Tần Mục nhíu chặt mày, Ban Công Thố sợ hãi vu độc mà mình luyện chế, không dám tấn công, chỉ có thể rút lui nhưng vu pháp tế hồn hắn thi triển khi trút giận quả thực rất đáng sợ!
Ban Công Thố vẫn là cảnh giới Lục Hợp nhưng cao thủ cảnh giới Thất Tinh cũng chỉ vái một cái là chết, đặc biệt là bản lĩnh của ba yêu hòa thượng này cũng rất lợi hại, lại là dị thú tu luyện thành công.
Kim sí đại bàng là dị chủng có tiếng tăm trong Đại Khư, thực lực hùng mạnh, thể lực mạnh mẽ, lại tu luyện phật pháp của Tiểu Lôi Âm Tự, nguyên thần vững chắc.
Hắn liên tục vái chết ba kim sí đại bàng, môn thần thông này quả nhiên có thể khiến đồ tể phải đề phòng nghiêm ngặt!
Trước đây Ban Công Thố còn có chút phong độ của một tông sư, nhưng giờ liên tục thất bại trong tay Tần Mục khiến hắn ta thẹn quá hóa giận, ra tay cũng không kiêng nể.
Lần này hắn vái chết ba yêu hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự, lần sau e là sẽ ra tay với người bên cạnh Tần Mục. Ai có thể cản được một vái của hắn!
“Tuy nhiên thấy Ban Công Thố vái ba người này xong dường như cũng bị trọng thương, môn thần thông này phản phệ cực mạnh, không thể tùy tiện dùng!”
Lông mày Tần Mục vẫn nhíu chặt, cho dù phản phệ mạnh nhưng loại thần thông vái ai người đó chết này vẫn rất khó đối phó, không thể đề phòng!
“Chôn ba hòa thượng này đã, không thể để họ phơi xác giữa nơi hoang vu này được!”
Mấy người chôn cất thi thể của ba kim sí đại bàng, Tần Mục vái lạy than thở:
“Ba vị lên đường bình an, ngày khác ta sẽ đốt Ban Công Thố để tế lễ các người. Chúng ta đi… Đợi chút!”
Long Kỳ Lân vội vàng dừng lại, Tần Mục nhắm mắt, một lát sau mới mở mắt, lấy giấy mực bút nghiên, phóng nguyên khí trải giấy ngay ngắn trong không trung.
Hắn cầm bút chấm mực, vẽ tranh trên không, chẳng bao lâu sau đã vẽ xong một tượng thần ma đứng trên tế đàn!
Tần Mục định vẽ nốt bút cuối cùng nhưng lại dừng lại, lấy ấn chương ra ịn trên bức vẽ rồi mới vẽ nét cuối cùng.
“Mấu chốt của vu pháp tế hồn của Ban Công Thố chắc là ở thần ma này.”
Hắn nhìn ngắm một lượt, xác nhận mình không hề vẽ sai. Ông nội điếc dạy hắn vẽ tranh, hội họa rất coi trọng việc nắm bắt hình ý thần chỉ trong tích tắc, Tần Mục thường theo ông ra khỏi thôn tìm kiếm đề tài, vẽ các thứ, thần ma sau lưng Ban Công Thố tuy chỉ xuất hiện thời gian rất ngắn nhưng hắn vẫn nắm bắt được hình thái cụ thể và thần vận của thần ma, chuẩn xác vẽ lại.
“Ta không biết thần ma này, tuy nhiên trong Đại Khư tượng thần ma nào cũng có, trưởng thôn, Mã gia và mọi người kiến thức uyên bác chắc chắn sẽ nhận ra. Đã tới Đại Khư rồi thì về thôn hỏi họ trước. Cho dù họ không biết thì còn có Thiên Thánh giáo, Duyên Khang quốc, chắc chắn sẽ có người biết!”
Tần Mục cất tranh đi, nhủ thầm:
“Chỉ cần biết được thần ma này chắc sẽ có khả năng phá giải vu pháp của Ban Công Thố! Bằng không chỉ có thể giết chết hắn bằng mọi giá!”
Bất chấp mọi giá cũng chính là cần công hạ Lâu Lan Hoàng Kim Cung, mà muốn công hạ thánh địa Lâu Lan Hoàng Kim Cung thì trước tiên phải công chiếm thảo nguyên, tiêu diệt những quốc gia trên thảo nguyên. Có thể thấy rằng việc này khó khăn tới nhường nào!
Vì thế con đường cuối cùng này chỉ trong tình hình bất đắc dĩ mới xúi giục hoàng đế dùng binh với thảo nguyên, san bằng Lâu Lan Hoàng Kim Cung, chỉ dựa vào Thiên Thánh giáo là không thể.
Long Kỳ Lân đi về phía trước, Tần Mục gọi hai con dơi trắng tới giúp chúng chữa trị vết thương, đợi sau khi thương tích của chúng lành lại, hai con dơi trắng bảo vệ Tần Mục bay lên không trung quan sát địa thế.
Một lát sau Tần Mục hạ xuống khẽ nhíu mày, hắn không nhìn thấy Dũng Giang.
Nếu như nhìn thấy Dũng Giang hắn còn xác định được vị trí của mình, nếu không nhìn thấy Dũng Giang chỉ dựa vào đánh dấu trên bản đồ địa lí Đại Khư thì rất khó xác định được vị trí chính xác mình đang ở đâu.
Bọn họ đi về phía đông ngàn dặm, Tần Mục lại bay lên không trung tiếp tục quan sát địa lý, đối chiếu một lượt với bản đồ địa lý Đại Khư trong kí ức, cứ như vậy năm lần bảy lượt cuối cùng hắn cũng xác định được vị trí của họ dựa vào hướng của sông núi.
“Chúng ta đang ở gần Tây Thiên Cung, cách Tây Thổ không xa.”
Tần Mục xác định rõ phương hướng, thở phào một hơi, hạ xuống đất, nói đường đi với Long Kỳ Lân. Bọn họ lại tiếp tục đi về phía đông ngàn dặm, Tần Mục đoán đã sắp tới vị trí Tây Thiên Cung đánh dấu trên bản đồ địa lý Đại Khư, hắn đang quan sát xung quanh thì nhìn thấy đường đi bỗng trở lên dốc ngược.
Một lục địa cực lớn cắm nghiêng trong Đại Khư, giống như một chiếc đĩa tròn khổng lồ, cao hơn nhiều so với vách núi bên cạnh, như thể vùng lục địa này bay từ trên trời xuồng, cắm thẳng vào Đại Khư.
Long Kỳ Lân dừng bước, Tần Mục nhìn về phía lục địa rộng lớn kia, chỉ thấy cây cối nơi này rất rậm rạp, có thể nhìn thấy di tích kiến trúc quy mô hùng vĩ ở trong cây cối um tùm.
Hơn nữa có một số nơi mặt đất nứt ra có thể nhìn thấy ánh sáng của kim loại, dưới lòng đất của lục địa này có chôn thứ làm bằng kim loại, không biết là thứ gì.
Có một số tượng thần nguy nga hoặc đứng thẳng, hoặc đổ rạp.
Bọn họ mất một chút thời gian vòng qua vùng lục địa này, ngỡ ngàng nhìn thấy phía trước là một vùng bồn địa, khắp nơi đều là những khối lục địa tản mác, có khối cắm xuống mặt đất, có khối lật ngược lên để lộ phần nền hình dạng đỉnh núi, còn có khối nứt thành mấy mảnh, có khối lục địa bên trên vẫn giữ lại di tích hoàn chỉnh, đó là di tích của thành thị, có dị thú hoạt động bên trong, lãnh chúa dị thú hùng mạnh thi thoảng lại gầm uy hiếp những sinh linh dám lại gần lãnh địa của mình.
Nơi phân tách của những khối lục địa này lộ ra những kiến trúc kim loại rất dài, cao thấp nhấp nhô giống như ống kèn.
Khi có gió thổi qua trong bồn địa, những kiến trúc kim loại này lại phát ra âm thành ù ù, như có âm luật, rất vui tai.
“Nền văn minh vĩ đại thế này, tại sao lại lụn bại tới tới mức này?”
Tần Mục nhìn ra xa, sau đó lại thu lại tầm nhìn, nơi này chắc là một nơi an toàn, bóng tối khó có thể xâm nhập vì thế số lượng dị thú cực nhiều, đi ở những nơi thế này phải rất cẩn thận.
Nếu như đi đường vòng chắc phải mất một ngày mới có thể vòng qua, vì thế chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Tần Mục nhảy xuống khỏi lưng Long Kỳ Lân, đích thân dẫn đường, dù sao hắn cũng sống ở Đại Khư từ nhỏ, rất hiểu tập tính của các loài dị thú, nếu như để Long Kỳ Lân hoặc hai con dơi trắng dẫn đường, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Bọn họ đi sâu vào trong bồn địa, Tần Mục nhìn thấy vệt bánh xe trên mặt đất khẽ nhíu mày, vệt bánh xe trên mặt đất chắc là do chiếc xe của Chân Thiên Cung Tây Thổ để lại, còn có cả dấu chân hỗn loạn, chắc là do những thần thông truy sát sau xe để lại.
Bọn họ đã xông vào nơi này, nhìn theo con đường họ đi, những người này cũng rất hiểu quy tắc của Đại Khư, không đi sai đường.
Tuy nhiên, thần thông của Chân Thiên Cung Tây Thổ đúng là đặc biệt, quy mô thần thông và động tĩnh gây ra rất lớn, nếu như bọn họ ra tay ở đây rất dễ khiến các lãnh chúa dị thú nổi giận.
“Đi cùng đường với bọn họ e rằng sẽ bị liên lụy.”
Tần Mục định tìm con đường khác, nhưng chỉ có duy nhất một đường an toàn đi qua bồn địa, muốn đi vòng qua thì phải đi xuyên qua một vùng đầm nước.
Hắn nhìn về phía đầm nước, đột nhiên nước sục sôi, một Ngạc Ngư Nhân khổng lồ đứng thẳng trên mặt nước, mũi phun khói, đang búng móng tay sắc nhọn như đao của mình.
Lãnh chúa dị thú này không dễ đối phó, đi vòng qua đó chắc chỉ tự tìm đường chết.
Một bên khác là thành thị hoang tàn, thần địa nguy nga nhiều vô kể, rất nhiều tiên hạc đầu đỏ cổ đen đang bay qua bay lại, nhảy múa uốn lượn, nhìn rất yên bình. Trong thành thị hai con hạc lớn một đực một cái đang luyện kiếm, cánh đập liên hồi, vô số kiếm quang chói lóa, xếp thành vòng tròn, nhìn từ tốc độ di chuyển của kiếm quang Tần Mục có thể thấy hai con thủ lĩnh tiên hạc còn nguy hiểm hơn cự ngạc thủ lĩnh.
“Chỉ có một con đường này thôi!”
Tần Mục thở dài, nói khẽ:
“Chúng ta tuyệt đối không xen vào việc nhà của Chân Thiên Cung Tây Thổ, chúng ta không phải người thích chém giết, thích lo chuyện bao đồng, đợi lát sẽ vòng qua…”
Trong bồn địa rất náo nhiệt, bốn con tê ngưu mình mặc khải giáp bằng xương rất nặng đi qua, toàn thân trắng như tuyết, không có màu sắc khác, đôi mắt nhỏ bé cảnh giác nhìn Tần Mục và Long Kỳ Lân sau lưng hắn, cùng với hai con dơi trắng bay tới bay lui, không ngừng treo ngược lên cây.
Tê ngưu cái nói tiếng người:
“Con chó này béo như con lợn vậy mà vẫn có thể đi được.”
Tê ngưu thủ lĩnh đi đầu vẻ mặt sợ sệt, vội vã lăn trên mặt đất, hóa thành một người khổng lồ đầu tê ngưu mình người, dưới áo giáp bằng xương là cơ bắp cuồn cuộn, chắp hai chân trước, nói với Tần Mục:
“Đạo hữu, mấy mụ vợ nhà ta thích nói xằng nói cuội, xin đừng trách cứ!”
Tần Mục cười nói:
“Không sao. Long mập quả thực hơi béo!”
Tê ngưu thủ lĩnh thở phào, dẫn theo ba con tê ngưu cái vội vàng bỏ đi, trách cứ:
“Các ngươi không nhận ra sao? Mấy kẻ đó đều là những kẻ hung tàn, tên nào tên nấy đều rất dữ tợn hung hăng, đặc biệt là tên người đó và hai con dơi trắng, có không biết bao oan hồn quấn trên người.”
Tần Mục kinh ngạc, Long Kỳ Lân nói:
“Nghe nói bạch tê thông linh, có thể nhìn thấy âm gian và oan hồn, quả nhiên lợi hại. Tuy nhiên bọn chúng vẫn nhìn nhầm, ta không phải chó, cũng không béo, mà là tráng kiện…”
Phía trước đột nhiên vọng tới tiếng thần thông và linh binh va chạm rất kịch liệt, Tần Mục gọi hai con dơi trắng tới, cẩn thận tiến bước. Đi không được bao xa thì một chiến trường xuất hiện trước mắt hắn, đó là các cao thủ Chân Thiên Cung bao vây cỗ xe kia, trên người ai nấy cũng có thương tích. Thấy bọn họ đi tới, các thần thông của Chân Thiên Cung lập tức dừng tay, không tiến công nữa mà đều quay đầu nhìn họ, không nhúc nhích.
“Đạo hữu.”
Một thiếu niên đi ra khỏi đám đông, chào Tần Mục:
“Việc nhà.”
Tần Mục đáp lễ:
“Ta chỉ đi ngang qua mà thôi.”
Thiếu niên đó mỉm cười, vẫy tay nói:
“Tránh đường để họ đi qua.”
Tần Mục mỉm cười gật đầu tỏ ý, dẫn Long Kỳ Lân và huynh đệ dơi trắng đi qua. Trước mặt bọn họ cỗ xe đã vỡ nát, bánh xe và vòm xe đã bị đánh vỡ vụn, hai con hươu sao một con hóa thành hình người ngồi bệt bên cạnh cỗ xe hỏng, một con thì hiện nguyên hình nằm ở đó, là con hươu cái, trên người đều là thương tích.
Hai mẹ con mà họ bảo vệ bước ra từ trong xe, thiếu phụ toàn thân là máu, thở dốc, bảo vệ đứa bé sau lưng.
“Nghĩa sĩ…”
Chàng trai do hươu đực hóa thành đột nhiên đưa tay ra, giữ lấy vạt áo Tần Mục, cố gắng ngẩng đầu, hơi thở yếu ớt:
“Nghĩa sĩ, phiền…”
Tần Mục nhấc vạt áo, giật khỏi tay hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi qua chỗ hươu cái, hơi sững sờ, chỉ thấy hươu cái cài hoa đỏ đã chết, không còn hơi thở.
Tần Mục không nhìn nữa, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cô gái được gọi là “Nãi Quỳ” giữ lấy tay hắn, nhìn hắn hi vọng, giọng nói khàn đục:
“Hãy mang con ta đi, chỉ cần nó có thể sống sót…”
Tần Mục đứng sựng lại, thiếu niên Chân Thiên Cung sau lưng lớn tiếng nói:
“Đạo hữu, đây là việc nhà của Chân Thiên Cung chúng ta!”
Tần Mục giật khỏi tay cô ta, tiếp tục đi về phía trước, mỉm cười tỏ ý với các thần thông Chân Thiên Cung hai bên, dẫn Long Kỳ Lân và hai con dơi trắng đi qua bãi chiến trường này.
Long Kỳ Lân bước vài bước đuổi theo Tần Mục, nghiêng đầu nhìn mặt hắn, do dự nói:
“Giáo chủ…”
Tần Mục sắc mặt không chút biểu cảm, nói:
“Việc nhà của người ta, không thể xen vào…”
Long Kỳ Lân nói:
“Không xen vào cũng được, sư tổ nói ngươi thường gây rắc rối, xem ra ngươi đúng là đã lớn rồi.”
Tần Mục sửng sốt:
“Lớn rồi? Như vậy là lớn rồi sao?”
“Biết cân nhắc thiệt hơn, đương nhiên là lớn rồi, rất lí trí.”
Long Kỳ Lân nói:
“Trước đây ngươi rất không lí trí, đánh kẻ này đánh kẻ kia, không sợ đắc tội người khác, mấy tháng đó tổ sư toàn phải giúp ngươi xử lý không ít hậu quả.”
Tần Mục trầm ngâm, tiếng chém giết sau lưng vọng tới.
“Thế là lớn rồi sao… Ta chẳng muốn lớn chút nào…”
Tần Mục bật cười, tiếp tục đi về phía trước, các thanh kiếm nhỏ trong túi Thao Thiết lặng lẽ bay ra, lần lượt cắm xuống xung quanh, càng lúc càng có nhiều phi kiếm rơi xuồng đất, tạo thành một kiếm trận.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, tám ngàn thanh kiếm vẫn không ngừng rải xuống trước mặt, những thanh kiếm này cắm thành hình thái sơn hà.
Keng, luồng kiếm quang cuối cùng rơi xuống.
Tần Mục dừng bước, đưa tay ấn xuống, tám ngàn thanh kiếm đồng loạt cắm ngập xuống lòng đất, hắn lập tức vén áo, biến mất!
“Ông không muốn trở thành người lớn như vậy!”