chuẩn bị vẽ Tư bà bà cùng Lãng Uyển Thần Vương đưa vào trong bức tranh, chỉ là qua nửa ngày cũng không biết hạ bút như thế nào.

Lãng Uyển Thần Vương dò xét Tư bà bà, không khỏi khen:

- Muội muội thật xinh đẹp.

Tư bà bà cười nói:

- Gọi thế nào mà ta thành muội muội rồi? Gọi ta bà bà.

Lãng Uyển Thần Vương ngạc nhiên, chần chờ một chút, nói:

- Lãng Uyển năm nay đã có 105 vạn tuổi, xin hỏi bà bà năm nay niên kỷ bao nhiêu?"

Tư bà bà giật nảy mình, hướng kẻ điếc nói:

- Ngươi chiêu đãi vị Lãng Uyển muội muội này, ta đi tìm Mục nhi nói chuyện!"

Kẻ điếc mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ cầm bút vẽ lại Lãng Uyển Thần Vương nhưng vẫn không biết nên hạ

bút như thế nào.

Nữ tử này quá đẹp, nếu như vẽ ở trên giấy, vô luận như thế nào vẽ cũng dễ dàng để nó mất thần vận, qua thật lâu, kẻ điếc thở dài, cuốn lên bút mực giấy nghiên.

Lãng Uyển Thần Vương nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ:

- Người nhà Thánh Anh đều cực kỳ cổ quái.

Kẻ điếc tìm được Tư bà bà, đã thấy Tư bà bà đang kéo lỗ tai Tần Mục răn dạy.

Tần Mục khúm núm, không dám trả lời, bên cạnh là Dược sư hái thuốc mang theo mặt nạ đồng xanh, vui vẻ nhìn xem bọn hắn, cũng không ngăn cản.

- Ta vẽ không được nàng.

Kẻ điếc không đầu không đuôi nói:

- Ta có thể vẽ ra mỹ nhân như Tư bà bà, cũng có thể vẽ thế gian vạn vật, nhưng duy chỉ có vẽ không được vị Lãng Uyển Thần Vương này.

Tần Mục che lỗ tai, hiếu kỳ nói:

- Điếc gia gia, dung mạo bà bà không quá kém so với Lãng Uyển Thần Vương, ngươi vẽ được bà bà, vì sao vẽ không được Lãng Uyển Thần Vương?"

Kẻ điếc nắm tay của hắn, nói:

- Ngươi đi theo ta.

Hai người tới trước mặt Lãng Uyển Thần Vương, riêng phần mình triển khai một tủ sách, trải tốt bút mực giấy nghiên, riêng phần mình nâng bút nhúng đầy mực.

Tư bà bà cùng Dược sư cũng theo tới, nhìn xem hai vị Họa Thánh như thế nào đặt bút.

Lãng Uyển Thần Vương cũng càng hiếu kỳ, ngồi yên ở đó nhìn xem bọn hắn.

Tần Mục cùng kẻ điếc cẩn thận quan sát mỹ nhân phía trước, riêng phần mình trầm ngâm, Tần Mục vừa định đặt bút, lại chỉ cảm thấy bút lạc ở trên giấy chính là ô uế mỹ nhân, bút pháp này vậy mà không cách nào rơi xuống.

Kẻ điếc cũng như thế.

Hai vị Họa Thánh vậy mà dẫn theo bút mà không cách nào miêu tả để Tư bà bà cùng Dược sư tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

- Vì sao có thể vẽ Tư bà bà, mà không thể vẽ Lãng Uyển Thần Vương, ngươi bây giờ có đáp án chứ?

Kẻ điếc thở dài một tiếng, ném bút xuống đất, nói:

- Tư bà bà là người, dù nàng tu thành Thần cảnh, dù dung mạo của nàng tuyệt lệ, ngôn ngữ câu thơ cũng khó có thể hình dung, nhưng còn có thể lấy suy nghĩ nó thành thần vận. Mà nữ tử ngươi mang tới này, nàng lại không phải người, trên thân không có nửa điểm nhân vị, trên người nàng chỉ có thuần túy thần vị, chỉ có thuần túy thần tính mà cũng không tình cảm, bởi vậy ta khó mà bắt nàng thần vận, không cách nào đặt bút. Dược sư, ngươi cởi mặt nạ xuống.

Dược sư nghe vậy, nao nao, nhưng vẫn bóc mặt nạ đồng xanh che ở trên mặt ra ngoài.

Kẻ điếc nhìn về phía Lãng Uyển Thần Vương, Lãng Uyển Thần Vương nhìn về phía Dược sư, kẻ điếc lắc đầu, nói:

- Mỹ nam tử vang dội thiên hạ cũng không thể để vị Thần Vương này có nửa phần tình cảm của người, ta vẫn không cách nào đặt bút.

Tần Mục để bút xuống, nhìn xem ánh mắt Lãng Uyển Thần Vương thanh tịnh không gì sánh được, thất vọng mất mát.

Lãng Uyển Thần Vương hướng hắn điềm tĩnh cười một tiếng, Tần Mục hồi báo lấy mỉm cười, trong lòng đột nhiên có một loại thoải mái cảm giác.

Nữ tử mà Thiên Đồ Họa Thánh cũng khó có thể đặt bút, so với hắn thì dù sao không phải cùng một loại người, hắn từ khi gặp Lãng Uyển Thần Vương, bị sự mỹ lệ làm cho mê hoặc, nhưng không có nghĩ tới dạng này Thần Nữ trong lòng là không có tình cảm thế tục.

Hắn coi Vân Sơ Tụ là tạo hóa đồ vật, y theo Lãng Uyển Thần Vương hình dạng tạo hóa ra mỹ nhân, nhưng mà được kẻ điếc nhắc nhở, hắn bỗng nhiên phát giác, Lãng Uyển Thần Vương căn bản không có tình cảm thế gian, không có thất tình lục dục.

So sánh ra mà nói, Nguyên Mẫu phu nhân biến thành Vân Sơ Tụ càng giống như một cơ linh cổ quái, tuy tạo hóa đồ vật, nhưng lại có tính cách của con người, mà Lãng Uyển Thần Vương lại là Thần Nữ cao cao tại thượng không động tâm tư phàm trần.

Nàng chỉ có thần tính, mà không nhân tính.

Mình hay lẳng lặng thưởng thức vẻ mỹ lệ nàng liền có thể.

Hắn bỏ xuống ái dục trong lòng, lại nhìn Lãng Uyển Thần Vương, rốt cục có thể dùng bình thường tâm đi đối đãi nàng.

- Thủ noa hồng hạnh túy phồn hương, hồi thủ xuân tiền mộng nhất tràng.

Tần Mục đặt bút, trong lòng trong sáng rộng rãi, tinh tế vẽ mỹ nhân nhi đối diện.

Kẻ điếc kinh ngạc, đứng bên cạnh hắn tinh tế quan sát, Tần Mục vẽ ở trên giấy mỹ nhân, không phải dung mạo chân chính của Lãng Uyển Thần Vương, nhưng mà nữ hài trong bức tranh lại giống như một con người thực sự, trong đôi mắt mang theo hoạt bát, khóe miệng ngậm lấy ngượng ngùng, mắt như thu thuỷ

mà đa tình.

Kẻ điếc ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thầm nghĩ:

- Mục nhi vẽ là trong lòng người yêu, cũng không phải là nàng.

Tâm hắn có cảm giác, tâm thần chạy không, nhặt lên bút mình vừa vứt dưới mặt đất, bắt đầu vẽ.

Hắn lấy thần tính đi vẽ Lãng Uyển Thần Vương thần tính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi